Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 26



Tống Thiền lăn qua lăn lại trằn trọc mãi không ngủ được.

Cô nhớ lại dáng vẻ bất thường của Lương Trạc lúc nãy, trong lòng vô cùng hoang mang, như thể có vô số con sâu đang bò sau lưng cô.

Cuối tháng Mười xảy ra chuyện? Còn cẩn thận người ở bên cạnh cô là sao? Ngày mai cô nhất định phải tìm Lương Trạc hỏi cho rõ ràng rốt cuộc chuyện này là như thế nào mới được.

"Sao hôm nay cậu trông cứ như người mất hồn thế?"

Tống Thiền lấy lại tinh thần, thấy Chung Linh Ngộ ở bên cạnh đang lo lắng nhìn mình.

Ngày hôm nay đi học, thời gian cả một buổi trưa Tống Thiền vẫn luôn nhìn về phía chỗ ngồi của Lương Trạc, nhưng chỗ của cậu ta trống không.

Hiển nhiên dáng vẻ bồn chồn không yên này của Tống Thiền không thể thoát khỏi ánh mắt của Chung Linh Ngộ.

Nhưng cô vẫn có chút do dự, không nói cho Chung Linh Ngộ biết sự thật, có lẽ cô sợ bị người khác nhìn mình giống như một kẻ bị điên.

"Chắc là do tối qua tớ ngủ không ngon."

Tống Thiền vừa nói xong lập tức ngáp một cái, cái ngáp này đến rất đúng lúc, vừa khéo khiến cho Chung Linh Ngộ không có chỗ nào để nghi ngờ lời nói của cô.

"Buổi tối cậu luyện đề đến mấy giờ thế?'' Giọng điệu của Chung Linh Ngộ vừa bất lực lại có chút tức giận, anh đẩy quyển vở về phía cô: ''Chắc là cậu lại không nghe hiểu bài giảng trong lớp toán đúng không, đây là các bước làm giáo viên vừa giải thích của bài vừa rồi, có một số bước làm hơi vắn tắt, tớ đã bổ sung chi tiết thêm vài bước bị lược mất cho cậu rồi, nếu cậu đọc còn có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi tớ."

Tống Thiền cầm quyển vở nhìn một lúc lâu, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy sổ ghi chép của Chung Linh Ngộ: "Chung Linh Ngộ, chữ viết của cậu đẹp thật đấy, này gọi là gì ý nhỉ, thể chữ Lệ à?"

Chung Linh Ngộ chậm rãi gật đầu: "Coi là vậy đi, nhưng thật ra nét chữ này còn chưa đạt tiêu chuẩn, viết hơn mấy chục năm rồi, quen tay rồi bắt đầu lại thả lỏng viết theo cách của mình, nên cũng chỉ có thể nói là tựa tựa giống thôi."

Tống Thiền: "Viết hơn mấy chục năm? Chung Linh Ngộ bây giờ cậu mới có mười mấy tuổi, đâu ra mà mấy chục năm, chẳng lẽ canh Mạnh Bà bị đổi rồi sao, cậu tính luôn cả kiếp trước à?"

Cô nói đùa, nhưng nào biết rằng câu lỡ lời của Chung Linh Ngộ lại là sự thật.

Chung Linh Ngộ không nói gì, con ngươi rủ xuống, khóe môi hơi cong lên, có lẽ là cười, nhưng nụ cười này có chút buồn bã, anh vừa hy vọng Tống Thiền biết thân phận của mình, vừa lo sợ sau khi cô biết anh là ai thì sẽ khó mà tiếp nhận.

Anh cần phải lo nghĩ cho Tống Thiền, suy xét lo toan về mọi mặt của cô, từ những chi tiết nhỏ nhất.

Tống Thiền của thời điểm này ở trong mắt của Chung Linh Ngộ trông thật ngây thơ, cô cầm quyển vở của anh, coi nó như báu vật: "Đợi đến khi tốt nghiệp rồi, bán quyển vở này cho các em cấp dưới hẳn có thể kiếm được một khoản lớn đấy. Chung Linh Ngộ, vở ghi chép của cậu thật đáng giá!"

Trong phút chốc khóe miệng Chung Linh Ngộ lập tức trề xuống: "Ai cho cậu bán? Nhà cậu không chứa nổi một quyển vở hay gì?"

Đã nói là sẽ coi nó như báu vật mà.

