Ngôn Như Ngọc

Chương 5



11.

Từ trước đến nay, mỗi khi yết bảng khoa cử, các tiểu thư khuê các thường ngồi trong kiệu, chọn lựa lang quân như ý trong đám tân khoa tiến sĩ.

Triệu Độ, chính là kẻ mà Tô Lan Y đã chọn.

Mối hôn sự giữa Triệu Độ và Tô Lan Y, đều do ta một tay sắp đặt.

Ba năm ở bên hắn ta, ta thường mua sách mới cho hắn ta. Mà những nội dung trong sách, đều là những đề mục quan trọng của khoa cử năm nay. Muốn hắn ta không đỗ cao cũng khó.

Ta hiểu rõ tầm mắt của Tô Lan Y, nàng ta nhất định sẽ chọn trong ba người đứng đầu, và chắc chắn sẽ chọn người có diện mạo xuất sắc nhất—Triệu Độ.

Vậy nên trước khi hắn ta vào kinh, ta đã cố ý nói đùa: "Nghe nói các tiểu thư quý tộc ở kinh thành thường chọn phu quân vào ngày yết bảng. Nếu ngươi được chọn, chớ có quên ta. Nghe nói phủ Vinh Quốc Công quyền thế ngút trời, cũng rất coi trọng bậc thanh lưu tài tử."

Vì vậy, khi nghe tin hôn ước giữa Triệu Độ và Tô Lan Y được định đoạt, ta không hề ngạc nhiên.

Ta tự tay sắp xếp yến hội thưởng nguyệt vào Trung thu, cũng sai người đưa thiệp mời cho Triệu Độ.

Khi Tô Lan Y biết được, nàng ta nổi giận đùng đùng chạy đến tìm ta: "Hắn ta, dù sao vẫn chưa thành thân, sao có thể mời hắn ta?"

Ta nhìn sổ sách, không thèm ngẩng đầu: "Ba vị đứng đầu khoa cử đều được mời, chỉ riêng hắn ta không mời, chẳng phải quá kỳ lạ hay sao?"

Tô Lan Y tức đến mức mắt như tóe lửa, nhưng không tìm được lý do phản bác.

Từ nhỏ nàng ta đã muốn tranh đoạt với ta mọi thứ, dù ta luôn nhường nhịn, nhưng nàng ta vẫn luôn thua kém ta.

Ta hiểu rõ nàng ta đang lo lắng điều gì—sợ rằng Triệu Độ còn vương vấn ta.

Ta lại cố tình chọc vào nỗi bất an trong lòng nàng ta.

12.

Trong yến tiệc đêm Trung thu, Triệu Độ ngạo nghễ bước vào, nhưng ngay khi nhìn thấy ta, hắn ta lập tức câm nín, vẻ kiêu ngạo trong nháy mắt tan biến…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Từ khi ta trở về Tô phủ, đây là lần đầu tiên ta tiếp đãi khách khứa. Kẻ đến nịnh bợ, giả ý quan tâm không ít. Ta khéo léo xoay sở giữa đám đông, khóe mắt lại bắt gặp Triệu Độ vẫn luôn dõi theo ta.

"Vị này hẳn là thám hoa lang? Quả nhiên phong tư lỗi lạc, rất xứng với nhị muội nhà ta." Ta cười, nâng chén rượu kính hắn ta.

Hắn ta lại chỉ ngây dại nhìn ta, cho đến khi Tô Lan Y hung hăng véo hắn ta một cái, hắn ta mới giật mình hoàn hồn.

"Nàng là... Mạt Mạt..." Hắn ta do dự lên tiếng.

"Triệu đại nhân nói gì vậy, ta nghe chẳng hiểu."

Tô Lan Y vội vàng chen vào: "Vị này là đại tỷ của ta, Gia Tĩnh quận chủ."

Triệu Độ còn muốn nói gì đó, nhưng một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên: "Bản tướng quân đến trễ, Miểu Ngôn không giận chứ?"

Tạ Quán Ngọc đứng ngay sau lưng ta, dáng người cao lớn, khí thế bức người, khiến Triệu Độ cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng.

"Vị này là Tạ tướng quân, phu quân tương lai của ta."

Câu nói vừa dứt, tiền viện vốn còn đang huyên náo bỗng im bặt, không một tiếng động.

13.

Mẫu thân thấy vậy liền cười nói: "Vốn định sau vài ngày nữa mới hạ sính lễ, nhưng nay đã có thánh chỉ của Thái hậu, Hoàng thượng cũng đã chủ hôn."

Ta quay đầu nhìn Tô Lan Y, nàng ta đang tựa vào cột trụ, toàn thân run rẩy.

Nàng ta, cũng như tất cả nữ tử trong kinh thành, đều ngưỡng mộ phong thái xuất trần của Tạ Quán Ngọc. Nhưng hắn đã từng tuyên bố sẽ cô độc cả đời, dập tắt mọi hy vọng của đám mối lái.

Nay, khi nhìn thấy Triệu Độ mất hồn mất vía nhìn ta, còn Tạ Quán Ngọc lại muốn thành thân với ta, nàng ta đố kỵ đến cực điểm, nhưng trước mặt bao người lại không thể biểu lộ, còn phải miễn cưỡng chúc phúc cho ta.

Giữa buổi tiệc, ta tìm cớ thay xiêm y, cố ý đi ngang qua Triệu Độ. Quả nhiên, hắn ta kiếm cớ rời tiệc, lặng lẽ đi theo ta.

"Triệu đại nhân theo ta cả đoạn đường, chẳng hay có việc gì?" Ta dừng bước tại khúc rẽ, nhàn nhạt hỏi.