Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 10



Bản thân nói xấu sau lưng người khác, nên Nhiễm Giai Ngọc chột dạ, bị Phương Gia ăn miếng trả miếng cũng không dám đứng ra.

Phương Gia giúp Tống Thiền di chuyển bàn vào trong phòng học, nhanh chóng đã trực nhật xong.

"Hôm nay cảm ơn cậu."

Tống Thiền cẩn thận khóa kỹ cửa phòng, cùng Phương Gia đi xuống dưới lầu.

Phương Gia lớn giọng nói: "Không có gì, tớ rất khỏe, chuyện khác tớ không thích làm nhưng rất thích dọn dẹp sạch sẽ."

"Tớ không nói chuyện trực nhật, tớ nói đến chuyện trước phòng đun nước sôi." Tống Thiền không dám nhìn Phương Gia, nhớ lại những lời đó, dường như cô vẫn có chút tổn thương.

Phương Gia đột nhiên ý thức được: "À cậu đang nói đến chuyện đó hả?"

Tống Thiền thả chậm bước chân, sóng vai bên cạnh Phương Gia đi trong sân trường.

"Cậu tên là Phương..."

"Không thể nào, cậu thậm chí còn không nhớ tên tớ?"

Tống Thiền sửng sốt, "Xin lỗi xin lỗi, trí nhớ của tớ không được tốt cho lắm."

"Chúng ta là bạn học hồi cấp hai luôn đó."

Vẻ mặt Phương Gia đầy thương cảm.

Sau khi Tống Thiền xác nhận lại nhiều lần, trong lớp cấp hai của cô thật sự không có ai tên là Phương Gia.

Phương Gia hết cách, "Tớ học lớp kế bên đó, chúng ta còn cùng nhau vẽ báo tường nhân dịp năm mới, tớ còn tưởng cậu sẽ nhớ tớ cơ."

Tống Thiền lúng túng nhưng không quên lễ phép nở nụ cười đáp lại, "Từ bây giờ tớ nhất định sẽ nhỡ kỹ." Sau đó cô chú ý đến balo thể thao sau lưng Phương Gia, "Trong này thật sự có găng tay đấm bốc sao?"

Phương Gia cười lớn, "Tớ không phải võ sĩ quyền Anh, tớ tập bắn cung, đồ trong túi là bạn nối khố của tớ."

Tống Thiền hâm mộ đưa tay ra, Phương Gia tưởng cô tò mò về cung tên ở trong balo, cô ấy đang định thỏa mãn sự tò mò của Tống Thiền, định kéo dây khóa cặp cho cô xem, kết quả ngón tay của Tống Thiền rơi xuống cánh tay của Phương Gia.

Sau đó Phương Gia nhìn thấy đôi mắt Tống Thiền lấp lánh, cô nói với giọng khen ngợi: "Wao, tớ có thể cảm nhận được cơ bắp của vận động viên quốc gia nè."

Phương Gia không kịp chuẩn bị, một mũi tên cắm phập vào trái tim cô ấy, cô ấy che ngực, giống như bị bắn trúng, "Tống Thiền... Cậu đáng yêu quá đi mất."

"Phì."

Tống Thiền lần đầu tiên gặp một cô gái thú vị như vậy.

Cô cẩn thận hỏi: "Phương Gia, cậu đã chọn được chỗ ngồi cậu mong muốn chưa?"

Phương Gia trả lời: "Vẫn chưa, trước đây tớ vẫn luôn thi đấu ở nước ngoài, bây giờ tớ mới trở về trong nước."

Phương Gia ở nội trú, hai người nói tạm biệt nhau ở ngã rẽ.

Tống Thiền tăng nhanh nhịp bước chân đi về phía cổng sau của trường.

