Người Bạn Ăn Cơm Cùng Bạn Trai Tôi

Chương 5



Chu Hạ Xuyên đột nhiên khựng lại, như thể vừa nghĩ ra điều gì đó.

Anh ta nheo mắt, cau mày đánh giá tôi từ trên xuống dưới.

"Em sẽ không phải là… có người khác ở bên ngoài rồi, nên mới cố tình kiếm chuyện, muốn chia tay với anh đúng không?"

Vừa nói xong, mắt anh ta trừng lớn, càng nói càng cảm thấy lập luận của mình hợp lý.

Thậm chí còn chăm chú quan sát biểu cảm của tôi, đến khi nhìn thấy vẻ mặt tôi đầy khinh bỉ, không thèm đáp.

Anh ta lập tức xác nhận luôn suy đoán của mình!

"Quả nhiên em có người khác rồi!"

Chu Hạ Xuyên gần như gào lên, tức giận đến mức mắt đỏ hoe.

"Tô Tô, em làm vậy mà không thấy có lỗi với anh sao?!"



Khoảnh khắc anh ta nói ra câu này, tôi thật sự không biết anh ta có phải bị ngu thật không.

Một câu nói, nhưng có tận ba lỗi logic rõ ràng

Chuyển hướng vấn đề, Ngụy biện quy chụp, Đánh tráo khái niệm???

Rõ ràng chúng tôi đang nói về anh ta và Giang Lê Sơ.

Anh ta không những không hề giải thích hay đưa ra câu trả lời nào, mà còn đột ngột tạo ra một cáo buộc từ trên trời rơi xuống là "em có người khác"!

Rồi nhân tiện.

Anh ta làm mờ nhạt chuyện mập mờ giữa anh ta và Giang Lê Sơ, chuyển toàn bộ vấn đề sang tôi.

Theo cái logic méo mó kia của anh ta:

"Tôi có người khác ở bên ngoài"

Sau đó "Tôi cố tình về nhà gây sự"

Và rồi "Tôi muốn chia tay với anh ta".

Lấy suy đoán chủ quan của bản thân để đánh tráo khái niệm!

Anh ta đã biến những nghi ngờ hợp lý của tôi thành sự vô lý, ngang ngược.

Khi tôi xâu chuỗi lại toàn bộ logic trong đầu, sự tức giận và đau đớn vì bị phản bội dần dần lắng xuống.

Tôi bình tĩnh lại.

Tôi lặng lẽ nhìn người đàn ông trước mặt - Chu Hạ Xuyên, người tôi đã yêu gần năm năm.

Tôi không biết từ khi nào anh ta lại trở thành bộ dạng này.

Phải chăng, chàng trai tươi sáng, ấm áp trong trí nhớ của tôi, chỉ là do tôi tự đắp lên một lớp kính lọc đẹp đẽ, nên mới rực rỡ đến vậy?

Tôi không chắc.

Tôi chỉ biết một điều.

Người đàn ông trước mặt này, tôi không còn muốn yêu anh ta nữa.

Chu Hạ Xuyên bị ánh mắt tôi nhìn đến mức toàn thân cứng lại, cảm thấy không thoải mái.

Anh ta gượng gạo hỏi tôi:

"Em nhìn anh như vậy làm gì?”

"Người làm chuyện khuất tất là em, chứ không phải anh!"

(Khuất tất: ám muội, đen tối)

"Thật sao?"

Tôi thản nhiên hỏi lại, giọng nói bình tĩnh đến lạ.

"Anh dám đổi điện thoại với tôi để kiểm tra không?"

Ngay giây phút tôi dứt lời.

Chu Hạ Xuyên sững người.

Anh ta bị giọng điệu quá mức điềm nhiên của tôi làm cho hoảng sợ, vô thức liếc sang chỗ khác.

Ánh mắt anh ta thoáng đảo qua chiếc bát mà tôi vừa ném vào mặt anh ta, rồi nhanh chóng dời đi, như thể chỉ nhìn thêm một giây nữa cũng khiến anh ta lộ tẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chiếc bát đó.

Bát in hình chó con.

Là một cặp với chiếc bát in hình mèo con trong tay Giang Lê Sơ.

Và…

Từ chất liệu và độ hoàn thiện của nó, tôi có thể nhận ra ngay:

Đây không phải bát mua sẵn.

Mà là một cặp bát gốm làm thủ công.

Ngay lập tức, một ký ức hiện lên trong đầu tôi.

Một tháng trước.

Chu Hạ Xuyên đi Cảnh Đức Trấn.

Anh ta nói với tôi.

"Anh đang tham gia một sự kiện game."

Nhưng bây giờ xem ra…

Anh ta không hề đi một mình.

Tôi không thèm nhìn anh ta.

Chỉ nhếch môi, chậm rãi buông một câu:

"Hai người còn cùng nhau đi du lịch nữa, đúng không?"

"Xoảng!"

Ngay khi câu nói này vang lên, một âm thanh lanh lảnh đột ngột phá vỡ bầu không khí

Chiếc bát trên tay Chu Hạ Xuyên rơi xuống đất, vỡ nát thành từng mảnh.

Tôi không cần ngẩng đầu lên, cũng có thể tưởng tượng được.

Gương mặt anh ta lúc này chắc chắn hoảng loạn đến mức nào.

"Không phải đi cùng nhau… Chỉ là…"

Chu Hạ Xuyên vẫn cố biện minh.

Nhưng tôi không muốn nghe nữa.

Tôi lập tức ngắt lời anh ta.

"Không cần giải thích. Tôi cũng chẳng hứng thú muốn biết hai người đã đi đâu, chơi gì."

Tôi không quan tâm chuyện hai người họ bắt đầu như thế nào.

Tôi cũng không muốn nghe bất kỳ lời nào từ miệng Chu Hạ Xuyên nữa.

Bởi vì.

Ngay từ khoảnh khắc tôi bước vào cửa, Giang Lê Sơ đã đem tất cả chứng cứ đặt ngay trước mặt tôi.

Bát đôi, cốc đôi. những cử chỉ thân mật đến mức tự nhiên như một cặp tình nhân lâu năm.

Và còn cả dấu vết của Giang Lê Sơ ở khắp nơi trong nhà.

Tất cả những điều này đều đang nói với tôi rằng.

Ngôi nhà của tôi đã bị xâm chiếm.

Và Chu Hạ Xuyên là người cho phép điều đó xảy ra.

Vấn đề là anh ta có thực sự ngoại tình hay không, lúc này đã không còn quan trọng nữa.

Bởi vì, suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi hiện tại chỉ có một câu.

Phả chia tay ngay lập tức.

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng mọi lời muốn nói trong đầu, thẳng thắn mở miệng hỏi:

"Mật khẩu cửa đã bị thay đổi đúng không?"

Chu Hạ Xuyên sững người.

Không ngờ tôi lại chuyển chủ đề nhanh như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com