Hắn ta cười gượng: "Trông quận chủ rất quen, giống hệt một người ta từng quen biết."
Ta ngước nhìn về phía lầu hí kịch, ánh nến vừa được thắp lên. Đây là ám hiệu mà ta và Trúc Tâm đã giao hẹn trước—chỉ khi Triệu Độ theo ta ra ngoài, nếu Tô Lan Y rời khỏi yến tiệc, thì Trúc Tâm sẽ lập tức lên đài hí viện đốt nến báo hiệu.
"Người đó có phải gọi là… Mạt Mạt?" Ta cố ý dẫn dắt câu chuyện, giọng điệu hơi bi thương: "Ta nhớ Triệu đại nhân từng nói, từ nay chúng ta nên xem nhau như người xa lạ, để không ảnh hưởng đến mối nhân duyên giữa ngươi và nhị tiểu thư Tô gia."
Triệu Độ kích động nắm lấy tay ta: "Mạt Mạt, thật sự là nàng! Ta… ta không biết nàng là đích nữ của phủ Vinh Quốc Công. Nàng yên tâm, chỉ cần nàng nguyện ý, ta bằng lòng ở bên nàng cả đời."
Ta cố ý cao giọng, để người nấp sau giả sơn có thể nghe thấy: "Dẫu sao chúng ta cũng đã đồng cam cộng khổ ba năm, nay ta sao có thể tranh giành với muội muội?"
Triệu Độ lập tức bày ra bộ dáng si tình: "Nàng ta chẳng qua chỉ là thứ nữ, ta nào có để mắt đến nàng ta? Nàng cứ yên tâm, ngày mai ta sẽ lập tức từ hôn."
Lời vừa dứt, Tô Lan Y liền bước ra từ sau giả sơn, giọng chua chát châm biếm: "Thật là một đôi trai tài gái sắc. Hóa ra vị đại tỷ trong sạch ở am ni cô ba năm của ta, lại là kẻ bôn ba cùng nam nhân suốt ba năm. Nay trở về còn dám lừa gạt phụ thân. Một kẻ dơ bẩn như vậy, ta muốn xem thử, phụ thân còn có thể nâng niu trong lòng bàn tay không, Tạ tướng quân còn có muốn cưới ngươi không?"
Ta thầm cười lạnh trong lòng—xa cách ba năm, Tô Lan Y vẫn nóng nảy, thiếu kiên nhẫn như xưa.
"Muội muội? Sao… sao muội lại ở đây? Chuyện vừa rồi, nghe ta giải thích…" Ta cố tình tỏ vẻ bối rối, hoảng loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tô Lan Y nhìn ta một cái, rồi cười nhạt: "Nếu ta không ở đây, làm sao có thể biết được vị tỷ tỷ thân thương của ta, Gia Tĩnh quận chủ tôn quý, hóa ra chỉ là một kẻ lẳng lơ, ăn trong nồi, ngóng trong chảo. Chẳng qua chỉ là may mắn đầu thai vào bụng phu nhân, dựa vào đâu mà hơn ta một bậc? Hừ, nhưng sự cao quý của tỷ, hôm nay chấm dứt tại đây rồi."
Không thèm để ta ngăn cản, nàng ta quay lại tiệc rượu, lập tức vạch trần mối quan hệ giữa ta và Triệu Độ.
Mẫu thân ôm lấy vai ta, ánh mắt sắc bén nhìn Tô Lan Y: "Hôm nay khách khứa đông đủ, đừng hồ ngôn loạn ngữ, kẻo tự hạ thấp thân phận."
"Phụ thân, mẫu thân có thể bảo vệ đại tỷ, nhưng không thể cứ nghe gì là tin nấy. Chúng ta vẫn tưởng nàng thanh tâm quả dục trong am ni cô, ai ngờ nàng sớm đã tư tình với vị thám hoa lang này. Giờ về kinh lại giả bộ thanh cao, cùng Tạ tướng quân đính hôn. Một nữ tử dơ bẩn như thế, chỉ khiến phủ Quốc Công mất mặt. Theo ta thấy, chi bằng sớm đuổi nàng ra khỏi phủ, cũng coi như giúp mẫu thân giữ được danh tiếng mẫu nghi nghiêm minh."
Xung quanh, tất cả khách khứa đều im lặng, ánh mắt dõi theo mẫu thân, phụ thân và Tạ Quán Ngọc, chờ phản ứng của bọn họ.
"Ngươi có biết, vu cáo quận chủ là tội lớn hay không?" Giọng nói lạnh lùng của Tạ Quán Ngọc vang lên.
Tô Lan Y cười mỉa mai: "Vậy xin hỏi Tạ tướng quân, nếu quận chủ thật sự không còn trinh khiết, dối trên lừa dưới, thì phải xử trí thế nào?"
"Thái hậu tất sẽ tước phong, đoạt bổng lộc."