Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 9



Chung Linh Ngộ dùng tay chỉ băng ghế bên cạnh: "Cậu nhìn đi, ghế gãy rồi."

Lương Trạc nhìn thấy những chiếc ốc vít trên đệm ngồi của ghế đúng thật là đã bị lỏng.

"Cảm ơn cậu, nếu cậu không nhắc nhở tớ cũng không biết."

Dì trong nhà ăn sửng sốt, căn tin nhỏ này mới được sửa sang lại, làm sao có ghế bị gãy được, hoặc có thể là do cậu nam sinh đó vừa đẩy gãy...

Dù là do đâu đi chăng nữa, Lương Trạc cũng không phát hiện được điều gì, thậm chí còn cảm thấy Chung Linh Ngộ là một người tốt kỳ lạ.

“Nhưng có vẻ như không còn chỗ để ngồi.”

Lương Trạc bối rối khi nhìn thấy những băng ghế xung quanh mình phủ đầy bụi tường.

Chỗ này vừa mới xây xong, dọn dẹp cũng không tỉ mỉ, chỉ có nơi Chung Linh Ngộ và Tống Thiền ngồi là sạch sẽ không tì vết.

Chung Linh Ngộ tỏ ra rất dễ tính: "Cậu có thể ngồi chỗ của tôi."

Lương Trạc vui mừng khôn xiết: "Cảm ơn cậu bạn học Chung."

"Đi thôi Tống Thiền." Chung Linh Ngộ cầm đĩa đồ ăn của Tống Thiền và của mình lên, đặt vào khung cửa sổ khu để đĩa bẩn, sau đó anh hỏi Tống Thiền như thể nơi này chỉ có hai người bọn họ, "Trong ngăn bàn của tớ có bánh ngọt, cậu có muốn ăn không?"

Tống Thiền đang định hỏi Chung Linh Ngộ làm sao biết cô đã ăn xong rồi, nghe anh hỏi vậy thì vội vàng đáp lại một tiếng "Muốn", tất cả thắc mắc bị cô ném ra sau đầu.

"Vậy bọn tớ đi trước nha."

Tống Thiền không quên chào tạm biệt Lương Trạc, sau đó háo hức đuổi theo Chung Linh Ngộ.

Lương Trạc còn chưa kịp nói gì đã thấy Tống Thiền chạy đi mất.

Nhìn những bước đi phấn khích của cô gái qua cửa kính, ánh mắt của Lương Trạc dường như có chút ngây ngốc.

"Bạn học à, cháu lấy cơm xong thì đến nhà ăn lớn ăn cơm đi, chỗ này cần phải dọn dẹp một chút.

Nhân viên nhà trường đến đuổi người đi.

Thật ra thì cũng không hẳn là đuổi, chỉ là Chung Linh Ngộ nói chỗ đồ ăn nóng hổi chưa có người động vào này sẽ được phát miễn phí, dì làm trong nhà ăn sợ Lương Trạc phát hiện ra chuyện này.

Căn tin nhỏ này là do Chung Linh Ngộ tìm người đến để xây dựng lên, sau đó mời đầu bếp nhà mình đến nấu, vì để Tống Thiền không nghi ngờ, nên khẩu phần ăn cũng giống như ở nhà ăn lớn, được đựng trong khay lớn dành cho mười người. Sau khi Tống Thiền ăn cơm xong, thức ăn ngon chắc chắn không thể bỏ đi được, nhưng mang đi để cải thiện bữa ăn của học sinh thì cũng chẳng có gì sai.

Tống Thiền không biết chuyện gì vẫn còn đang cảm thán với Chung Linh Ngộ về bữa cơm tuyệt vời ngày hôm nay.

"Cậu biết không Chung Linh Ngộ, nhà ăn của trường chúng ta quanh năm không đổi món, vậy mà hôm nay có món mới! Thịt viên chiên sốt chua ngọt với xôi nếp hấp sườn thật sự rất ngon!"

