Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 28



Trong đám người có người nhỏ giọng hoan hô, là hai bạn học nữ ngồi sau lưng Chung Linh Ngộ và Tống Thiền, bọn họ ngồi phía sau hiển nhiên đã hứng cơm chó đến ngu luôn rồi, bây giờ lại có loại hưng phấn khi CP thật sự thành đôi, suýt nữa quên mất hoàn cảnh hiện tại.

Lúc các bạn trong lớp đang quay lại nhìn người vừa hoan hô, thì lại nghe thấy Lương Trạc lên tiếng.

Trông cậu ta có vẻ không cười nổi nữa.

"Chung Linh Ngộ, chẳng phải là tôi đã hẹn trước với Tống Thiền sao? Trên đời này nào có đạo lý không có được thì ngang ngược cướp lấy chứ."

Ánh mắt của Chung Linh Ngộ chuyển hướng: "Trước tiên cậu nên xử lý xong xuôi chuyện của mình đi, Tống Thiền bây giờ không liên quan gì đến cậu."

Không ngờ Chung Linh Ngộ lại không hề có lấy một câu giải thích, nhưng chỉ như vậy cũng đủ để khiến Lương Trạc đột nhiên mất đi lập trường để giữ Tống Thiền lại.

Tống Thiền bị Chung Linh Ngộ kéo cổ tay đi thẳng về chỗ ngồi của bọn họ, các bạn học đứng hai bên vô thức đứng dạt ra nhường đường cho bọn họ.

Cô nhìn bóng lưng của Chung Linh Ngộ, dáng vẻ anh đứng ra bảo vệ cô, sao mà trông lại kiên định đến thế.

Giáo viên âm nhạc bắt đầu giờ học, các bạn học cũng trở lại chỗ ngồi, mọi thứ dường như yên tĩnh trở lại.

Nhưng trong lòng Tống Thiền rất lâu sau vẫn không có cách nào bình tĩnh trở lại.

Tâm trạng này của Tống Thiền kéo dài mãi đến tận ngày hôm sau.

Đến giờ thể dục giữa giờ, tiếng chuông của sự vui mừng vang vọng từ sân trường truyền tới, học sinh trong lớp lần lượt di chuyển ra khỏi phòng học, tập trung lại ở sân tập.

Giọng của thầy hiệu trưởng từ trên đài phía xa xa cực kỳ vang dội: ''Tăng tốc lên nào, tất cả học sinh đều phải có mặt, hôm nay là buổi diễn tập tập thể đầu tiên, không ai được đến trễ!"

Tống Thiền vẫn đang ngồi trên ghế, chậm chạp không chịu nhúc nhích, trên tay cầm bút viết nốt đề bài cuối cùng.

Chung Linh Ngộ dường như cũng không nhìn ra được sự lơ đãng của Tống Thiền, anh ngồi bên cạnh nhắc nhở cô: ''Tống Thiền, mọi người đều đã đi hết rồi, chúng ta cũng nên đi xuống dưới tham gia diễn tập thôi."

Tống Thiền gật đầu, dáng vẻ như mới định thần lại từ trong đống bài tập, cô đứng lên đầy miễn cưỡng, đi về phía trước hai bước, khóe mắt lại chú ý đến Chung Linh Ngộ đang từng bước đi theo sau lưng mình.

Hai người sóng vai đi về phía sân tập, giữa hai người không phát sinh bất kỳ cuộc đối thoại nào, đến khi hòa vào dòng người, lại bị dòng người chia cắt.

Không phải Tống Thiền cố tình không nói chuyện với Chung Linh Ngộ.

Cô mãi mới tìm được chủ đề thì quay đầu lại không thấy Chung Linh Ngộ đâu.

''Tống Thiền!''

Lương Trạc không biết từ nơi nào đi tới, lúc Tống Thiền xoay người lại, đúng lúc thấy Lương Trạc đang cố gắng chui ra khỏi đám người, khó khăn đi ngược chiều dòng người về phía cô.

"Sao thế?"

