Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 25



Ngay khi cơ thể đột ngột mất thăng bằng, Tống Thiền vội vàng ôm lấy cổ Chung Linh Ngộ, anh đứng thẳng người lên, thuận thế vững vãng cõng cô trên lưng.

Tống Thiền ý thức được bản thân nằm trên lưng Chung Linh Ngộ, cả người cô cứng đờ, gò má vốn lạnh như băng giờ phút này lại nhanh chóng trở nên nóng bừng.

Cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Chung Linh Ngộ từ tấm lưng của anh, thật ấm áp, tựa như mỏ hàn vậy, cả người cô tiếp xúc với khung xương rộng rãi rắn chắc của anh, sự mạnh mẽ khiến cô cảm thấy vô cùng yên tâm, rồi cả mùi hương đặc trưng của anh tỏa ra từ quần áo hoặc là từ làn da đó nồng đậm nhưng cũng rất đỗi dịu dàng bao bọc lấy cô.

"Từ chân núi đến nơi này tổng cộng chỉ có sáu nghìn bước."

"Sao cậu lại mệt đến như vậy? Điều này cho thấy bình thường cậu ít vận động đến nhường nào."

"Hóa ra cậu không thích vận động, hôm nay tớ mới biết đấy."

Tống Thiền không trả lời, coi như Chung Linh Ngộ đang tự mình độc thoại, nhưng dường như anh không hề để ý chỉ có bản thân đáp qua đáp lại, thể hiện sự bao dung và kiên nhẫn đến đáng kinh ngạc của mình.

"Sau này tớ sẽ thường xuyên dẫn cậu ra ngoài nhiều hơn, đừng nghĩ đến chuyện phản đối, phản đối không được chấp nhận."

Bàn tay của Tống Thiền nắm chặt lại, lòng bàn tay cô đổ ra rất nhiều mồ hôi.

Không phải là cô không muốn trả lời Chung Linh Ngộ, mà là... Cô thật sự rất căng thẳng. Giống như ngọn cỏ nhỏ vô danh tiểu tốt ồi lên trên bề mặt đất nóng, run rẩy cuộn tròn người lại vì được ưu ái mà vừa mừng vừa lo.

Trong khu rừng núi yên tĩnh, Tống Thiền có thể nghe thấy tiếng thở của Chung Linh Ngộ văng vẳng bên tai, theo mỗi bước chân càng đi lên cao, hơi thở hắt ra của anh dường như càng nóng hơn, ngưng tụ lại thành một làn sương trắng nhỏ trong không khí lạnh lẽo.

''Cậu nhìn kìa."

Chung Linh Ngộ bỗng đứng lại.

Tống Thiền đang mải mê nhìn chằm chằm vào gò má Chung Linh Ngộ bỗng bừng tỉnh lại, cô nhìn theo hướng ánh mắt của anh, thấy phía trước có một cái chòi nhỏ.

''Đây là đâu thế?"

''Đây là đỉnh núi đó, đồ ngốc à.''

''Đỉnh núi?'' Tống Thiền ngạc nhiên quay đầu lại nhìn phía sau: ''Nơi này chỉ cách chỗ tớ nghỉ chân khoảng năm trăm mét thôi!''

Chung Linh Ngộ tiếp tục đi về phía trước: ''Tận năm trăm mét cơ à? Rẽ một cái là đến, có khi còn chưa đến một trăm mét đâu.''

Khi đến trước chòi, Chung Linh Ngộ thả Tống Thiền xuống.

Vừa rồi khi đi liên tục Tống Thiền không cảm thấy đau chân mấy, nhưng sau khi nằm trên lưng Chung Linh Ngộ nghỉ ngơi một hồi, lúc này khi hai chân cô vừa chạm xuống đất, Tống Thiền đã đau đến mức lảo đảo không thể đứng vững.

Chung Linh Ngộ thấy Tống Thiền lắc lư ngả trái ngả phải, dáng vẻ nghiêm túc trước đó cuối cùng cũng dịu đi, anh bật cười thành tiếng, động tác cực kỳ tự nhiên ôm lấy bả vai Tống Thiền, đỡ cô đi đến bên lan can rồi ngồi xuống.

''Cậu thấy cậu chưa, nếu cứ tiếp tục thế này, chân cậu sắp gãy luôn rồi."

Chung Linh Ngộ vừa buông lời trêu chọc Tống Thiền, vừa ngồi xổm xuống trước mặt cô, nâng mắt cá chân của cô lên xoa bóp.

