"Tiểu Sơ đến nấu cơm nhưng lại hay quên mật khẩu, mà anh thì đeo tai nghe stream trong phòng game, không nghe thấy tiếng chuông, nhiều lần bắt cô ấy phải đứng ngoài chờ cả tiếng đồng hồ.
"Nên anh quyết định đổi mật khẩu cho dễ nhớ hơn."
"Mật khẩu bây giờ là 990817."
Tôi im lặng nghe hết lời của Chu Hạ Xuyên.
Sau đó, tôi lặp lại dãy số đó trong đầu hai lần.
990817.
Tôi không lên tiếng.
Chỉ nhếch môi cười lạnh.
Tôi thậm chí không cần động não.
Chỉ cần dùng ngón chân cũng đoán ra được, dãy số này chắc chắn là ngày sinh nhật của Giang Lê Sơ.
Tôi đã nghĩ rằng mình có thể giữ bình tĩnh, không còn tức giận vì mớ chuyện nhảm nhí này nữa.
Nhưng ngay khi Chu Hạ Xuyên thốt ra con số đó, trong lòng tôi vẫn bùng lên một ngọn lửa giận dữ.
Cơn giận lên đến đỉnh điểm, tôi vung mạnh cánh tay, bàn tay mang theo cơn gió tát thẳng hướng vào mặt Chu Hạ Xuyên!
Chu Hạ Xuyên sợ đến đờ người.
Anh ta cứng đờ, không dám nhúc nhích, thậm chí còn nhắm chặt mắt lại.
Nhưng.
Cái tát mà anh ta chờ đợi mãi không rơi xuống.
Không có cảm giác đau rát nào cả.
Không nhịn được, Chu Hạ Xuyên hé mắt nhìn trộm.
Và anh ta nhìn thấy bàn tay của tôi chậm rãi hạ xuống ngay trước mặt mình.
Ngay lập tức, anh ta thở phào nhẹ nhõm, nụ cười đắc thắng hiện lên trên mặt.
Còn cười hì hì, lém lỉnh nói:
"Anh biết mà, em không nỡ đánh anh đâu"
"Chát!"
Tôi xoay tay, tát mạnh một cái trời giáng vào thẳng mặt anh ta!
Chu Hạ Xuyên loạng choạng, suýt ngã ra sau.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt kinh ngạc của anh ta, chậm rãi nói từng chữ:
"Chu Hạ Xuyên.”
"Đây là nhà của tôi. Tôi đã bỏ tiền mua đứt căn hộ này.”
"Anh không có quyền thay đổi bất kỳ thứ gì trong nhà tôi bao gồm cả mật khẩu cửa."
Chu Hạ Xuyên ôm mặt, đau đớn, há miệng định nói gì đó.
Nhưng…
Anh ta không nói nổi.
Cả một đống lời biện minh, kẹt chặt trong cổ họng.
Không thể thốt ra dù chỉ một chữ.
"Tôi chỉ đi công tác có sáu tháng, không ngờ khi về nhà lại thấy bẩn thỉu đến mức này."
Vừa nói, tôi vừa đứng dậy, tiện tay cầm lên chiếc cốc màu hồng trên bàn cái cốc của Giang Lê Sơ.
Ánh mắt tôi liếc sang một góc bàn, thấy chiếc cốc màu xanh của Chu Hạ Xuyên.
Tôi cầm cả hai chiếc cốc lên, ngắm nghía một lúc.
Tôi thả lỏng ngón tay, để mặc hai chiếc cốc rơi xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một chiếc chăn len đan tay, nhìn qua là biết đồ thủ công.
Trên chăn còn có một con ngỗng lớn, bên cạnh thêu ba chữ to tướng "Chu Hạ Xuyên" .
Nhưng điều mà làm tôi tức đến nghẹn họng chính là.
Chiếc tủ TV bằng gỗ đào đen phong cách Trung Hoa mà tôi từng đặt riêng…
Bây giờ lại bị sơn thành một màu trắng sữa rẻ tiền.
Xấu không thể chịu nổi.
Tôi mím môi, hít sâu một hơi, nhanh chóng bước về phía phòng ngủ.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Và ngay khi tôi nhìn thấy bộ chăn ga lạ hoắc trên giường, tôi lập tức bật cười chế giễu.
Chưa từng thấy qua.
Đây chắc chắn không phải do tôi mua.
Ngay phía sau tôi, Chu Hạ Xuyên bám theo từng bước.
Nghe thấy tôi cười nhạt, anh ta vô thức nhìn theo ánh mắt tôi, thấy bộ chăn ga trên giường, mặt lập tức đỏ bừng.
Anh ta cuống quýt xua tay giải thích:
"Không phải như em nghĩ đâu!
"Hôm đó… Tiểu Sơ chia tay bạn trai, uống say quá, vô tình nôn ra đầy giường…”
"Cô ấy cảm thấy có lỗi, nên kiên quyết mua một bộ mới bù lại cho anh.”
"Anh lười thay thôi! Nếu em không thích, bây giờ anh đặt một bộ khác, đổi ngay lập tức!"
Nói xong, anh ta vội vã mở điện thoại, định mua chăn ga mới.
Tôi bình tĩnh giơ điện thoại lên, chụp vài tấm ảnh lại.
Sau đó, tôi thản nhiên lên tiếng:
"Chờ một chút."
"Tôi sẽ gọi luật sư và bạn bên tài chính đến đây, ước tính tổng thiệt hại tài sản trong nhà tôi."
"Cạch."
Ngón tay Chu Hạ Xuyên đột nhiên cứng đờ, màn hình điện thoại tối lại.
Anh ta ngẩng đầu, vẻ mặt hoàn toàn ngỡ ngàng.
"Ý em là gì?"
Tôi nhướng mày, nhìn thẳng vào anh ta, giọng điệu đầy chán ghét:
"Khó hiểu lắm sao?"
"Anh không nghĩ rằng, anh và Giang Lê Sơ đã biến căn nhà này của tôi thành một mớ hỗn độn như vậy mà chỉ một câu 'xin lỗi' là có thể xí xóa hết mọi chuyện đấy chứ?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ đều sắc lạnh:
"Chu Hạ Xuyên, tôi không phải là đang làm từ thiện."
Nói xong, tôi vòng qua anh ta, đi thẳng về phía phòng làm việc.
Chỉ để lại Chu Hạ Xuyên đứng ngây ngốc tại chỗ, ánh mắt mơ hồ, giống như não bộ đã hoàn toàn sập nguồn.