Sau khi đi qua cái hồ, cô ngẩng đầu lên thấy một cái bóng dài màu xanh dưới ánh đèn đường. Tay áo ngắn màu trắng giản dị và chiếc ba lô màu đen thẳng tắp như cánh buồm tao nhã trong đêm tối. Trên người anh toát ra một loại khí chất tinh anh khác với những chàng trai cùng tuổi, anh ưu tú xuất sắc, anh cởi mở phóng khoáng, anh dịu dàng lại quyết đoán.

Khí chất này có sức hấp dẫn mạnh mẽ đối với Tống Thiền.

Nhưng cô gái nhỏ hiển nhiên không nhận ra sâu trong lòng mình, có một sự khát khao vô cùng mãnh liệt đối với loại đàn ông này, cô chỉ biết rằng khi nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng cô có một đóa hoa nở rộ.

"Chung Linh Ngộ!"

Tống Thiền tung tăng chạy lại, thở hổn hển chạy đến bên cạnh anh, chia sẻ với anh cuộc gặp mặt bất ngờ vừa rồi của mình.

"Cậu từ từ thôi, đâu phải tớ không đợi cậu đâu."

"Tớ biết cậu đang đợi tớ, chỉ là tớ chờ không nổi muốn nói cho cậu biết một tin tức cực kỳ tốt!"

"Tin tốt gì?"

Chung Linh Ngộ mỉm cười, ngón tay gần như đang giơ lên muốn giúp Tống Thiền vén mái tóc rối bù qua một bên, nhưng cô đã nhanh chóng đưa tay gạt tóc qua.

"Bàn phía trước của chúng ta sẽ có một bạn học mới đến, cậu ấy là bạn học chung hồi cấp hai của tớ, tên là Phương Gia, cậu ấy là người rất tốt, rất trượng nghĩa."

Chung Linh Ngộ vui vẻ chia sẻ niềm vui này với Tống Thiền: "Thật tốt, cậu lại có thêm một người bạn."

Tống Thiền uốn nắn lại anh: "Là chúng ta. Bạn của tớ cũng là bạn học của bạn học Chung mà."

"Bạn học Tống Thiền thật hào phóng đó nha."

Chung Linh Ngộ nhận xét với giọng điệu có phần đùa cợt tán thưởng.

Tống Thiền hiển nhiên rất vui vẻ, cô cười không một chút dè chừng, nụ cười rất sáng không giống như trước đó, lúc nào cũng có ý thức kiềm chế, che giấu cảm xúc của mình.

Đúng vậy, cô thật sự đã chịu đựng từ rất lâu rồi, không có bạn bè, ở trong lớp lúc nào cũng một mình lủi thủi, cảm giác bị cô lập và bất lực thật sự rất khó chịu. Những học sinh lạc loài dường như luôn là đối tượng bị chỉ trích, và khi đi giữa đám đông, bọn họ trông như những người ngoài hành tinh rất bắt mắt. Mà với một người đã quen hạ thấp sự tồn tại của mình như Tống Thiền, cô rất không thích bị mọi người chú ý đến.

Có lẽ cô sẽ không bày tỏ hết nỗi đau của mình ra, nhưng trong một khoảnh khắc thoáng qua sự nhẹ nhõm này rõ ràng đã cho thấy, thật ra cô vẫn luôn để ý đến điều đó.

Chung Linh Ngộ đi phía sau lưng Tống Thiền, anh nhìn bóng lưng của Tống Thiền rõ ràng đã thoải mái hơn rất nhiều, trên gương mặt anh hiện lên vẻ yên tâm vui mừng.

Đường về nhà rất dài, nhưng Chung Linh Ngộ cảm thấy thật ra anh còn có thể đi thêm một lúc nữa, anh có thể cùng cô đi thêm một đoạn nữa.

*

Thứ hai, lễ chào cờ.

Toàn bộ giáo viên và học sinh của trường đều mặc đồng phục và tập trung dưới sân trường.

Nhiệm vụ phát biểu dưới quốc kỳ thường được giao cho học sinh khối lớp mười một.