Tống Thiền cô cùng hoảng hốt, đến mức quên cả thu chân lại, cô phát hiện khi Chung Linh Ngộ làm những hành động này, ánh mắt anh rủ xuống trông vô cùng trong sáng không hề có suy nghĩ mờ ám, động tác chuyên chú, một lòng chỉ quan tâm đến mắt cá chân sưng đỏ đáng thương của cô. Hơn nữa động tác của anh rất thành thạo, không nhìn ra vẻ nào ra đang ra vẻ hay cố sức.

Một lúc sau, Chung Linh Ngộ đứng dậy, dõi mắt trông về phía xa xa, vỗ vỗ bả vai đau nhức của mình mấy cái: "Tống Thiền, cậu nhìn phía sau kìa."

Tống Thiền quay đầu lại, nhìn về phía bầu trời tối mờ nơi xa xôi kia, nơi thành phố yên bình và tĩnh lặng trong làn sương mù rộng lớn, và rồi những ánh đèn đầu tiên được thắp sáng lên.

Trái tim cô cũng giống như một ngọn đèn, được thắp sáng.

"Đến tận bây giờ tớ mới biết được hóa ra Dịch Thành lại đẹp đến như vậy."

"Cậu còn nhớ bài toán mà cậu vắt óc suy ngẫm hôm thứ sáu không? Hàm số đường conic."

"Hả? Sao mà cậu chuyển chủ đề nhanh thế."

Hiển nhiên là Tống Thiền còn chưa kịp định hình lại cảm xúc trước cảnh đẹp đầy rung động này.

Chung Linh Ngộ đã lấy máy tính bảng từ trong túi xách ra, mở một trang trắng lên, nhanh chóng viết đề bài, kèm theo điều kiện đầy đủ không thiếu một chữ.

"Bây giờ cậu làm lại bài này đi."

Hai bả vai Tống Thiền rũ xuống, cầu xin: "Nhưng bây giờ tớ không muốn làm."

Vẻ mặt Chung Linh Ngộ trở nên rất nghiêm túc, lắc đầu với cô, tàn nhẫn vô tình giống như vừa rồi ép cô leo lên núi.

Tống Thiền lầm bầm: "Thật không hiểu nổi cậu luôn đấy, lúc tớ muốn học thì cậu không chịu cho tớ xuống núi, đến khi cuối cùng tớ cũng có hứng ngắm phong cảnh, thì cậu lại bắt tớ học bài."

Mặc dù Tống Thiền nói ra những lời này, nhưng cô vẫn rất nghiêm túc suy nghĩ.

Tống Thiền đã đọc đi đọc lại đáp án chính xác của bài này rất nhiều lần, nhưng cô vẫn không hiểu tại sao lại bài này lại được giải như vậy.

Khi bắt đầu đặt bút viết, trong lòng Tống Thiền có chút sợ sệt.

Cô chỉ đành liều mình thử, ôm theo dũng khí như lúc mới bắt đầu leo núi, quyết chí làm đến đến cùng.

Sau đó cô bắt đầu viết viết không ngừng, rồi nhận ra bản thân đã thành công viết ra công thức. Con đường trải đầy sương mù dường như bỗng trở nên rõ ràng hơn, Tống Thiền thẳng lưng, ánh mắt cũng sáng lên, tốc độ viết tăng nhanh, cảm xúc trong người cô đang sôi sục vì phấn khích khó có thể diễn tả thành lời. Không thể ngờ được cô vậy mà có thể viết ra đáp án đúng.

Tống Thiền nhìn những bước giải dài ngoằng, cô không thể tin được: "Chung Linh Ngộ, tớ thật sự làm được rồi này, nhưng tại sao đột nhiên tớ có thể hiểu được cách giải của bài giải tham khảo nhỉ?"

Chung Linh Ngộ chống cằm, trông anh lúc này cũng đang rất vui mừng cho cô, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết lấp lánh sáng bừng: "Bây giờ có phải có loại cảm giác rất sảng khoái nhẹ nhõm khi thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé* không?''

*一览众山小: Câu đầy đủ của 会当凌绝顶,一览众山小

Rồi sẽ lên tận đỉnh cao chót vót,

Ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé.

Tống Thiền nhìn xuống chân núi và cả thành phố xa xôi: "Chưa đến mức ngắm nhìn thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé, nhưng đúng thật là có thấy sảng khoái nhẹ nhõm." Cô hít sâu một hơi: ''Tớ nghĩ tớ biết tại sao suy nghĩ của tớ đột nhiên trở nên thông suốt rồi.''

Gió chiều mang theo hơi lạnh, nhưng Tống Thiền không hề cảm thấy lạnh, cô thậm chí ngây thơ khi cảm thấy, nhiệt huyết sôi trào.

