Người Bạn Ăn Cơm Cùng Bạn Trai Tôi

Chương 2



Hồi đó, khi nghe anh nói về chuyện này, tôi còn vui vẻ tán thành cả hai tay hai chân, thậm chí còn chuyển cho anh ta 10.000 tệ, dặn anh cứ đặt gói đắt nhất mà ăn, đừng tiếc tiền với bản thân.

Chu Hạ Xuyên cười hì hì, vui vẻ nhận tiền.

Chuyện này đúng là anh ta từng nói với tôi.

Nhưng tôi không ngờ…

Dịch vụ này còn bao gồm đến tận nhà nấu ăn nữa sao?

"Trước đây thì không có."

Nhìn thấy sắc mặt tôi không tốt, Chu Hạ Xuyên vội vàng giải thích.

"Nhưng sau này, số người đặt dịch vụ này ngày càng ít, đến cuối cùng chỉ còn mỗi anh sử dụng. Thế nên Tiểu Sơ quyết định đến thẳng nhà nấu cho tiện."

Vừa nói xong, Giang Lê Sơ đã bưng một đĩa thức ăn đặt lên bàn.

Cô ta dùng tạp dề lau tay, rồi cười tươi nói:

"Đúng vậy, chị Tô chị có thể thử tay nghề của em xem sao."

"Phải đấy! Em ngồi xuống thử đi, Tiểu Sơ nấu ăn giỏi lắm, món nào cũng ngon tuyệt!"

Chu Hạ Xuyên vừa nói vừa nuốt nước bọt, phấn khích kéo ghế ra cho tôi ngồi xuống.

Tôi vừa mới ngồi xuống, đã nghe thấy Giang Lê Sơ nhắc Chu Hạ Xuyên:

"Anh đừng ngồi đần ra đó nữa, mau rót nước dừa cho chị ấy đi!"

"À à, đúng rồi!"

Như thể bừng tỉnh, Chu Hạ Xuyên lập tức lon ton đi lấy cốc rót nước cho tôi.

Anh ta vừa cầm lên một chiếc cốc màu hồng trên bàn, thì đã bị Giang Lê Sơ trách móc:

"Đồ ngốc, đừng dùng cái đó, cốc đó là của em!"

Lúc này, Chu Hạ Xuyên mới sực nhớ ra, vội vàng đặt xuống, lúng túng đi tìm cốc khác.

Anh ta tìm quanh một hồi mà không thấy, Giang Lê Sơ bật cười, lẩm bẩm "ngốc thật đấy", rồi tự tay lấy một chiếc ly thủy tinh sạch từ tủ ra.

Chu Hạ Xuyên gãi đầu, nhưng cũng không giận dỗi gì.

Một người bận rộn trong bếp xới cơm.

Một người cẩn thận rót nước cho tôi.

Còn tôi, chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế, im lặng nhìn những cử chỉ thân thiết và ăn ý của họ.

Có một khoảnh khắc, tôi cảm thấy hai người bọn họ mới thực sự là chủ nhân của ngôi nhà này.

Còn tôi… chỉ là một vị khách.

Mà còn là kiểu khách chẳng mấy thân quen, có phần xa lạ.

Mãi đến khi ly nước dừa được đặt xuống trước mặt tôi.

Chu Hạ Xuyên vô cùng tự nhiên xoa đầu tôi, cười hỏi:

"Sao mặt em căng thẳng vậy, bảo bối?"

Từ "bảo bối" vừa thoát ra khỏi miệng anh ta, tôi mới bừng tỉnh.

À, đúng rồi.

Chu Hạ Xuyên là bạn trai tôi.

Tôi mới là nữ chủ nhân của ngôi nhà này.

Tôi ngước mắt lên, định nói gì đó với anh ta.

Nhưng ngay lúc ấy, từ trong bếp vang lên tiếng vỡ lanh lảnh của một chiếc bát, kèm theo đó là tiếng thốt kinh hãi của Giang Lê Sơ.

Lời còn chưa kịp thốt ra, Chu Hạ Xuyên đã cuống quýt lao về phía bếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi không nhìn theo, nhưng vẫn có thể nghe thấy cuộc đối thoại vọng ra từ trong đó.

"Trời ơi, sao em vụng về thế này? Đừng động vào, để anh, cẩn thận đứt tay!"

"Chiếc đĩa này trơn quá…" Giọng Giang Lê Sơ mang theo chút ấm ức, "Xin lỗi…"

"Không sao, em không sao là được, vỡ thì vỡ thôi."

Sau đó, giọng nói của họ dần nhỏ đi.

Hai người họ dường như đang thì thầm gì đó với nhau.

Tôi nhắm mắt lại, không nghe rõ.

Cũng không muốn nghe nữa.

Rất nhanh, nhà bếp được dọn dẹp xong.

Chu Hạ Xuyên và Giang Lê Sơ, mỗi người bưng một bát cơm bước ra.

Hai chiếc bát.

Một cái in hình chó con, một cái in hình mèo con.

Một cái đặt trước mặt Chu Hạ Xuyên.

Một cái đặt trước mặt Giang Lê Sơ.

Hai người họ ngồi xuống rất tự nhiên.

Mãi đến khi vừa ngồi xuống, Giang Lê Sơ như sực nhớ ra điều gì, che miệng, lè lưỡi cười ngượng:

"Chết rồi, em quên mất trong nhà chỉ có hai cái bát thôi."

Cô ta lập tức quay sang tôi, giọng điệu đầy áy náy:

"Chị ơi, để em vào lấy cho chị một cái bát tạm nhé!"

Nói xong, cô ta nhanh nhẹn chạy vào bếp.

Chẳng bao lâu sau, một chiếc bát nhựa dùng một lần được đặt ngay trước mặt tôi.

Giang Lê Sơ nở nụ cười có lỗi, nhẹ nhàng đặt xuống bàn.

Tôi lặng lẽ nhìn cô ta.

Lúc Giang Lê Sơ ngồi xuống, tôi nhếch môi cười đầy giễu cợt.

Nhưng ở phía bên kia, Chu Hạ Xuyên hoàn toàn không để ý đến những gì đang diễn ra.

Anh ta thậm chí còn chẳng buồn nhìn qua chiếc bát nhựa trước mặt tôi.

Chỉ ôm lấy chiếc bát in hình chó con của mình, háo hức gắp ngay một miếng cánh gà bỏ vào miệng.

Vừa ăn, anh ta vừa vui vẻ mời tôi:

"Ngon lắm! Em ăn thử đi!"

"Đúng đó!"

Giang Lê Sơ lập tức hưởng ứng, khẽ cười nhìn tôi:

"Cứ coi như ở nhà mình nhé, đừng khách sáo với em."

Giọng điệu của cô ta hoàn toàn mang phong thái nữ chủ nhân.

Điều đó khiến tôi bật cười vì tức giận.

Nhưng điều khiến tôi thấy nực cười hơn, là Chu Hạ Xuyên không hề có bất kỳ phản ứng nào.

Trong tiềm thức của anh ta, dường như cảm thấy lời nói của Giang Lê Sơ là hợp lý.

Anh ta chẳng lên tiếng.

Anh ta không hề nhận ra tôi đang phải chịu đựng điều gì.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com