Chung Linh Ngộ nói: "Cậu thích là tốt rồi."

Tống Thiền sửng sốt, dường như cô nhìn thấy trong mắt Chung Linh Ngộ lóe lên vẻ nhẹ nhõm vui mừng.

Điều này khiến cô gần như muốn nói điều gì đó bí mật hơn.

Thật ra thì một năm này Tống Thiền gặp khó khăn mỗi khi ăn đồ ở nhà ăn. Không biết tại sao, mỗi khi ăn đồ ăn ở nhà ăn cô đều bị khó tiêu, có lần mấy tuần trước khi lên lớp mười, mỗi ngày cô ăn ở đây đều bị đau bụng.

Sau đó cô ép bản thân phải ăn, các triệu chứng cũng thuyên giảm đôi chút, cô không còn đau bụng nữa, nhưng mỗi lần ăn cô đều cảm thấy trong bụng như có viên sỏi nặng trĩu.

Tống Thiền không nói với người nhà biết chuyện này, dù sao điều kiện gia đình cô không tốt, chỉ có nhà ăn ở trường mới hỗ trợ cơm trưa miễn phí.

Theo thời gian, chuyện này dường như đã trở thành bí mật của Tống Thiền, cô sợ nếu nói ra, người khác sẽ cho rằng đó là do tại cô bị nuông chiều đỏng đảnh nên mới vậy.

Nhưng khi ở trước mặt Chung Linh Ngộ, cô suýt chút nữa đã nói ra chuyện này.

Tống Thiền cũng không biết tại sao cô muốn nói ra với anh, như thể trong lòng cô có một sự tin tưởng và gần gũi không thể giải thích được dành cho anh.

A... Gần gũi, cô cũng vô thức dùng tính từ này.

"Đúng rồi, bánh ngọt là bánh tiramisu, không dùng nhiều bơ đâu."

Chung Linh Ngộ biết Tống Thiền mắc chứng khó tiểu, không thể ăn bất cứ thứ gì quá cứng, quá dầu mỡ, quá cay, nhưng cô vẫn luôn không chịu nói cho người khác biết cảm thụ thật sự của mình, nên Chung Linh Ngộ không còn cách nào khác, chỉ có thể tự mình tìm tòi phát hiện.

Tống Thiền tưởng rằng tất cả chỉ là sự trùng hợp, cô mừng rỡ như điên, "Tớ cực kỳ thích ăn bánh tiramisu luôn đó!"

Chung Linh Ngộ đã đoán trước được Tống Thiền sẽ rất vui vẻ, anh nhìn thấy được nụ cười mình mong đợi, khóe môi không nhịn được cũng nhếch lên theo, nhìn thấy mái tóc ướt dính vào sau gáy của cô, anh vô thức sửa theo mái tóc đuôi ngựa của cô, "Cậu về lớp trước đi, tớ ra cổng lấy bánh cho cậu."

Anh nói xong thì xoay người rời đi.

Mà anh hoàn toàn không biết động tác vừa rồi đã ảnh hưởng đến Tống Thiền như thế nào.

Tống Thiền sững sờ đứng chôn chân tại chỗ, cả người đều chết lặng.

Như vậy thật sự được sao! Đây không phải là đang mập, mập mờ à?

Còn nữa, tại sao động tác vừa rồi của Chung Linh Ngộ lại quen thuộc tự nhiên như thế!

*

Tâm trạng của Tống Thiền rối bời suốt cả một buổi chiều.

Cô nghĩ về Chung Hinh Chung Thừa và cả Chung Linh Ngộ, nhưng đầu óc đần độn của cô dường như không thể nào lý giải được mối quan hệ của bọn họ.

Nhưng dù cho thế nào, Tống Thiền vẫn không tài nào đoán ra được dụng ý của Chung Linh Ngộ, cô cố gắng suy tính:

Chung Hinh và Chung Thừa là xuyên không đến đây, vì vậy lúc này mới đang cùng lứa tuổi với Chung Linh Ngộ. Chung Linh Ngộ chắc hẳn không phải là người xuyên thời gian giống bọn họ, trước đó Tống Thiền đã từng nghe nói nhà họ Chung có một cậu con trai độc nhất.