"Gần gũi với thiên nhiên, mở rộng tầm nhìn và rồi thay đổi tư duy.''

"Trước đây cậu không biết những điều này sao?" Chung Linh Ngộ đắm chìm trong bóng đêm, chậm rãi lên tiếng: ''Không đâu, cậu biết chứ. Chắc chắn là đã có người nói với cậu từ lâu rồi, bảo cậu rằng mỗi khi chán nản, buồn rầu hãy thường xuyên ra ngoài đi dạo nhiều hơn. Nhưng cậu vẫn cứ mãi u mê cố chấp kìm nén cơn đau đầu do học hành mang lại, sao cứ phải một hai biến bản thân trở thành thần tăng khổ hạnh như thế. Dường như phải bị giày vò, mới có thể chịu đựng được khổ trong khổ, mới có thể vượt qua những người khác."

"Đúng là để hoàn thành một chuyện gì đó không hề dễ dàng chút nào. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu phải tự mình rước lấy những cực khổ đó."

"Việc leo núi khiến cậu cảm thấy lãng phí thời gian, vậy chẳng lẽ thời gian cậu tự dằn vặt suy sụp tinh thần sẽ ngắn hơn sao?''

Tống Thiền tự lẩm bẩm: "Tớ không thể tự giải phóng cho bản thân, hơn nữa dường như tớ cũng không muốn giải thoát chính mình.''

Chung Linh Ngộ nghiêm túc nhìn vào mắt Tống Thiền, có lẽ anh đã chuẩn bị sẵn sàng nghe cô bày tỏ hết lòng mình, nhưng Tống Thiền một người từ trước đến nay không giỏi thể hiện bản thân đã lựa chọn im lặng không nói tiếp nữa.

Chung Linh Ngộ dùng đầu ngón tay gõ Tống Thiền đang ngơ ngác một cái, ra hiệu cho cô nhìn về phía góc đường chéo phía sau, ở đó có một ngọn đèn đường, lặng lẽ đứng đó, tỏa ra ánh sáng ấm áp trong màn đêm trên đỉnh núi yên bình này.

Nhưng thứ mà Chung Linh Ngộ muốn Tống Thiền nhìn không phải là đèn đường, mà là ngã tư bên đó.

"Giống như lúc nãy cậu cảm thấy mệt mỏi kiệt sức không muốn đi tiếp nữa, nhưng thật ra đỉnh núi chỉ cách cậu chưa đến năm trăm mét, thành công cũng giống như vậy. Khi cậu buồn bực không vui, hay khi cậu ở trong tình cảnh bi thảm, có thể đó cũng là lúc một bước ngoặt đang đến gần. Tất cả những người bình thường đều không thể biết được, thật ra bọn họ đã đến rất gần với thành công."

Tống Thiền hỏi anh: "Cậu cảm thấy tớ đã rất gần với thành công sao? Nhưng cậu cũng thấy đó, trình độ toán học hiện giờ của tớ ở trong lớp còn kém xa cả mức điểm trung bình nữa."

Chung Linh Ngộ: "Nửa tiếng trước cậu vẫn còn lo lắng bản thân sẽ không giải được bài toán này, ngay cả đáp án tham khảo cậu cũng đọc không hiểu, vậy mà lúc này đây cậu lại có thể tự mình viết ra đáp án mà không cần phải cố gắng nhớ lại những gì đã đọc trong đáp án, đây không phải là thành công sao? Nửa tiếng có bao lâu chứ, cũng chỉ như thời gian một bữa cơm thôi. Cậu biết như vậy chứng tỏ điều gì không?"

Tống Thiền: "Chứng tỏ điều gì?"

Chung Linh Ngộ: "Chứng tỏ thật ra cậu có tiềm năng mà ngay chính bản thân cậu cũng không nhận ra."

Tống Thiền ngẩn người.

Chung Linh Ngộ cong khóe môi cười: "Có thể nỗ lực của cậu sẽ không cho thấy kết quả gì, nhưng mỗi một bước cậu đi không bao giờ là uổng phí, sau này vào một thời điểm nào đó nó nhất định sẽ giúp ích cho cậu."

Tống Thiền không nói gì, một lúc sau cô mới khẽ "Ừ'' một tiếng, không biết có ý gì.

Trong lúc cô có vẻ như đang trầm tư suy nghĩ gì đó, một bức ảnh xuất hiện trước mặt cô: "Đây là... Bài thi của tớ?"

Chung Linh Ngộ khoanh tay: "Đúng vậy, chiều thứ sáu sau khi cậu rời đi, tớ đã phân tích bài thi toán của cậu."