Tuần này, thầy chủ nhiệm quả quyết chọn bạn học Chung Hinh học sinh mới chuyển trường đến, lên trên bục phát biểu đôi câu.

Cô gái mặc đồng phục mùa xuân bước lên bậc thang dẫn vào giữa bục chào cờ, mái tóc dài mượt mà của cô được vén một nửa ra sau lưng, ngọn tóc đung đưa trong gió theo từng bước đi đầy tự tin của cô.

Chung Hinh không có chuẩn bị trước, trên tay cũng không có bản thảo, ánh mắt sáng ngời đầy mạnh mẽ, cô ấy nhìn hàng ngàn giáo viên và học sinh dưới bục, giọng điệu bình tĩnh như đã được đào tạo bài bản.

Tống Thiền đứng ở dưới bục chào cờ nhìn phong thái chói mắt của Chung Hinh, có chút ngẩn người.

Xung quanh cô vang lên nhiều tiếng cảm thán khác nhau.

"Wao... Giỏi thật đấy."

"Tại sao đều là đồng phục giống nhau, người ta mặc lại đẹp thế nhỉ."

"Biết ăn mặc thật đấy, tóc cũng được tết lại trông xinh quá."

"Chung Hinh trắng thật đấy, trắng đến mức tỏa sáng."

"Vóc dáng cũng rất cân đối, đôi chân dài thẳng y như mấy nữ idol trong nhóm nhạc nữ á."

...

Không biết vì sao, nhưng khi Tống Thiền nghe những lời khen ngợi và hâm mộ này, trong lòng cô dâng lên một cảm giác tự hào và kiêu ngạo.

Những người này đều đang nói sự thật!

Wow, sao trên đời này lại có một đám học sinh vừa đáng yêu vừa thành thật như vậy chứ.

Tống Thiền nhìn Chung Hinh ở trên bục chào cờ, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng.

Gương mặt này xinh xắn biết bao, một chiều cao vượt trội, mái tóc dày đáng kinh ngạc, cùng với làn da trắng ngần... Đứa nhỏ này rốt cuộc được di truyền từ ai mà xuất sắc như vậy chứ?

Tống Thiền không khỏi ôm mặt.

Lúc này, sau lưng lại có mấy bình luận khác truyền đến:

"Cũng bình thường thôi, tớ còn tưởng là mỹ nhân tuyệt thế cái gì."

"Khoảng cách giữa hai mắt rộng quá, trông như cá ngát ấy."

"Với lại cậu ta gầy quá, không đầy đặn chút nào, giống như cây nấm trà khô quắt."

Tống Thiền nghe thấy những lời này, trong lòng cô như có ngọn lửa đang bùng cháy, cô nhíu mày tìm người đã phát ra những lời đánh giá qua loa về Chung Hinh này.

Là Kiều Viện Viện.

Hôm qua cũng là Kiều Viện Viện, vì nịnh nọt Nhiễm Giai Ngọc mà nói xấu Tống Thiền ở trong phòng đun nước sôi, hôm nay lại là cô ta.

Kiều Viện Viện bắt gặp ánh mắt của Tống Thiền, ngược lại còn rất kiêu ngạo ngang ngược, "Cậu nhìn cái gì thế hả!"

Trước đây Kiều Viện Viện là bạn cùng bàn với Tống Thiền, chê Tống Thiền là người xếp bét lớp, nên tự mình đổi chỗ. Lúc đó Tống Thiền im hơi lặng tiếng, không hề oán giận một câu, cho nên Kiều Viện Viện cho rằng Tống Thiền là một cái bánh bao mềm dễ bắt nạt.

Nhưng bây giờ đã không giống ngày xưa nữa rồi, Tống Thiền cũng không biết bản thân lấy can đảm từ đâu ra, nghe cô ta nói vậy thì to gan đáp trả lại: "Mặt ai giống cá ngát thì tôi đang nhìn người đó!"

