Ngự Thuỷ Trầm Lưu

Chương 51



Ngay cả Giang Liêm cũng cảm thấy kỳ lạ:

Tên Lữ thái y đó vì sao lại một lòng một dạ với Tô Uyển Mị đến thế?

 

Hắn hỏi đi hỏi lại, cuối cùng, Tô Uyển Mị chỉ đờ đẫn đáp lại một câu:

 

“Năm xưa… ta từng giúp chàng một lần,

Khi chàng bị người ta vu oan…”

 

Nghe vậy, Giang Liêm cười khẩy, ánh mắt tràn đầy châm biếm, rồi lạnh lùng nói:

📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

“Bổn vương còn tưởng là cái ân tình to tát gì…

Rốt cuộc cũng chỉ là vì hắn thèm khát thân thể của ngươi mà thôi.”

 

Dứt lời, không đợi Tô Uyển Mị phản ứng, Giang Liêm quay người rời đi, để lại câu nói ấy trở thành lời cuối cùng trong cuộc đời này hắn dành cho Tô Uyển Mị.

 



 

Theo lời người trong thiên lao kể lại:

Tô Uyển Mị không khóc, không la, chỉ lặng lẽ ngồi bệt dưới đất, mặt không cảm xúc.

Cứ ngồi như thế… ngày qua ngày.

Đến mức chẳng ai biết… liệu đôi mắt ấy có từng chớp lấy một cái không.

 

Ngày hôm sau, Lữ thái y đúng hẹn đến thiên lao bắt mạch cho Tô Uyển Mị.

Lúc ấy, đám điển thủ đang bận rộn tiếp nhận số tù nhân mới nên lơ là giám sát.

Chờ mãi không thấy Lữ thái y đi ra, có người vào kiểm tra thì đã phát hiện ông ta nằm gục giữa vũng máu, cổ họng bị cắt đứt.

 

Trong tay Tô Uyển Mị là một mảnh sứ vỡ, ánh mắt trống rỗng mơ hồ, tựa như từ đó về sau chẳng bao giờ tỉnh táo lại nữa.

 

Thi thể của Lữ thái y bị khiêng đi.

Từ đó, bất cứ ai lại gần, nàng ta liền la hét điên loạn, gào thét rằng:

 

“Ta đang mang thai! Không được lại gần! 

Ai dám lại gần, ta sẽ liều mạng!”

 

Ả ta cứ thế… tuyệt vọng đến phát điên.

 



Triều đình nhanh chóng đưa ra xử lý:

Tô Uyển Mị bị kết án c.h.é.m đầu thị chúng.

 

Thế nhưng, sau khi nàng hóa điên, không còn ai chẩn mạch được cho nàng nữa.

 

Cho dù ép giữ tay chân nàng, các thái y cũng chỉ bắt được một mạch tượng rối loạn hỗn loạn, không thể xác nhận có thai hay không.

 

Giang Chẩn vốn định sớm cho nàng một kết thúc nhưng triều thần đồng loạt dâng tấu, khẩn thiết yêu cầu:

 

“Phải chờ đủ mười tháng, nếu đến lúc đó thật sự không sinh nở, mới được định tội xử chém.”

 



Tựa như con tằm tự quấn kén,

Tô Uyển Mị cứ thế điên điên khùng khùng, rốt cuộc vẫn phải ở trong thiên lao mười tháng

 

Cai ngục kể rằng:

 

Nàng ta mỗi ngày ăn rất nhiều, đặc biệt thích đồ chua cay nồng nặc, miệng lúc nào cũng lẩm bẩm:

 

“Không thể để đứa bé thiệt thòi được… phải ăn thật nhiều…”

 

Chẳng bao lâu sau, đệ nhất mỹ nhân Trường An năm nào, đã trở thành một mụ đàn bà béo núc, ngu độn, xấu xí không ai dám nhìn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mười tháng trôi qua, ả chẳng hề có dấu hiệu sinh nở.

Sau cùng, nữ y vào khám, chỉ phán một câu:

 

“Cái bụng kia không phải thai nhi, mà là một bụng mỡ vì ăn quá nhiều mà thôi.”

 

Không lâu sau đó, Tô Uyển Mị bị áp giải lên xe tù,  diễu qua phố chợ.

Tiếng mắng nhiếc xỉ vả vang khắp hai bên đường, gạch đá, rau thối ném tới tấp.