Trong khoảng thời gian và không gian bình thường, Chung Linh Ngộ và bố của Chung Hinh Chung Thừa chắc chắn là anh em chú bác gì đó!

Nếu như vậy, Chung Linh Ngộ tự nhận mình là anh em họ của Chung Hinh Chung Thừa, nhưng trên thực tế anh rất có thể là chú của Chung Hinh Chung Thừa! Vì để che giấu vụ xuyên thời gian, nên anh mới nói với người ngoài Chung Hinh Chung Thừa là anh em họ của mình.

Cho nên, nếu như Chung Hinh Chung Thừa nói thật, cô thật sự là mẹ của cặp sinh đôi đó ——

Vậy Chung Linh Ngộ muốn cướp người phụ nữ của anh họ mình sao?

Đúng là một câu chuyện máu chó, Tống Thiền cô còn trẻ như vậy mà đã bị cuốn vào yêu hận tình thù của gia tộc giàu có sao?

Chung Linh Ngộ ở bên cạnh giống như có chút không hiểu với nội tâm kịch tính của Tống Thiền, anh chọc chọc cô, "Tống Thiền."

Tống Thiền nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, cô theo phản xạ tránh xa ra, cực lực phản kháng nói: "Bạn học Chung, chúng ta cần giữ khoảng cách một chút!"

Chung Linh Ngộ hỏi: "Cậu khó chịu ở đâu sao?"

Tống Thiền ôm chặt đầu: "Tớ không sao, tớ rất tốt."

"Vậy cậu có thể cho tớ ra ngoài một chút không? Tớ cả buổi chiều đều không rời khỏi chỗ rồi. Người làm bằng sắt cũng không chịu nổi."

Giọng điệu của Chung Linh Ngộ mang theo một chút đùa giỡn ôn hòa.

Tống Thiền thấy lưng ghế và bàn sau không có khe hở, cúi đầu tiến về phía trước một chút: "Xin lỗi."

Chung Linh Ngộ từ chỗ ngồi đến khi đi ra ngoài phòng học đã quay lại nhìn Tống Thiền ba lần, anh vẫn không thể hiểu được tại sao Tống Thiền mắc chứng bệnh này.

Đối với Chung Linh Ngộ mà nói, làm những chuyện như chỉnh cổ áo, chỉnh tóc cho vợ mình là một chuyện vô cùng thuận tay. Anh hiển nhiên cũng không tài nào nhớ nổi khi ở dưới sân trường mình đã giúp Tống Thiền chỉnh cổ áo bao nhiêu lần.

Trong giờ tự học buổi tối, giáo viên chủ nhiệm đề xuất bầu một cán sự văn nghệ để tổ chức và lên kế hoạch cho các buổi biểu diễn tiếp theo của lớp.

"Vậy chắc chắn phải là Nhiễm Giai Ngọc rồi."

"Đúng vậy, để cho Nhiễm Giai Ngọc làm đi."

"Tống Thiền cũng được á."

"Thôi đừng, cán sự văn nghệ không phải là để người xinh đẹp nhất trong lớp làm à."

"Nhiễm Giai Ngọc là hoa khôi của lớp mà."

Trên đầu Tống Thiền có một dấu chấm hỏi to đùng.

Cô đang chăm chỉ làm đề, tại sao lại đột nhiên muốn kéo cô vào chứ?

Lúc này Tống Thiền mới ngẩng đầu lên, nhìn một vòng khắp lớp, cô cũng không biết Nhiễm Giai Ngọc là bạn nào.

Cho đến khi cô thấy một gương mặt trắng nõn của một bạn học nữ đang quay lại nhìn mình.