Tống Thiền nằm ườn ra bàn, cẩn thận ngắm nghía từng nét bút trong quyển vở: "Chứa được chứa được chứ, cậu chưa viết xong bài này nè, bài này trông lạ ghê, hình như vừa rồi thầy chưa giảng bài này nhỉ?''

"Chưa giảng đâu, đây là tớ viết cho cậu một đề bài tổng hợp, định để lát nữa đưa cậu làm."

Tống Thiền cảm động đến rụng rời: "Cậu thật sự vô cùng tốt bụng luôn á."

Chung Linh Ngộ cũng học theo cô, nằm ra bàn: "Tớ làm vậy không phải là muốn giúp cậu tăng cao hiệu suất học tập, buổi tối cậu có thể yên tâm ngủ lâu hơn sao.''

Tống Thiền ngạc nhiên, thứ trước mắt cô nhìn thấy là sự dịu dàng trầm bổng trong ánh mắt của Chung Linh Ngộ và cả vầng hào quang lấp lánh rung động lòng người xung quanh anh, bên tai cô lại bắt đầu văng vẳng tiếng nhịp tim đập thình thịch thình thịch.

Cậu ấy đang đau lòng, thật đến mức không thể thật hơn.

Chung Linh Ngộ đang đau lòng, điều mà chỉ có những người thân thiết ruột thịt mới cảm thấy đau lòng cho nhau. Bố mẹ Tống Thiền có thể cắn răng nhìn cô học bài đến rạng sáng, nhưng Chung Linh Ngộ thì không nhìn nổi. Tống Thiền nhớ ra trước đây không lâu cô có tâm sự vấn đề thức đêm luyện đề này, lúc đó Chung Linh Ngộ đã bày tỏ phản đối mãnh liệt, sau đó anh không chỉ để chuyện này trong lòng, mà còn dùng hành động thực tế để giúp cô cải thiện sức học, giải quyết vấn đề.

Loại cảm giác được người khác bảo vệ, được quan tâm, được đối xử một cách dịu dàng săn sóc thế này thật sự là một cảm giác quá đỗi tuyệt vời.

Mũi Tống Thiền hơi chua xót.

Nói đến tiếc nuối, bố mẹ rất yêu thương cô, nhưng bọn họ lại bận rộn với công việc, lại ủng hộ phong cách giáo dục cày ngày cày đêm cố gắng không ngừng, gia đình cô rất ít họ hàng thân thích, chỉ có duy nhất một người chị họ nhưng chị họ chê nghèo chỉ thích giàu sang. Thuở nhỏ đầu óc ngây ngô, thành tích chỉ ở mức trung bình, không phải là một đứa bé xuất sắc gì, hương hoa không đủ thơm nên rất ít ong bướm vây quanh, tình bạn tình cờ luôn nhạt nhẽo như nước... Cô chưa từng gặp được người nào sẵn lòng toàn tâm toàn ý chăm sóc và sưởi ấm cho cô.

Mà Chung Linh Ngộ không chỉ bằng lòng toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cô, hơn nữa sự quan tâm chăm sóc đầy ấm áp này có xu hướng lâu dài mãi mãi. Tống Thiền có thể cảm nhận được sự dịu dàng, ôn hòa và điềm tĩnh trầm ổn của anh, không phải kiểu khí phách thời niên thiếu, cảm xúc nhất thời đầy tính bốc đồng, mà là kiểu suy tính cặn kẽ đầy chu đáo xuất phát từ mong muốn bảo vệ từ tận trong tim.

"Tín nữ tích đức hành thiện, xem ra cuối cùng cũng được Thần Phật thương xót rồi."

Cô giả vờ như đang đùa giỡn, cố gắng che giấu tiếng nức nở phía sau.

Quả nhiên Chung Linh Ngộ không nhìn ra, nhưng nghe ra được Tống Thiền đang khích lệ mình, anh sờ đầu cô, cười híp cả mắt lại.

Hai bạn học ngồi phía sau đã quá quen với hành động kỳ lạ của hai người.

"Tín nữ cả ngày chỉ biết ăn có đạm có chay, cân bằng dinh dưỡng, couple ngọt như mía lùi này là những gì con đáng nhận được."

*

Bước sang tháng Mười, những cơn mưa thu mang theo không khí se lạnh.

Vào tiết thứ hai, trời đã tạnh mưa, học sinh trong lớp lần lượt di chuyển ra sân, chuẩn bị tham gia thể dục giữa giờ.

Còn Chung Linh Ngộ thì không thấy đâu cả.