Cuối cùng, ả ta bị xử c.h.é.m giữa pháp trường, t.h.i t.h.ể và đầu lìa nhau, đổi lấy một sự giải thoát chậm trễ đến muộn màng.

 

Còn về Giang Liêm, dù tội không thể tha, nhưng vì là huynh đệ cùng mẹ sinh ra, Giang Chẩn cuối cùng vẫn không hạ được lệnh xử trảm.

 

Hắn bị giam lỏng suốt đời trong Phật đường của phủ Hiền vương — chính là nơi ta từng bị hành hạ.

Ngày ngày ăn cơm nguội canh thiu, phải xách nước quét dọn, chép kinh Phật, không khác gì ta ngày trước.

 

Nghe người canh giữ kể lại:

Hắn ngày ngày trợn con mắt còn lại, mắng c.h.ử.i Giang Chẩn không ngớt, cuồng loạn đến đáng sợ.

 

Cho đến ba năm sau, vào một buổi sớm bình thường, người ta phát hiện Giang Liêm đã treo cổ trong Phật đường.

 

Oan có đầu, nợ có chủ.

Từng kẻ đã gieo họa, cuối cùng đều nhận đủ báo ứng của mình.

 

36.

Ta từng nhiều lần tự hỏi, rằng sau khi Giang Liêm và Tô Uyển Mị c.h.ế.t đi, cái cảm giác gọi là buông bỏ, rốt cuộc sẽ giống như thế nào.

 

Nhưng đến cuối cùng ta mới hiểu ra 

Không cần đợi họ thực sự chết,

Chỉ cần nghe được phán quyết,

Lòng ta đã nhẹ bẫng, và thanh thản đến lạ kỳ.

 

Cảm giác nhẹ nhõm ấy, như thể một mũi độc gai cắm sâu trong m.á.u thịt, được rút ra chỉ trong khoảnh khắc.

Cảm giác thoải mái ấy, giống như một vết thương được bôi lên linh dược, chưa kịp kêu đau đã thấy lành.

 

So với việc thua một ván cờ, thì đáng sợ hơn là đến cuối ván mới nhận ra:

Từ khi ván cờ bắt đầu, ngươi đã không có cơ hội để thắng.

Những toan tính, mưu sâu kế hiểm, những bước đi khiến ngươi từng toát mồ hôi lạnh, tất cả đều vô nghĩa.

Kết cục cuối cùng, vẫn chỉ là một chữ: Bại.

 

Cái tên Giang Liêm và Tô Uyển Mị, cuối cùng cũng dần dần phai nhạt trong lòng ta.

 

Từng là những cái gai hằn sâu trong tim, từng khiến ta mất ăn mất ngủ, gần như phát điên...

Thế mà giờ đây, mỗi lần nghe đến tin tức của chúng, lại chỉ như đang nghe một chuyện vặt đã cũ kỹ, vô vị như nước lã.

 

Dần dần, ta cũng chẳng buồn hỏi tới nữa, cho đến khi lần lượt nghe tin hai người kia đều đã chết, ta mới mơ hồ phát hiện —

Hóa ra sự hận thù ấy, đã là chuyện rất lâu, rất lâu về trước rồi.

 

Lễ sắc phong của ta, từ lâu cũng đã được cử hành đúng hẹn.

Ta lấy thân phận nghĩa nữ của phủ Quốc Công, chính thức được sắc phong làm Quý phi, tạm thời thay Hoàng hậu, nắm giữ Phượng ấn.

 

Ban đầu, ta còn tưởng rằng khi sắc phong sẽ có người nhận ra mình.

Thế mà ngoài mấy vị phu nhân thân quen với mẫu thân, chỉ có đôi ba người lén lút xì xào sau lưng rằng,

“Vị Quý phi này... trông có nét giống Vương phi phủ Hiền Vương ngày trước.”

 

Nhưng họ lại bổ sung:

“Dù có giống đi nữa... Quý phi vẫn đẹp hơn nhiều.

Vương phi trước kia gầy yếu xanh xao, da vàng như sáp, tóc khô như cỏ, cả người chẳng có tí thần sắc nào.

Làm sao mà so được với Quý phi bây giờ.

Nước da trắng ngần, thân hình uyển chuyển, thần thái đoan trang, lại còn được Hoàng thượng nâng như ngọc, hứng như hứng hoa.”