Sau đó cô nghe thấy bạn học nữ đó nói, "Đừng nói như vậy, nói vậy rất tổn thương người khác đó, Tống Thiền cũng rất được mà."

"Nhưng cậu ấy mập hơn cậu."

"Thưa thầy, em chủ động rút lui." Nhiễm Giai Ngọc giơ tay lên, "Nhường cán sự văn nghệ cho bạn học Tống Thiền ạ."

Không có cạnh tranh, thầy Đới lại bớt được việc, quyết định rất nhanh, "Vậy Tống Thiền đi, sau này em sẽ là cán sự văn nghệ nhé."

Tống Thiền vô cùng bối rối, "Em không được đâu ạ..."

Dường như không có ai lắng nghe ý kiến của cô, thầy giáo vội vã rời khỏi phòng học.

"Tại sao cậu không muốn làm cán sự văn nghệ?" Giọng nói dịu dàng của Chung Linh Ngộ như dòng suối chảy hòa tan lớp băng, lập tức xoa dịu tâm trạng căng thẳng đè nén của Tống Thiền, "Cậu sợ làm cán sự nhiều việc, sẽ ảnh hưởng đến học tập phải không?"

Tống Thiền: "Có thể là vậy."

Chung Linh Ngộ lại bổ sung: "Hơn nữa cán sự lớp cần phải xã giao, mà có lẽ cậu không giỏi việc này, đúng không?"

Tống Thiền có chút xấu hổ: "Cậu nói đúng là trọng điểm rồi đấy."

Chung Linh Ngộ đặt một cái bánh được đóng gói tinh tế in tiếng nước ngoài lên cuốn sách của Tống Thiền, đây là một chiếc bánh mochi hương match nhập khẩu, "Cậu không cần phải sợ những chuyện chưa xảy ra, cũng đừng cho rằng những trở ngại đó quá lớn. Trước tiên ăn chút đồ ăn ngon đã, sau đó cậu giải một đề môn lịch sử cậu thích nhất, rồi không cần suy nghĩ đến chuyện này nữa, được không?"

Tống Thiền im lặng.

Giọng của Chung Linh Ngộ bỗng lại vang lên: "Dù cho thế nào, nếu như cậu không gọi được tham gia biểu diễn, tớ sẽ biểu diễn được không nào?"

Tống Thiền chợt cảm thấy thế giới này thật tươi sáng, "Cậu biết biểu diễn sao?"

Chung Linh Ngộ cố làm ra vẻ khoa trương, "Mười tám loại võ công, món nào tớ cũng biết một ít."

Giọng điệu thoải mái của anh cuối cùng cũng khiến Tống Thiền cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cô xé gói bánh ra, cảm thấy lỗ mũi mình cay cay.

Tống Thiền liều mạng nhịn xuống, nhìn chằm chằm món bánh ngọt nhỏ xíu trong bọc, "Chung Linh Ngộ, cậu nhất định là người trời cao phái đến cứu vớt tớ."

Chung Linh Ngộ không khách khí: "Vậy cậu phải đối xử tốt với vị cứu tinh này của cậu một chút đấy nhé."

Giờ tự học buổi tối kết thúc, Tống Thiền ở lại làm trực nhật, lúc cô ra bên ngoài đổ rác, thấy Nhiễm Giai Ngọc ở trong phòng lấy nước sôi.

Cô chưa đến gần nhưng đã nghe thấy tiếng bàn tán phía sau bức tường.

"Cán sự văn nghệ phải chạy đây chạy đó làm việc, đi năn nỉ mọi người giúp đỡ lên sân khấu biểu diễn một tiết mục, đúng là thấp kém."

"Nhưng mà Tống Thiền thật sự không thích hợp bằng cậu, cán sự văn nghệ đều là hoa khôi của lớp đảm nhận, nếu người khác hỏi cán sự văn nghệ của lớp mình là ai, vậy thì mất thể diện quá."

"Cậu đừng nói như vậy, Tống Thiền cao hơn tớ mà."