Tống Thiền nhìn những dòng phân tích dày đặc được gõ đè lên bức ảnh bài thi của mình, nội tâm cô rung động: "Cậu thế mà đã làm đến mức này, bây giờ tớ không biết phải nên nói cái gì."

Chung Linh Ngộ nói: "Vậy nên cậu cho là tớ chỉ là đang 'giảng đạo lý' cho cậu sao? Tớ ít nhất đã làm được kha khá chuyện thực tế rồi đấy." Anh nghiêm túc nói: "Cho nên cậu chỉ cách thành công có một bước nữa thôi."

Tống Thiền nghe anh nói xong, ngồi xổm bật cười một hồi: "Khi cậu nói những lời này nghiêm túc thật đấy, ha ha."

Tâm trạng của Tống Thiền đã tốt hơn rất nhiều, cô nghe Chung Linh Ngộ khuyên răn, cảm thấy bản thân bắt đầu có loại cảm giác được khai sáng thông suốt.

Chung Linh Ngộ thấy Tống Thiền không còn rầu rĩ nữa thì lặng lẽ thở phào một hơi, nụ cười nhẹ nhõm cũng hiện lên trong ánh mắt anh: "Nghiêm túc, mà cũng không hẳn là nghiêm túc."

Tống Thiền dường như chợt nhận ra điều gì đó, nảy sinh nghi ngờ: "Đúng rồi, cậu không cậu từng nói môn toán rất khó, cậu nghe giảng không hiểu sao? Nhưng nhìn những chú thích này của cậu, hình như không phải như cậu nói nhỉ?"

Chung Linh Ngộ quả thật suýt chút nữa quên mất bản thân đang giả làm một học sinh kém: "Tớ chỉ đỡ hơn cậu một chút thôi, cũng đủ để thỉnh thoảng cũng có thể dạy cậu một hai.''

Mặc dù Tống Thiền rất vui vẻ, nhưng cô vẫn không thể nhận ý tốt này của Chung Linh Ngộ: "Tớ đã khiến cho cậu lo lắng đủ rồi, sao có thể không biết xấu hổ tiếp tục làm ảnh hưởng đến việc học tập của cậu được chứ."

Chung Linh Ngộ giả vờ chống cằm suy nghĩ: "Tớ có thể hoàn thành bài tập về nhà trước khi giờ tự học buổi tối kết thúc, sau khi về nhà tớ có thể cùng cậu học thêm."

Biểu cảm của Tống Thiền giống như đã nghe được điều gì đó khủng khiếp: "Tại sao sau khi về nhà còn có thể cùng nhau học bài? Chung Linh Ngộ, sau này cậu định ở lại nhà tớ lâu dài à!"

Chung Linh Ngộ bổ sung: "Đối diện nhà cậu."

Tống Thiền hít một hơi thật sâu và không biết phải phản ứng thế nào nữa.

Sau này sẽ sống ở gần Chung Linh Ngộ, chỉ cần nghĩ đến chuyện này thôi cô lập tức thấy lòng dạ rối bời!

Khi Tống Thiền về nhà, trời đã tối hẳn, còn đang mưa phùn lớt phớt không ngớt.

Một lúc sau, Tống Thanh cũng về đến nhà, cả người ướt đẫm, cậu thiếu mất cái răng cửa, nhìn Tống Thiền với ánh mắt u oán: "Chị chui vào xó xỉnh nào thế?"

Tống Thanh đi đến trước mặt Tống Thiền: "Từ nãy đến giờ chị ở cùng một chỗ với Chung Linh Ngộ đúng không?''

Tống Thiền nghĩ đến gì đó, trên mặt cô xuất hiện ý cười: "Bọn chị lên núi học bài."

Tống Thanh bán tín bán nghi nhìn Tống Thiền, cảm giác Tống Thiền nhìn cũng không giống như đang nói dối, lúc nào cậu mới yên lòng xoay người đi vào trong phòng ngủ.

Tống Thiền kéo Tống Thanh lại: "Em còn chưa nói em đã đi đâu đấy, vết thương của em còn chưa lành hẳn, bị dính lạnh dễ sinh bệnh lắm."

Tống Thanh có chút do dự, cậu có thể giải thích thế nào chứ, nói là vừa rồi bản thân vẫn luôn theo dõi Tống Thiền sao?

