Ngự Thuỷ Trầm Lưu

Chương 50



35.

Không biết đã qua bao lâu, triều thần đều đã lui cả, Giang Chẩn mới xuất hiện sau bình phong. 

Vừa nhìn thấy chàng, ta liền không kìm được mà nhào vào lòng chàng.

 

Giang Chẩn vừa dỗ dành ta, vừa bế bổng ta lên, ôm thẳng một đường trở về tẩm điện.

 

Ta thu mình trong vòng tay của chàng, cả người không ngừng run rẩy, khẽ hỏi:

“Trong phủ Hiền Vương, rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật, bao nhiêu nhơ nhuốc, bao nhiêu chuyện khiến người ta ghê tởm đến vậy?”

 

Giang Chẩn ôm chặt lấy ta, dịu giọng nói:

 

“Tất cả đều đã qua rồi,

Giờ đều là chuyện cũ.

Đêm nay, nàng cũng đã tận mắt thấy được mặt tối nhất trong lòng người.

Những thứ này là vực sâu không đáy.

Giờ nàng đã biết nó đáng sợ thế nào,

Vậy thì về sau, đừng bao giờ tự mình đối diện với nó nữa.”

 

“Trẫm sẽ luôn đứng trước mặt nàng,

Không để nàng bị những điều kinh hoàng đó dày vò thêm lần nào nữa.”

 

Nhưng ta vẫn không sao ngừng run rẩy. 

May mắn thay, năm đó Giang Liêm chỉ hành hạ thân thể ta, chứ không thèm đem những toan tính đen tối, ti tiện này trút lên một kẻ vô dụng như ta.

Bằng không… ta thực sự không dám tưởng tượng, nếu đến một ngày những bức màn đen đó bị vạch trần, ta sẽ đau đớn, điên dại đến mức nào.

 

Nghĩ đến Tô Uyển Mị mà xem.

Ả nhất định không ngờ được rằng — mình hại bao nhiêu người, bày bao nhiêu thủ đoạn bẩn thỉu, thậm chí dùng thân thể vì Giang Liêm, chỉ để nắm thóp quan lại triều đình…

 

Nhưng độc nhất, vẫn là mưu kế mà Giang Liêm dùng lên chính ả.

Ngay từ ván cờ mở đầu, hắn đã biết Tô Uyển Mị không thể sinh con, mà Tô tướng phủ cũng chưa từng mong ả trở thành hoàng hậu.

 

Một đêm hoan lạc ở Vũ Hoa Các, đổi lại là cả một con đường không lối về.

Không biết khi ấy, trong khoảnh khắc tim đập rộn ràng, Tô Uyển Mị si mê Giang Liêm đến mê muội, có từng nghĩ rằng chính mình đã là con cá tự nguyện mắc câu?

 

Đêm đó, ta ngủ vô cùng bất an.

📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Hễ vừa chợp mắt là ác mộng nối tiếp ác mộng.

Toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.

Cả một đêm dài, ta giật mình tỉnh giấc không biết bao nhiêu lần.

 

Mỗi lần ta bị ác mộng đ.á.n.h thức, anh mắt Giang Chẩn nhìn ta, giống như có kẻ đang rạch từng nhát d.a.o vào tim chàng vậy.

Chàng ôm chặt ta trong lòng, không ngừng dỗ dành, thậm chí còn hối hận:

 

“Sao hôm nay trẫm lại đưa nàng vào đại điện, để nàng phải nghe thấy những chuyện như vậy…”

 

Cuối cùng, ta cũng mở lời — Không phải để cầu xin tha cho Tô Uyển Mị, mà là để ả c.h.ế.t nhưng phải hiểu rõ sự việc.”

 

Còn về kết cục của ả và Giang Liêm,

Ta giao hết cho Giang Chẩn xử trí.

Bởi ta nghĩ — Chỉ riêng sự thật ấy thôi, đã là nỗi dày vò tàn nhẫn nhất dành cho Tô Uyển Mị rồi.

 

Ta từng nghe người xưa nói:

Nếu một người c.h.ế.t không minh bạch,

Sau khi c.h.ế.t sẽ hóa thành lệ quỷ lảng vảng nhân gian.