"Nhưng mắt cậu ấy không to bằng cậu, cũng không gầy như cậu."

"Hơn nữa cậu ấy mặc đồ cũng không đẹp được như cậu, cậu không nhìn dáng vẻ cậu ấy mặc đồng phục sao? Quần áo cậu ấy xấu hoắc á, như đồ kiểu những năm 1950."

Tống Thiền nắm lấy mép thùng rác.

Cô khó chịu đến mức không thể thở được, tầm mắt trước mặt bỗng tối sầm, ngay cả đứng cũng lảo đảo đứng không vững.

Mình đã làm sai điều gì, sao phải hứng chịu ác ý như vậy?

"Tống Thiền, cậu đang đổ rác đấy à!"

Lúc này, một giọng nói rất lớn từ đâu đó truyền đến.

Tống Thiền hốt hoảng luống cuống nhìn sang, cô thấy một nữ sinh khoác cặp thể thao, dáng dấp rất cao, gương mặt xa lạ, cô chắc chắn mình không quen nữ sinh này, nhưng cô ấy đang cười với cô.

"Cậu nói Nhiễm Giai Ngọc đó hả, haiz, tự dưng nhảy đâu ra một hoa khôi của lớp, tớ chưa từng nghe nói luôn ấy, hình như là tự cậu ta phong cho bản thân."

Lúc này Tống Thiền mới hiểu, bạn học này đang giúp mình.

Nhiễm Giai Ngọc và bạn đang nói xấu Tống Thiền, cô bạn này cũng lấy gậy ông đập lưng ông, cùng Tống Thiền giả vờ như đang nói xấu Nhiễm Giai Ngọc, để cho đối phương nếm mùi vị bị người khác tổn thương.

"Tớ không nhìn nổi quả đầu sặc sỡ của cậu ta, trông như những chiếc chong chóng sặc sỡ bán ngoài đường á, may mà trường mình kỷ luật nghiêm khắc, nếu không thì không biết cậu ta sẽ mặc loại quần áo cay mắt gì nữa."

Nhiễm Giai Ngọc đứng ở trong phòng lấy nước sôi, cô ta nghe được những lời này, tức giận đến mức nước mắt lưng tròng, chỉ cần chớp mắt là sẽ rơi xuống.

Nhưng cô ta không thể nhúc nhích được.

Dù sao thì vừa rồi bọn họ biết được Tống Thiền cũng đứng ở đây, nghe thấy bọn họ bàn tán như vậy, cũng cảm thấy xấu hổ vì bị nghe thấy.

Hơn nữa, người ở bên ngoài nói chuyện sắc bén như vậy, lại còn vênh váo hung hăng, nên cho dù có bị người khác nói này nói nọ cô ta cũng không dám đi ra ngoài.

Cũng như Tống Thiền, lúc này Nhiễm Giai Ngọc hai mắt đen kịt, đứng không vững.

Nhưng có người cảm thấy chuyện này không thể im lặng được.

"Không được Nhiễm Giai Ngọc, sao bọn họ có thể nói cậu như vậy, để đó, tớ giúp cậu mắng lại!"

Sau đó một câu nói khác vang lên tương đối đúng lúc.

"Mắng? Có thể động thủ thì Phương Gia tớ đây tuyệt đối sẽ không động khẩu. Tống Thiền, cậu biết trong balo tớ đang đeo có gì không? Một đôi găng tay đấm bốc, trước đây không lâu tớ mới dùng nó để đánh bại một võ sĩ người Nga. Một vận động viên thể thao như tớ mà sợ mấy con nhóc đó à?"

Lúc này, bạn học vừa mới bước một chân ra khỏi phòng lấy nước sôi kia lại run rẩy thụt về.

--------------------

Chung Linh Ngộ độc thoại nội tâm: Tôi mập mờ với vợ tương lai của tôi thì có sao nào?

Tống Thiền độc thoại nội tâm: Mọi người đều hiểu hết đó, chú em rể chồng hình như đang quyến rũ tôi.