Anh nhìn có vẻ là một người có tâm tính thành thục hơn bạn bè đồng trang lứa, nhưng anh cũng là người ghét tiết thể dục giữa giờ hơn bất kỳ ai, vừa nghe thấy tiếng chuông chuẩn bị đến tiết thể dục giữa giờ là Tống Thiền sẽ không thể tìm thấy bóng dáng của Chung Linh Ngộ ở đâu nữa.

Những lúc thế này, anh giống như bốc hơi biến mất khỏi thế giới.

Thầy cô cũng không quản giáo quá nhiều, việc này không liên quan gì đến đặc quyền của con nhà tài phiệt, mà là có quan hệ sâu sắc với vị thần chứng khoán bảo vệ sự giàu có của người dân. Giá cổ phiếu chủ nhiệm lớp mới mua tuần trước theo lời đề xuất của Chung Linh Ngộ đã tăng gấp đôi, ông còn chưa kịp mời Chung cố vấn uống ly trà, sao có thể chạy khắp nơi tìm Chung Linh Ngộ bắt anh tham gia thể dục giữa giờ được chứ?

Tất nhiên tin tức trường học tổ chức khiêu vũ tập thể cũng không truyền tới tai Chung Linh Ngộ.

Nhà trường chưa thông báo cụ thể về việc sắp xếp buổi khiêu vũ tập thể lần này, nhưng chắc chắn sẽ là một nam và một nữ ghép cặp với nhau, các bạn học đã bắt đầu tìm bạn nhảy cho mình, lo sợ đến lúc tập nhảy sẽ lạc loài không có người chọn thì sẽ rất xấu hổ.

Tống Thiền không quá để tâm đến chuyện này, cô còn đang có chuyện khẩn cấp phải làm, cần phải mang bài tập mỹ thuật của lớp đến văn phòng phía bên kia sân trường.

Không phải là cô cố ý chờ đến sát hạn chót mới nộp bài tập, mà là vì một vài bạn học trong lớp nộp bài tập quá muộn.

Giờ giải lao giữa giờ chỉ có mười phút, Tống Thiền lập tức ôm bài tập chạy ra ngoài cửa lớp, nhưng bị Nhiễm Giai Ngọc gọi giật lại.

"Tống Thiền, cậu có mang theo ảnh đăng ký mà thầy yêu cầu nộp chưa?"

Tống Thiền chắc chắn cô không nghe nói đến chuyện phải mang theo ảnh đăng ký, nhưng may mắn sao cô có theo theo ảnh để trong cặp.

Cô tìm được một tấm rồi đưa cho Nhiễm Giai Ngọc, nhưng Nhiễm Giai Ngọc lại liếc cô một cái: "Tớ vừa đi qua đó rồi, cậu còn muốn vì một mình cậu mà tớ phải qua đó một lần nữa sao? Bây giờ tớ cũng thông báo cho cậu rồi, nhiệm vụ của tớ coi như đã hoàn thành, tớ không có nghĩa vụ phải giúp cậu, thời gian nộp bài môn mỹ thuật với thời gian nộp ảnh đăng ký bị trùng nhau, đây là vấn đề cậu tự phải giải quyết chứ."

Tống Thiền chỉ cảm thấy hành động của Nhiễm Giai Ngọc rất khó hiểu: "Tớ đưa ảnh đăng ký cho cậu, chứ đâu có phải nhờ cậu giúp đỡ gì đâu, cậu nói nhiều như vậy làm gì?''

Nhiễm Giai Ngọc: "..."

Trong lòng Nhiễm Giai Ngọc sâu kín suy nghĩ, gần đây Tống Thiền có vẻ không dễ bắt nạt nữa, miệng lưỡi cũng trở nên lanh lợi hơn nhiều, không biết là ai dạy.

Thời gian gấp rút, Tống Thiền phải đi nộp bài tập mỹ thuật, nên tất nhiên cô không kịp đi nộp ảnh đăng ký.

Giải lao giữa giờ kết thúc, lúc Tống Thiền vội vàng chạy đến văn phòng của trường, thầy trực ban không có ở đây.

Lúc trở về lớp học, Tống Thiền đi ngang qua phòng làm việc của giáo viên, gặp phải giáo viên bộ môn Tiếng Anh, cô bị kêu vào lấy bài tập về nhà mang về cho lớp.

Đúng lúc cô nhìn thấy thầy chủ nhiệm Đới đang sắp xếp lại ảnh đăng ký, đứng bên cạnh ông là Nhiễm Giai Ngọc, người chịu trách nhiệm thu thập ảnh đăng ký.