''Tớ vẫn luôn muốn nói xin lỗi với cậu về chuyện hôm qua.'' Lương Trạc trông có vẻ sầu não: ''Tớ thật sự không ngờ Nhiễm Giai Ngọc sẽ hiểu nhầm, càng không ngờ chuyện này sẽ mang đến rắc rối như vậy cho cậu, thật ra thì hôm qua sau tiết âm nhạc tớ đã muốn nói xin lỗi với cậu rồi, nhưng tớ phải tìm hiểu kỹ càng tình hình từ phía Nhiễm Giai Ngọc trước đã.''

Tống Thiền biết Nhiễm Giai Ngọc xưa nay là người có chút đơn thuần, có lẽ chuyện hôm qua thật sự có hiểu nhầm gì đó, huống hồ Chung Linh Ngộ đã kịp thời lên tiếng để cô tránh khỏi mâu thuẫn xấu hơn.

''Chuyện này có lẽ thật sự chỉ là hiểu nhầm thôi, nếu đã vậy tớ cũng không cần thiết phải canh cánh trong lòng ghi thù làm gì, hơn nữa lúc đó bạn học Chung Linh Ngộ đã giúp tớ rồi, cho nên tớ kỳ thật không bị ảnh hưởng gì nhiều.'' Tống Thiền hiền hòa đáp lại: ''Cậu không cần phải áy náy quá đâu.''

Lương Trạc liên tục dùng cổ tay day day huyệt thái dương, cười khổ nói: ''Đúng vậy, may mà có Chung Linh Ngộ.''

Cơn ù tai nghiêm trọng ập đến khiến Lương Trạc trong chớp mắt cảm thấy đau đớn không thể chịu nổi, hai mắt cậu ta nhắm chặt lại.

Tống Thiền bị dọa sợ: ''Lương Trạc! Cậu sao thế?''

Triệu chứng của Lương Trạc thuyên giảm rất nhanh, cậu ta nhìn Tống Thiền đang lo lắng tiến lại gần hỏi thăm mình với nụ cười buồn bã: ''Tớ không sao, Tống Thiền...''

Sau đó cậu ta ngước mắt lên, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu Tống Thiền, nhìn về phía đám đông sau lưng cô.

Tống Thiền theo bản năng quay đầu lại, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Chung Linh Ngộ.

Cô lập tức để lộ ra cảm xúc vui mừng, vẫy tay với Chung Linh Ngộ.

''Tống Thiền.'' Lương Trạc ở phía sau bỗng gọi cô một tiếng.

''Cậu lại thấy đau à?''

Tống Thiền ngỡ ngàng quay lại nhìn Lương Trạc.

Lương Trạc lắc đầu: ''Đầu không còn đau nữa, nhưng mà...''

''Vậy tớ còn có chút việc, phải đi trước đây, lát hồi mà cậu con đau nữa, nhất định phải nói với giáo viên đó nha.''

Cuối cùng Tống Thiền vẫn chạy về phía Chung Linh Ngộ.

Lúc đến gần, Tống Thiền rất sợ Chung Linh Ngộ cảm thấy bị lạnh nhạt, cô vội vàng giải thích: ''Vừa rồi tớ còn đang tìm cậu đó, tớ tưởng cậu ở phía trước, hóa ra cậu lại ở phía sau.''

Chung Linh Ngộ đứng dưới cây bạch quả: ''Tớ cũng đang tìm cậu đây. Thế nào rồi, cậu nói chuyện với cậu ta xong chưa?''

Anh hơi hất cằm lên, Tống Thiền lập tức hiểu anh đang nói đến Lương Trạc.

"Ừm, tớ nói xong rồi.''

Tiếng thúc giục của thầy hiệu trưởng càng lúc càng gấp gáp, các bạn học bên cạnh bắt đầu chạy.

Trong dòng người đang tăng nhịp bước chân, ánh mắt lạnh lùng của Chung Linh Ngộ nhìn về phía Lương Trạc đứng dưới ánh nắng mặt trời.

Lương Trạc cũng đang nhìn anh, cậu ta dùng sức ấn mạnh vào một bên đầu, cậu ta ép buộc bản thân mở mắt ra trong cơn đau đớn không ngừng, cảm xúc bên trong con ngươi hằn lên tia máu đỏ khiến người ta nhìn thấy mà phải giật mình có thể nói là khá phức tạp.

Sân trường yên lặng như tờ, kỷ luật rất tốt.

