Người Bạn Ăn Cơm Cùng Bạn Trai Tôi

Chương 1



Sau nửa năm đi công tác, cuối cùng công việc kinh doanh ở nước ngoài của công ty tôi cũng đã ổn định.

Tôi lén mua vé máy bay, cố gắng trở về trước sinh nhật Chu Hạ Xuyên một ngày, chỉ để tạo cho anh ấy một bất ngờ.

Trên đường về, tôi háo hức nghĩ đến đủ loại phản ứng của anh.

Anh ấy nhìn thấy tôi và món quà sinh nhật mà tôi đã tỉ mỉ chuẩn bị, chắc chắn sẽ vừa ngạc nhiên vừa xúc động. Khuôn mặt của anh lúc đó chắc chắn sẽ rất thú vị.

Để không bỏ lỡ khoảnh khắc đó, tôi thậm chí còn mang theo một chiếc camera siêu nhỏ, chỉ để ghi lại cảnh tượng này làm kỷ niệm.

Mọi thứ đều rất hoàn hảo chỉ là tôi không ngờ, kế hoạch của mình lại gặp trở ngại ngay trước cửa nhà.

"602... đúng mà?" Tôi lùi lại hai bước, nhìn kỹ số phòng, đầu óc bỗng trống rỗng.

Vậy tại sao tôi vừa nhập mật mã điện tử hai lần mà đều báo sai?

Rõ ràng tôi nhớ rất rõ, mật khẩu chính là ngày sinh nhật của tôi.

Làm sao có thể sai được chứ?

Không tin vào mắt mình, tôi nhập lại lần nữa.

Lần này, tôi cẩn thận tập trung, từng con số một bấm thật chậm.

Cuối cùng, khi tôi nhấn xong số cuối cùng, khóa điện tử phát ra một tiếng "cạch" khô khốc màn hình hiển thị trạng thái đã khóa, không thể mở.

Mật khẩu sai.

Chỉ có một khả năng là Chu Hạ Xuyên đã thay đổi mật khẩu khóa cửa.

Tôi thở dài một hơi, đành phải bấm chuông.

Chuông cửa vừa vang lên lần thứ hai, bên trong liền vọng ra một giọng nữ trong trẻo, có chút điệu đà.

"Để hàng trước cửa là được."

Tôi sững người, lại lùi về sau một bước, nhìn kỹ số phòng một lần nữa.

Rõ ràng là tòa B phòng 602, không sai. Tôi không đi nhầm a.

Chiếc tủ giày này là tôi mua. Trên cùng vẫn còn đôi giày tôi từng mua cho Chu Hạ Xuyên.

Nhưng tại sao trong nhà lại có giọng con gái?

Một dự cảm chẳng lành đột nhiên dâng lên trong lòng tôi. Tôi lại ấn chuông lần nữa.

"Tôi đã bảo để hàng trước cửa rồi, nghe không hiểu à?"

Cạch!

Cánh cửa bật mở.

Trước mặt tôi là một cô gái dáng người nhỏ nhắn, tóc buộc lệch sang một bên.

Cô ta mặc tạp dề hình nhân vật LinaBell, trên tay cầm mui nấu ăn, ánh mắt đầy vẻ khó chịu nhìn tôi.

Chỉ là, ngay giây phút cô ta nhìn rõ mặt tôi, biểu cảm khẽ thay đổi dù vậy, giọng điệu vẫn không mấy thân thiện:

"Cô tìm ai?"

Tôi không trả lời, chỉ kéo va li hành lý, đẩy cô ta sang một bên rồi bước thẳng vào nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Này! Cô làm gì thế? Đây là xâm nhập gia cư bất hợp pháp, tôi có thể báo cảnh sát đấy!"

Cô ta giận dữ lao đến kéo tôi lại.

Tôi đảo mắt nhìn quanh phòng, đồ đạc vẫn là những thứ tôi từng sắp xếp, nhưng có gì đó đã khác.

Sau đó, tôi mới chậm rãi nhìn thẳng vào cô ta, cau mày hỏi:

"Câu này đáng ra phải là tôi hỏi cô mới đúng.”

"Cô là ai?”

"Sao cô lại ở trong nhà của tôi?”

"Chu Hạ Xuyên đâu?"

Ngay lúc tôi và Giang Lê Sơ đang giằng co, một giọng nói quen thuộc vang lên từ cửa.

"Nhóc kén ăn, anh mua được loại nước dừa em thích rồi đây!"

Chu Hạ Xuyên đứng ở cửa, cúi xuống đổi giày:

"Anh phải chạy qua mấy siêu thị mới tìm được đúng nhãn hiệu này đấy.”

"Chút nữa phải cảm ơn anh đàng hoàng, nhớ xoa bóp chân cho anh thật tử tế, biết chưa?"

Anh ta nói liền mấy câu nhưng không nhận được phản hồi từ Giang Lê Sơ, liền vô thức ngẩng đầu lên và lập tức chạm phải ánh mắt tôi.

Khoảnh khắc đó, sắc mặt Chu Hạ Xuyên trắng bệch trông thấy.

"…Tô Tô, em… sao em lại về?"

Anh ta lắp bắp, vội vàng bước nhanh về phía tôi.

Giang Lê Sơ thoáng khựng lại, không còn tranh cãi với tôi nữa mà nhẹ nhàng bước đến bên Chu Hạ Xuyên, vô cùng tự nhiên nhận lấy túi đồ trong tay anh ta, đặt lên bàn.

Còn Chu Hạ Xuyên thì tiến sát lại gần tôi, không giấu được kích động mà ôm chầm lấy tôi.

"Sao em về đột ngột vậy? Còn không gọi anh ra đón nữa chứ!"

Anh ta ôm tôi rất chặt. Nhưng tôi không hề có ý định ôm lại.

Tôi chỉ cảm thấy, người đàn ông đã ở bên tôi suốt năm năm nay, bỗng trở nên xa lạ.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, không vòng vo:

"Cô ta là ai?"

Chu Hạ Xuyên thoáng thở dài, nhìn tôi với vẻ bất đắc dĩ:

"Em quên rồi à? Anh đã kể với em về cô ấy rồi mà."

"Cô ấy chính là người mà anh tìm trong khu chung cư để lo bữa ăn dinh dưỡng đấy, bạn ăn cơm của anh."

Tôi nhíu mày, mất một lúc mới nhớ ra hình như Chu Hạ Xuyên từng nhắc đến chuyện này.

Anh ta là một streamer game, ăn uống thất thường, không đúng bữa.

Tôi lại đi công tác suốt nửa năm, lo lắng cho sức khỏe của anh nên vẫn thường xuyên đặt đồ ăn bên ngoài cho anh.

Có điều, tôi thường chọn những bữa ăn lành mạnh như salad và các món gia đình, nhưng anh ta chỉ chịu ăn một tuần rồi bắt đầu kêu chán.

Sau đó, anh ta tự tìm một dịch vụ nấu ăn tại chung cư một tháng hết 1.500 tệ, có người lo đủ ba bữa một ngày, sạch sẽ và đầy đủ dinh dưỡng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com