''Vừa rồi chủ nhiệm Vương trực ban nói lớp chúng ta không nộp đủ ảnh, rốt cuộc là sao đây?''

Nhiễm Giai Ngọc nói: ''Thiếu bạn Tống Thiền không nộp ạ, em đã bảo bạn ấy nộp rồi, nhưng em không biết tại sao bạn ấy không nộp.''

Tống Thiền cảm giác giống như có một bát nước trà xanh hất thẳng vào mình.

Cũng may là cô đang có mặt ở hiện trường.

Sau khi Nhiễm Giai Ngọc nói lời này với thầy Đới, Tống Thiền lập tức bước lên trước giải thích việc khó xử của mình: "Lúc đó cần phải nộp bài tập mỹ thuật gấp, vừa rồi em có đi nộp ảnh đăng ký nhưng thầy Vương chủ nhiệm không có ở văn phòng."

Hiển nhiên thầy Đới vì chuyện lớp không nộp đủ ảnh đăng ký mà bị chủ nhiệm Vương phê bình, trong lòng đang kiềm chế cơn tức giận. Nhiễm Giai Ngọc thầy Tống Thiền sắp bị mắng đến nơi thì đứng một bên âm thầm cười trên nỗi đau của người khác.

Đúng như dự đoán, thầy Đới đã nổi cơn tam bành: "Tống Thiền phải đi bàn giao bài tập gấp, vậy thì em có chuyện gì làm không? Tại sao em không thể mang ảnh đăng ký của Tống Thiền đến đưa cho thầy, chuyện này đối với em khó khăn lắm à?"

Nhiễm Giai Ngọc bối rối, sao người bị mắng lại là cô ta?

Cô ta bắt đầu khóc lóc nói: "Nhưng đây là chuyện của Tống Thiền, cậu ấy nên tự mình giải quyết chứ ạ, tại sao em phải..."

Ai ngờ thầy Đới không nghe lọt những lời này: "Đừng có mà giả vờ đáng thương với thầy, Nhiễm Giai Ngọc, trong lòng em đang nghĩ gì đừng tưởng thầy không biết, đều là bạn học chung lớp với nhau thỉnh thoảng giúp đỡ bạn một chút thì có làm sao, bất kể các em có thù hằn gì, nếu thầy đã giao chuyện này cho em thì em phải thu đủ ảnh của tất cả bạn học không thiếu một tấm nào rồi nộp cho thầy, và đừng vì sự ích kỷ của bản thân mà làm ảnh hưởng đến tập thể lớp."

Nhiễm Giai Ngọc bị mắng thì chột dạ, đúng là cô ta cố tình không giúp Tống Thiền nộp ảnh đăng ký, chờ xem Tống Thiền bị mắng, nhưng cô ta không ngờ chút tính toán này của mình sẽ bị thầy chủ nhiệm nhìn ra.

Nhiễm Giai Ngọc không dám nói gì, chỉ có thể cúi đầu thút thít mấy tiếng.

Có lẽ thầy chủ nhiệm cảm thấy việc làm lần này của Nhiễm Giai Ngọc không phải chuyện nhỏ nên cho Tống Thiền về lớp trước, chỉ giữ lại mỗi Nhiễm Giai Ngọc ở phòng làm việc để giáo dục.

Đến giờ ăn tối, Tống Thiền chạy thật nhanh xuống dưới lầu, cô nhìn thấy Chung Linh Ngộ đã đợi cô rất lâu.

Khoảng thời gian này, Tống Thiền và Chung Linh Ngộ đều cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm. Tất nhiên, ở một nơi rất nghiêm khắc trong việc học sinh yêu sớm như ngôi trường trung học Lộ Hoa thì việc một nam một nữ hẹn nhau đi ăn cơm chung này là điều vô cùng đáng ngờ. Bạn học Đổng Hiền Năng, Trương Học Ân và Phương Gia là phân đội nhỏ che chở tốt nhất cho Tống Thiền và Chung Linh Ngộ.

Phương Gia hỏi Tống Thiền chuyện Nhiễm Giai Ngọc, sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện thì cô ấy cực kỳ tức giận: "Tống Thiền à cậu nhất định phải tránh xa loại người như Nhiễm Giai Ngọc, tớ có dự cảm, cậu ta sẽ gây ra những chuyện chẳng lành cho cậu đấy.''

Tống Thiền nghe những lời này, trong lúc vô tình khóe mắt liếc thấy Lương Trạc đang đứng xếp hàng.

Dự cảm sao?