Sau khi sắp xếp lại hàng ngũ, nam nữ được chia thành hai hàng, từ xưa đến nay Tống Thiền người luôn luôn đứng ở vị trí gần cuối hàng, vậy mà hôm nay lần đầu được xếp đứng ở hàng đầu.

Động tác nhảy tập thể rất đơn giản, sau vài lần luyện tập đã có thể ghép chung với nhạc.

''Lần này chúng ta sẽ nắm tay nhé, nào các bạn học.'' Giáo viên dặn dò: ''Trước đó chỉ yêu cầu các em học động tác với bước nhảy trước, bắt đầu từ bây giờ chúng sẽ thêm động tác tay vào nhé."

Tống Thiền nghe nói như vậy, cô lập tức căng thẳng đến mức lông tơ trên người dựng đứng cả lên.

Trong lúc đoạn nhạc dạo, đầu cô trống rỗng, rồi chợt nhận ra bản thân không nhớ nổi bất kỳ động tác nào, thậm chí cô còn bắt đầu lo sợ sẽ không điều khiển nổi chính mình.

Dù cho cơ thể cứng đờ, nhưng khi đội ngũ nam sinh làm động tác mời các bạn nữ, Tống Thiền vẫn đặt bàn tay nhỏ bé run rẩy vào trong lòng bàn tay của Chung Linh Ngộ.

Một giây tiếp theo, bàn tay ấm áp đó bao bọc lấy Tống Thiền, một dòng điện sắc bén xuyên qua trái tim cô.

Cô căng thẳng lưng cứng đờ, trong lòng thì đang giãy giụa kịch liệt, hết nhìn Đông rồi lại nhìn Tây ngó nghiêng hết tám hướng, mới dè dặt hỏi: "Thì là... Thật sự là phải nắm tay như vậy sao, bạn học Chung?''

Trước khi Tống Thiền hỏi câu hỏi này, khóe mắt Chung Linh Ngộ vẫn luôn vô tình mà cũng như cố ý để ý tình hình sau lưng.

Cặp nghiệt duyên Lương Trạc và Nhiễm Giai Ngọc cuối cùng vẫn thành bạn nhảy với nhau và đang đi về phía này.

Đối mặt với sự khiêu khích của Chung Linh Ngộ, biểu cảm trên gương mặt Lương Trạc lỗ rõ vẻ đố kỵ và tức giận.

Khi Lương Trạc quay qua hạ tầm mắt xuống về phía bàn tay của Tống Thiền, thấy được cảnh tượng Chung Linh Ngộ chậm rãi di chuyển ngón tay mân mê bàn tay Tống Thiền sau đó càng nắm chặt lấy tay cô hơn. Lương Trạc không thể tin được trợn tròn hai mắt, mấy lần cậu ta muốn xông tới.

''Là như vậy đó, bạn học Tống.''

Chung Linh Ngộ chậm rãi thu hồi ánh mắt, đồng thời trả lời câu hỏi đầy nghi vấn vừa rồi của Tống Thiền.

"Như vậy hả..."

Tống Thiền không dám cúi đầu nhìn, nhưng cô biết, Chung Linh Ngộ chỉ đang nắm phần đầu ngón tay cô, anh vẫn giữ phong độ lịch sự không thể chê vào đâu được.

Nhưng khi bọn họ nắm tay nhau, những cảm xúc truyền tải đến Tống Thiền lại không quá rõ ràng.

Tống Thiền biết bản thân cô cũng không hiểu rõ về vấn đề này, điều này khiến cho bầu không khí giữa cô và Chung Linh Ngộ, nhìn qua lúc nào cũng có vẻ có cái gì đó khang khác với những người bạn học khác.

Tống Thiền chột dạ nở nụ cười, vụng về hít một hơi vào.

Thầy hiệu trưởng từ đầu đến cuối vẫn chưa hài lòng với sự thể hiện của các em học sinh, bài nhạc tập thể dục được bật đi bật lại rất nhiều lần, các em học sinh cũng luyện tập đi luyện tập lại rất nhiều lần.

Càng về sau Tống Thiền dần dần có vẻ đã bình tĩnh hơn.

"Bây giờ cậu còn thấy căng thẳng không?"

Tống Thiền nghe Chung Linh Ngộ hỏi vấn đề này thì cảm giác giống như bí mật của mình bị phanh phui ra, không biết phải đáp lại thế nào cho phải.