Ít nhất, ta không muốn để Tô Uyển Mị mang theo oán hận mà vĩnh viễn không thể siêu thoát.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Còn ta —

Cũng không thể vì cố chấp làm người lương thiện, mà để thù hận nuốt chửng lấy bản thân mình.

Ta vẫn muốn được làm Văn Thanh Giản như xưa,

Người sẽ cùng Giang Chẩn đi đến tận cuối cuộc đời.

 

Giang Chẩn lập tức đồng ý,

Rồi ôm chặt ta vào lòng, liên tục vỗ về an ủi.

Lần này, ta cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc thật sâu.

 

Sáng hôm sau, triều đình đón nhận một cơn biến động long trời lở đất.

 

Giang Chẩn hạ chỉ:

Tất cả phủ đệ có dính líu đến mưu phản của Hiền Vương đều bị tịch thu, chủ mưu bị giam vào tử lao.

Nam đinh trong phủ bị giam chờ xét xử,

Nữ quyến thì đưa vào Nội đình làm nô tỳ.

 

Dưới trướng Tô tướng, gần ba phần quan lại quyền quý trong triều bị liên lụy.

Người bị điều tra, kẻ bị tịch thu tài sản,

Không ai thoát khỏi bị xét hỏi.

 

Thiên lao chỉ trong một đêm, đã chật kín người.

 

Giang Chẩn ra lệnh cho thân tín của mình trực tiếp dẫn Giang Liêm tới gặp Tô Uyển Mị.

 

Theo lời thân tín hồi báo lại :

Lúc đầu Tô Uyển Mị hoàn toàn không nhận ra người đàn ông trước mặt, kẻ có gương mặt đầy sẹo, dung mạo tàn tạ, chỉ còn một con mắt, lại chính là người phu quân phong độ ngời ngời của mình.

 

Thậm chí ả còn lớn tiếng quát mắng, bảo Giang Liêm cút ra ngoài.

Mãi đến khi Giang Liêm cất tiếng nói, Tô Uyển Mị mới lập tức biến sắc, cả gương mặt xám xịt như tro tàn.

 

Giang Liêm đã lặp lại toàn bộ những lời hắn nói trên đại điện hôm đó.

Nghe xong, Tô Uyển Mị như bị rút sạch gân cốt, ngã phịch xuống đất, mềm nhũn như một cái xác không hồn.

 

Giang Liêm nhìn ả thê t.h.ả.m đến vậy, lại còn cười nhạo, nói:

 

“Ngày binh biến hôm đó,

Đám ‘mưu sĩ Tô phủ’ của ngươi đều dốc toàn lực đ.á.n.h vào thiên lao, là muốn g.i.ế.c ngươi, bịt miệng nàng mãi mãi.”

 

“Ngươi nên cảm ơn vì đến hôm nay vẫn còn sống yên trong thiên lao.

Dù rằng, cũng chẳng sống được bao lâu nữa đâu.”

 

Tô Uyển Mị gắng gượng dùng hơi tàn, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn, nói:

 

“Ta không tin… không tin những lời dối trá của ngươi…

Nếu thật như vậy… thì vì sao Lữ thái y lại giúp ta?

Vì sao y không từ chối ngay từ đầu?”

 

Giang Liêm bật cười, một tràng cười vô cùng sảng khoái, rồi thản nhiên nói với ả:

 

“Tên Lữ thái y đó, có lẽ là người đàn ông duy nhất từng thật lòng với ngươi.”

 

“Hắn sớm đã biết ngươi không thể sinh con,

Thế mà vẫn cam tâm tình nguyện cùng ngươi diễn trò, giúp ngươi truyền tin, thậm chí còn đến gặp ta, miệng năm miệng mười thề thốt sẽ bảo vệ ngươi, sẽ ngụy tạo hồ sơ bệnh án, chờ đến lúc ‘sinh nở’ thì lén mang một đứa bé vào giao cho ngươi bế.

Chỉ cần ngươi còn sống, sống được đến ngày ta binh biến thành công — thì ta sẽ đến cứu ngươi ra.”