Chung Linh Ngộ như cảm nhận được điều gì đó, anh thấy tên tình địch số một của mình đang xuất hiện trong tầm mắt của Tống Thiền thì hỏi một câu đầy tính thăm dò: "Tống Thiền, cậu đang nhìn gì thế?"

Tống Thiền nghe anh hỏi thì lắc đầu: "Không có gì."

Nhưng Chung Linh Ngộ phát hiện ra cô rõ ràng đang có chuyện giấu giếm.

Đợi đến lúc nhà ăn trở nên đông đúc hơn, Tống Thiền chủ động lấy thêm một món mới cho mọi người, không để cho ai có cơ hội từ chối cô đã đâm đầu chen chúc vào trong dòng người.

Tống Thiền đã nhịn mấy ngày rồi, cuối cùng cô không nhịn được nữa chủ động đi tìm Lương Trạc, muốn hỏi xem ngày hôm đó ở trong con hẻm nhỏ, những lời đó của cậu ta rốt cuộc là có ý gì.

Lương Trạc đang đi cùng với cậu bạn thân vừa nói vừa cười, bàn về chiến lược tấn công trên sân bóng rổ, ống tay áo của cậu ta bị người ta kéo nhẹ đến ba lần thì cậu ta mới nhận ra là có người đang muốn nói chuyện với mình.

"Tống Thiền, sao lại là cậu?"

Lương Trạc thấy Tống Thiền chủ động đến tìm mình, vẻ mặt có thể nói là khá ngạc nhiên và vui mừng.

Bạn thân của Lương Trạc đánh giá Tống Thiền, cậu ta nhướng mày, hỏi Lương Trạc với giọng điệu kỳ quái: "Ai thế này?"

Lương Trạc không đáp lại cậu ta, kéo Tống Thiền ra khỏi đám người đang chen lấn.

Tống Thiền: "Cậu đã mất công xếp hàng rồi, tớ có thể chờ sau khi cậu lấy cơm xong.''

''Không sao đâu, bây giờ tớ cũng không đói.'' Lương Trạc dẫn Tống Thiền đến một nơi có ít người hơn: "Cậu muốn nói gì với tớ?''

Tống Thiền cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lương Trạc, phát hiện người trước mặt cô lúc này cùng với người đứng ở trong con hẻm ngày mưa hôm đó có một sự khác biệt khó mà diễn tả thành lời.

''Tối chủ nhật tuần trước, lúc hai chúng ta đứng ở trong hẻm khu phố hai, tớ thật sự không hiểu ý của những lời cậu nói là gì.'' Tống Thiền đi thẳng vào chủ đề: ''Rốt cuộc cuối tháng Mười, tớ phải cẩn thận chuyện gì?''

Lương Trạc nhíu mày, câu trả lời của cậu ta nằm ngoài dự đoán của Tống Thiền: ''Chủ nhật tuần trước tớ đâu có gặp cậu, tớ một mình nằm trong bệnh viện truyền nước biển suốt, tớ sốt cao bốn mươi độ nên hẳn là không có sức chạy đến nói với cậu những lời khó hiểu đâu.''

Tống Thiền sửng sốt.

Lương Trạc đứng trước mặt Tống Thiền đang mỉm cười, còn lấy tay đặt lên trán cô: "Hay là cậu cũng sốt cao rồi, bắt đầu nói năng mê sảng?"

Ở phía xa xa, Chung Linh Ngộ nhìn bóng hai người đứng ở đầu cầu thang ngoài nhà ăn, hàng lông mày anh nhíu lại, lồng ngực bí bách khó chịu.

Nói cái gì mà nói lâu vậy, còn kiếm cớ len lén chạy đi gặp nữa.

Trương Học Ân không hiểu tại sao Chung Linh Ngộ cứ nhìn chằm chằm về một hướng, cậu ta nhìn Chung Linh Ngộ đăm đăm: "Sao cậu không ăn cơm thế? Người bố thân yêu của tớ ơi."

Cậu ta nói xong thì gắp cho Chung Linh Ngộ một gắp rau chân vịt xanh tươi đến phát sáng.

Chung Linh Ngộ ngoắc ngoắc Trương Học Ân: "Giúp tôi làm một việc."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật ký của Trương Học Ân: Buổi trưa hôm nay, có vẻ tâm trạng người bố thân yêu của tôi không được tốt cho lắm, tôi tốt bụng gắp cho cậu ấy một ít thực phẩm hữu cơ có màu xanh, vậy mà ánh mắt cậu ấy nhìn tôi càng lúc càng kỳ lạ...