Kiều Viện Viện: "Cậu!"

Tống Thiền: "Tôi cái gì tôi? Cậu không phục à!"

Kiều Viện Viện tức giận đến mặt đỏ bừng, "Tống Thiền cậu đừng có mà quá đáng! Chuyện hôm qua còn chưa tính xong với cậu đâu."

Thầy Đới vẻ mặt nặng nề đứng sau lưng cô ta: "Em nổi cơn điên khùng gì thế, Kiều Viện Viện! Đi ra sau phạt đứng cho thầy!"

Trong nháy mắt Kiều Viện Viện khóc không ra nước mắt, nhưng không dám không vâng lời thầy, vừa khóc vừa ra phía sau phạt đứng.

Tống Thiền còn chưa tỉnh hồn, đang vui mừng thầy Đới không phạt mình, không nhịn được quay đầu lại nhìn dáng vẻ bị phạt của Kiều Viện Viện, không ngờ đúng lại bắt gặp ánh mắt đang theo dõi tình hình của Chung Linh Ngộ.

Ánh mắt này còn đáng sợ hơn việc có thầy đứng sau lưng!

Tống Thiền che trái tim đang đập loạn xạ không theo quy tắc của minh, cô có tật giật mình trốn vào trong hàng, cô gắng che đậy sự hoảng loạn của mình bằng cách trốn sau lưng các bạn cùng lớp.

Làm ơn, anh đừng nhìn thấy chuyện vừa xảy ra!

Không may là, sao Chung Linh Ngộ có thể không nhìn thấy được chứ?

Lúc đầu Chung Linh Ngộ thậm chí còn có chút không thể tin nổi, nhưng sau đó nghĩ đến cái gì đó thì lại không nhịn được bật cười.

Vì bảo vệ con gái đi gây gổ với người khác, chuyện này có gì mà xấu hổ?

Lễ chào cờ kết thúc, hàng ngũ giải tán.

Nội tâm Tống Thiền giằng co một hồi lâu mới gom đủ can đảm nhìn về phía Chung Linh Ngộ.

Nhưng phát hiện ra Chung Linh Ngộ đã bị thầy Đới gọi đi.

Sau khi tập thể dục buổi sáng xong, mọi người chia thành nhóm hai nhóm ba người trở về phòng học, Tống Thiền từ hồi tựu trường đến giờ vẫn luôn về lớp một mình.

Thật ra cô muốn đi chung với Chung Linh Ngộ, nhưng Chung Linh Ngộ rất ít khi xuống tập thể dục, nên hiển nhiên cô không có cơ hội.

Hôm nay mãi mới có một dịp bạn học Chung tự mình xuống dưới này, cô đã nghĩ ra một cái cớ để đi chung, nhưng cuối cùng bạn học Chung bị thầy giáo gọi đi.

Tống Thiền đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của Chung Linh Ngộ, không biết vì sao cảm giác mất mát buồn bã sâu đậm hơn cả cô tưởng tượng.

"Tống Thiền."

Có người ở phía sau gọi cô.

Tống Thiền quay lại nhìn một cái, thấy Nhiễm Giai Ngọc và Kiều Viện Viện khóc thút thít không ngừng đang đi về phía cô.

"Cậu nói xin lỗi với bọn tôi đi chứ."

Tống Thiền nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề, "Tại sao tôi phải nói xin lỗi với các cậu?"

Nhiễm Giai Ngọc khăng khăng: "Cậu xem chuyện của cậu làm đi, chẳng lẽ tôi chưa nói rõ sao? Cậu không chỉ nói xấu sau lưng tôi, lại còn cùng người khác uy hiếp tôi, vừa rồi cậu còn mắng Kiều Viện Viện, cậu có biết hành động này của cậu gọi là gì không?"