Chỉ là cậu leo được đến giữa sườn núi, đột nhiên đói bụng, thật sự không chịu nổi nữa nên đã xuống núi đi ăn một tô mỳ, sau khi ăn no xong tiếp tục leo núi, đến khi leo được nửa ngọn núi bụng cậu đột nhiên đau, cuối cùng thật sự không chịu nổi nữa phải chạy vào phòng vệ sinh, giải quyết xong cậu lại leo núi một lần nữa, sau đó bụng lại réo liên hồi không chịu nổi lại leo xuống ăn một tô mỳ... Hệ tiêu hóa của Tống Thanh quá tốt, cản trở cậu leo lên đến đỉnh núi.

Tống Thiền thấy Tống Thanh không chịu nói gì, cô lấy điện thoại ra, thấy bước đếm hôm nay của Tống Thanh thế mà đã được ba mươi nghìn bước: "Em nổi cơn gì à? Chị leo núi mà tổng cộng cả ngày mới có hơn mười nghìn bước, em đi những đâu mà tới ba chục nghìn bước?"

Thì là cũng cùng một ngọn núi đó, nguyên nhân việc cậu đi nhiều hơn hai chục nghìn bước chỉ có thể là do người đó dẫn chị cậu đi tới đi lui...

Tống Thanh vừa nghĩ đến những gì bản thân đã trải qua, thì lại cảm thấy răng nhức nhức: "Ui ui ui."

Tống Thiền cảm thấy em trai là lạ, nhưng khi cô suy nghĩ lại một lần nữa, em trai hình như chưa bao giờ bình thường cả.

Cô không nghi ngờ gì nhiều, dọn dẹp nhà cửa một chút, rồi đi ra ngoài đổ rác.

Bác trai quầy bán quà vặt ở hàng hiên nói thùng rác đã được chuyển vào bên trong hẻm, lúc Tống Thiền đi đến con hẻm đó, sau lưng cô cứ luôn cảm thấy lành lạnh.

Trong con hẻm yên tĩnh, mặt đất gồ ghề đầy ổ gà, nơi nơi đều có vũng nước trũng khiến cho người đi đường không có chỗ đặt chân. Đèn đường trên đỉnh đầu chiếu rọi những giọt mưa phùn bay phấp phới, Tống Thiền ngẩng đầu lên nhìn, chớp chớp hàng mi ướt nước, rồi lại cắm đầu đi về phía trước.

Đột nhiên Tống Thiền nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập, cô hoảng sợ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một người đột nhiên đứng ngay sau lưng, cô sợ hãi đưa tay lên che miệng.

Đến khi nhìn thấy rõ người đến là ai, cô mừng vì bản thân đã không hét lên tiếng kêu the thé: "Lương Trạc, cậu cũng đến đây đổ rác sao?"

Lương Trạc không nói gì, vẻ mặt không ôn hòa giống như thường ngày. Mái tóc ngắn ướt đẫm dính lại với nhau, quần áo trên người cậu ta dường như có thể vắt ra nước, dáng vẻ này không giống như mồ hôi đổ ướt đẫm quần áo, mà là đã dầm mưa rất lâu.

Tống Thiền có chút hối hận vì chạy ra đây đổ rác, cô kéo khóe môi lên nở một nụ cười gượng gạo: "Không có chuyện gì thì tớ đi trước nhé."

Cô không thể tin được giây phút cô quay người rời đi, cánh tay đột nhiên bị Lương Trạc kéo lại, cô hoảng sợ quay đầu lại nhìn, thì thấy hốc mắt Lương Trạc đỏ bừng: "Tống Thiền..."

Giọng Lương Trạc khàn khàn gọi tên cô, đôi mắt đẫm lệ đang không ngừng nheo lại, như thể cậu ta đang vô cùng đau khổ: "Cẩn thận người bên cạnh cậu, cậu nhất định phải cẩn thận!"

Tống Thiền hết hồn hết vía: "Cái gì? Cậu nói lời này là có ý gì?''

Lương Trạc đột nhiên day day huyệt thái dương, ánh mắt mất hồn, nhưng cậu ta vẫn cố gắng kiên trì nói hết: "Còn một khoảng thời gian nữa thôi, nhất định phải chú ý... Cuối tháng Mười... Nhất định cậu phải chú ý đặc biệt là cuối tháng Mười... Khụ..."

"Cậu đang nói gì thế, cuối tháng Mười làm sao?"

Tống Thiền muốn kéo Lương Trạc để hỏi cho rõ ràng nhưng cậu ta giống như đã đau đến mức không thể chịu đựng nổi nữa, giãy giụa thoát khỏi bàn tay của Tống Thiền, xoay người chạy vào trong màn mưa rồi nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng.

Tống Thiền nhìn con hẻm tối tăm sâu hun hút không có bóng người, da đầu tê dại.