Ngôn Như Ngọc

Chương 2



4.

Quốc Công gia – kẻ giậm chân có thể khiến triều đình rung chuyển ba phần, cả đời này chỉ có một lần thất thố, chính là khi thấy nữ nhi đã mất của mình vẫn còn sống.

Lúc phụ thân hối hả chạy vào, ta đang ăn chè trôi nước. Ngẩng đầu lên, liền thấy gương mặt đẫm lệ của ông.

"Miểu Ngôn! Là Miểu Ngôn của ta! Nữ nhi của ta còn sống!"

Đây là lần đầu tiên ta thấy phụ thân rơi lệ.

Khi xưa, ông từng dạy ta cưỡi ngựa giương cung, bàn tay ta bị ma sát đến rộp da, ta ngồi bệt dưới đất khóc lóc. Ông chỉ lạnh lùng nói: "Nước mắt chỉ là thứ yếu đuối dùng để lừa người." Nhưng giờ đây, lại khóc không thành tiếng trước mặt ta.

Đêm ấy, phủ Quốc Công treo đèn kết hoa, pháo nổ vang trời, vui mừng tuyên cáo: "Đích nữ phủ Quốc Công đã trở về!"

Tô Lan Y ngồi trước bàn, giọng nói nhẹ nhàng: "Phụ thân cũng nên cẩn trọng, kẻo có kẻ đỏ mắt với vinh hoa phú quý phủ ta, giả mạo đại tỷ."

Ta đã sớm đoán nàng ta sẽ nói vậy.

Nên ngay khi phụ thân hồi phủ, ta đã đưa ông xem khối bạch ngọc song hải đường – vật ban thưởng duy nhất của bệ hạ, trên đời chỉ có một.

Cùng với bí mật mà ngoài phụ mẫu ra không ai biết: bớt son dưới lòng bàn chân, hiện lên hình một đóa sen.

Phụ thân giận dữ nhìn Tô Lan Y: "Tỷ tỷ ngươi đã về, ngươi phải vui mừng mới phải. Từ nay kẻ nào còn nghi ngờ Miểu Ngôn, lập tức đuổi khỏi phủ!"

Không thể trách nàng ta hoài nghi.

Dù sao, năm đó chính nàng ta tự tay đ.â.m d.a.o vào n.g.ự.c ta, rồi đẩy ta xuống dòng Lạc Hà cuộn xiết, khi ta hấp hối.

5.

Phụ thân không phải chưa từng hỏi, ba năm qua ta ở đâu, sống ra sao…

Nhưng ta nói rằng mình đã mất trí nhớ.

Hôm ấy, ta cùng v.ú nuôi hồi kinh, đi ngang qua Lạc Hà thì bất ngờ ngất đi. Khi tỉnh lại, ta đã nằm trong một am ni cô.

Các ni cô hỏi han điều gì, ta cũng chẳng nhớ rõ, thế nên liền lưu lại trong am suốt ba năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ngon-nhu-ngoc/chuong-2.html.]

Mãi đến gần đây, khi theo sư thái lên núi hái thuốc, vô tình trượt chân ngã xuống sườn núi, sau khi hôn mê lần nữa mới nhớ lại thân thế của mình.

Chỉ là, dù thế nào cũng chẳng thể nhớ ra chuyện đã xảy ra bên bờ Lạc Hà năm đó.

Mẫu thân đau lòng ôm lấy ta vào lòng: “Không nhớ thì thôi, ký ức đau khổ quên đi cũng tốt, quên đi cũng tốt.”

Phụ thân lộ vẻ áy náy, ta biết ông đang nghĩ gì—lẽ ra không nên hỏi ta những chuyện đó, chắc hẳn ta đã chịu cú sốc lớn nên mới mất trí.

Bởi vậy, khi Tô Lan Y lại nhắc đến chuyện này, ông mới nổi trận lôi đình đến thế.

"Miểu Ngôn, con ăn đi, ăn nhiều một chút, đây là món con thích nhất." Sau khi trách mắng Tô Lan Y, phụ thân dịu dàng nói với ta, trong giọng điệu ẩn chứa chút mong chờ.

6.

Ta gắp một đũa thịt cua hấp cam, nhưng hương vị chẳng còn như xưa.

Cả phủ Quốc Công, người làm món này ngon nhất chính là v.ú nuôi của ta.

Từ nhỏ ta đã kén ăn, duy chỉ thích cua. Nhưng cua có tính hàn, không thể ăn nhiều, thế nên bà ấy luôn cho thêm tía tô khi hấp, lại dùng cam tươi cùng hoàng tửu nuôi cua, giúp trung hòa hàn khí.

Vú nuôi theo mẫu thân ta gả vào phủ, đối đãi với ta chẳng khác nào con ruột, nhưng cuối cùng lại c.h.ế.t dưới lưỡi d.a.o của Tô Lan Y, chỉ vì bảo vệ ta.

Phụ thân nhìn ta với ánh mắt đầy yêu thương: "Có ngon không? Nếu không thích, ngày mai phụ thân sẽ vào cung tìm ngự trù về làm cho con."

Ta mỉm cười đáp: "Ngon lắm. Chỉ là, rốt cuộc vẫn chẳng bằng v.ú nuôi làm."

Lời vừa dứt, sắc mặt Tô Lan Y thoáng chốc tái nhợt, nàng ta cúi đầu, không dám đối diện.

Thì ra nàng ta còn nhớ chuyện cũ. Ta đã nghĩ nàng ta sớm quên rồi, nên mới có thể ngang nhiên như vậy khi ta trở về.

Món nợ này, ta nhất định sẽ tính toán rõ ràng với nàng ta.

Chết, chính là cách trừng phạt nhẹ nhàng nhất.

Ta muốn nàng ta quỳ trước mặt ta, cầu xin được chết.