Tiếng khóc của Kiều Viện Viện rất lớn, mọi người xung quanh đó đều nhìn lại.

Tống Thiền chưa bao giờ giỏi trong việc tranh cãi với người khác, tất nhiên không phải do cô sợ gặp rắc rối, chỉ là cô cũng không biết tại sao, mỗi lần gặp loại chuyện như thế này, cô dường như không thể làm gì khác ngoài run rẩy với sự tức giận và hoảng loạn không thể diễn tả được.

"Rõ ràng... Là các cậu làm vậy trước."

Tống Thiền chịu đựng cảm giác run run trong lồng ngực không thể khống chế, tốn rất nhiều công sức mới nói được một câu vô nghĩa như vậy.

Nhiễm Giai Ngọc khí thế xông lên: "Tống Thiền, cậu thật sự rất không biết tôn trọng người khác. Cậu quên cậu đã nói gì rồi sao?"

Kiều Viện Viện hoàn toàn không để cho Tống Thiền nói chuyện, thấy người vây quanh mình ngày càng nhiều, cô ta bắt đầu ăn nói bậy bạ: "Cậu nói tôi giống như con cá ngát, cậu còn châm chọc quần áo và ngoại hình của Nhiễm Giai Ngọc, nói cậu ấy quê mùa mập mạp không xứng làm hoa khôi của lớp."

"Tôi chưa bao giờ nói như vậy."

"Tống Thiền, vốn dĩ tôi cũng không muốn làm hoa khôi lớp hay gì, hoa khôi cũng là trò xưa rồi, chỉ là các bạn khác gọi tớ vậy thôi. Nếu cậu thật sự muốn làm hoa khôi, sau này bọn tớ gọi cậu là hoa khôi của lớp là được, tội gì lại đi nói linh tinh sau lưng người khác như thế."

Nhiễm Giai Ngọc trông có vẻ buồn sầu, nhưng trong lòng thì đang đắc ý.

Nếu Nhiễm Giai Ngọc thật sự không công nhận vẻ bề ngoài của Tống Thiền, không coi Tống Thiền như đối thủ của mình, cô ta sẽ không ở trong phòng đun nước sôi bàn luận về Tống Thiền, càng sẽ không lôi kéo Kiều Viện Viện bêu xấu Tống Thiền.

Tất cả đều là vì Nhiễm Giai Ngọc ghen tị.

Dáng vẻ không có cách nào có thể giải thích được của Tống Thiền lúc này khiến cho lòng đố kỵ u ám của cô ta được thỏa mãn.

"Vậy cậu nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé."

Một giọng điệu quen thuộc truyền vào tai Tống Thiền, cô vội vàng nhìn sang, giây tiếp theo, tay cô bị nắm lấy.

Tính cách của Chung Hinh giống như vẻ đẹp của cô ấy vậy, sắc sảo kiêu ngạo.

Lúc này, Chung Hinh nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Nhiễm Giai Ngọc, cực kỳ không khách khí: "Nếu cậu cũng đã thừa nhận bản thân xấu xí, vậy thì đừng suốt ngày quấn lấy người khác hỏi lung tung này kia. Tống Thiền không phải tấm gương soi yêu quái, làm sao cậu ấy biết cậu là loại yêu quái nào."

Nhiễm Giai Ngọc sững sờ: "Tôi tìm cậu ấy hỏi chuyện này khi nào?"

Nhưng đám đông vây quanh đã không còn quan tâm đến sự thật nữa.

"Nhìn kìa, là Chung Hinh đó! Là nữ sinh vừa lên bục phát biểu lúc nãy á."

"Nhìn gần đẹp thật đấy."

"Chạy qua đó xem, tớ muốn nhìn gần một chút."

...

Những âm thanh cố gắng đè thấp không ngừng vang lên, các học sinh đi ngang qua không khỏi dừng lại, giả vờ tham gia cuộc vui để đi tới để xem học sinh mới chuyển trường xinh đẹp trong lời đồn.

Nhiễm Giai Ngọc cắn môi, cảm thấy ở trước mặt Chung Hinh bản thân giống như một con gián nhỏ thấp kém, xám xịt và teo tóp.

Trong lòng Tống Thiền dấy lên một cảm giác rất kỳ diệu.

Cô lắng nghe những lời khen ngợi xì xào của những người xung quanh, đôi mắt cô sáng lên, khi đứng cùng một chỗ với Chung Hinh đang chắn trước mặt cô, dường như cô cũng được hưởng lấy ánh hào quang đó.

Còn Nhiễm Giai Ngọc ở phía đối diện, hôm qua vì một câu nói miêu tả ngoại hình của Phương Gia nói với Tống Thiền, cô ta canh cánh trong lòng dẫn đến hôm nay tìm Tống Thiền trả thù. Một người để ý hình tượng như Nhiễm Giai Ngọc, nhưng khi ở trước mặt Chung Hinh không chiến mà cũng đã bại trận.

Tống Thiền bỗng cảm thấy cực kỳ hả giận!

Hóa ra sắc đẹp cũng là vũ khí, trên đời thật sự có người, chỉ cần cô ấy đứng ở đây thôi cũng đã là thắng lợi.

Chung Hinh là cô gái như thế.

Mà cô gái như vậy, là con gái của mình đó!

Chung Hinh biết Tống Thiền đang nhìn mình, nhưng cô ấy không dám cúi đầu nhìn Tống Thiền, cô ấy rất sợ khi nhìn vào đôi mắt của mẹ, bản thân sẽ bật khóc oà lên. Chuyện này không thể trách cô ấy được, từ nhỏ cô ấy đã là con gái cưng của mẹ rồi mà.

Gương mặt nhỏ nhắn của Chung Hinh nghiêm lại, kéo Tống Thiền ra phía sau mình, sau đó chỉ vào Nhiễm Giai Ngọc, lớn tiếng chất vấn: "Nghe nói lúc nãy cậu ở sau lưng tôi nói tôi giống cá ngát?"

Hiển nhiên Chung Hinh có rất nhiều em trai em gái mê mệt cô ấy, bọn họ nghe thấy vậy thì ngạc nhiên.

"Cái gì cơ? Nói Chung Hinh giống cá ngát?"

"Thật sự không tưởng tượng nổi luôn ấy!"

"Vậy thì cậu ta là loại yêu quái gì?"

...

Nhiễm Giai Ngọc và Kiều Viện Viện xấu hổ, ấp a ấp úng một lúc lâu.

Chung Hinh không chịu bỏ qua, từng bước ép lại gần, "Mấy cậu nói tôi giống cá ngát! Hửm? Làm sao các cậu có thể ở trước mặt một người mẹ chê bai con gái bà ấy như vậy chứ! Bà ấy sẽ khó chịu đến nhường nào! Các cậu không có mẹ à! Các cậu không đau lòng cho mẹ của mình sao? Thật sự quá đủ rồi, sao trên đời lại có loại người không có tư chất như này được nhỉ! Người lớn trong nhà các cậu rốt cuộc có dạy các cậu hay không hả a a a a a a!!!"

Ai bảo hai người các cậu tổn thương Tống Thiền, ai bảo các cậu khiến Tống Thiền khó chịu, vậy thì cô ấy sẽ nổi điên cho bọn họ thấy.

Tống Thiền thấy Chung Hinh sắp bùng nổ, cảm thấy tình hình không ổn, vội vàng muốn kéo con bé lại.

Cô nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng nói nhỏ.

"À hóa ra là điên thành người đẹp."

"Vậy càng đáng yêu hơn."

Tống Thiền: ?

--------------------

Hôm nay là mèo con bé nhỏ bảo vệ mẹ.

Chung Linh Ngộ: Cái gì, con gái tôi nổi điên?