"Bây giờ tớ đã thấy quen hơn rồi. Trước đây cậu từng học nhảy rồi sao? Trông cậu không giống như người mới biết nhảy."

"Trước đây hồi còn ở nước E, trường học ở đó mỗi cuối tuần đều tổ chức rất nhiều hoạt động xã giao, đây là kỹ năng cần thiết."

Tống Thiền không nói gì, có phải Chung Linh Ngộ đã từng nhảy với rất nhiều bạn nữ không? Nhưng loại vấn đề này, cô lại không dám hỏi...

"Nhân tiện, đầu của Lương Trạc có vấn đề gì không?"

Tống Thiền gần như không thể nắm bắt được sử chuyển chủ đề đột ngột này.

"Cậu đang nói về chuyện xảy ra ngày hôm qua á hả?"

"Ngày hôm qua? Cả ngày hôm nay tâm trạng của cậu nhìn qua vẫn luôn không được tốt, là do chuyện hôm qua ảnh hưởng đến cậu sao?"

Chung Linh Ngộ thật sự cảm thấy Lương Trạc này rất kỳ lạ, cậu ta luôn dùng tay ấn đầu và tỏ ra rất đau đớn, giống như trong đầu cậu ta có vấn đề gì vậy.

Ánh mắt của Lương Trạc cũng rất quái lạ, biểu cảm lúc đứng dưới bóng cây lúc đó của cậu ta rất phức tạp khó đoán, nhưng sự căm ghét và bộc trực vừa rồi của cậu ta cũng chỉ là sự sốc nổi thuộc về một cậu thanh niên trẻ tuổi.

Nhưng để so với cảm xúc của Tống Thiền mà nói thì chuyện này không phải là việc Chung Linh Ngộ sẽ cố chấp thăm dò, nên anh lại theo bản năng hỏi han tâm trạng của cô.

"Tớ vẫn ổn... Hôm qua còn chưa kịp nói cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã đứng ra giúp tớ."

"Tớ quen rồi."

"Quen rồi sao? Đúng vậy... Hình như tớ đúng là lúc nào cũng gây phiền phức cho cậu, ha ha, tớ có hơi vô dụng nhỉ?" Sau khi Tống Thiền vừa nói dứt câu thì chợt sững người lại, lập tức hối hận.

Xong rồi, cô lại nói những lời ủ rũ không nên nói rồi.

Nhưng đây cũng là những lời thật lòng của cô.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, sau khi Tống Thiền liên tiếp nhiều lần nhận được sự giúp đỡ của Chung Linh Ngộ, ngoại trừ cảm động ra, trong lòng cô còn nảy sinh ra một loại mặc cảm tự ti khó nói thành lời.

Giống như quay lại với sự hèn nhát ban đầu của mình, cô bắt đầu yêu cầu bản thân phải trở nên mạnh mẽ hơn, và cũng như sự chênh lệch này, mà cảm giác tự ti ngày càng lớn hơn.

Thật ra trước đó Tống Thiền đã suy nghĩ kỹ rồi, từ tự ti đến tự tin, từ chưa bao giờ phản kháng đến vùng lên đấu tranh, đó là cả một quá trình, cô sẵn sàng chấp nhận khuyết điểm của bản thân, mà sẵn lòng cho bản thân thời gian thay đổi.

Nhưng sự chán nản ủ rũ luôn ảnh hưởng đến trái tim nhỏ bé của Tống Thiền, khi cô nghe thấy câu "quen rồi'' của Chung Linh Ngộ, trong lòng vẫn dậy sóng.

Tống Thiền xoắn xuýt, cô nên chữa lại những lời vừa rồi sao đây?

''Đừng nghĩ như vậy.'' Trong lúc nhạc tập nhảy dừng lại, giọng nói của Chung Linh Ngộ truyền vào trong tai Tống Thiền, thậm chí giọng của anh thậm chí còn dịu dàng hơn nữa: ''Là tớ tình nguyện làm như vậy.''

Giai điệu bài nhạc nhẹ nhàng êm dịu, cùng với giọng điệu kiên định của anh, hòa làm một khiến người ta cảm thấy yên lòng.

''Tớ chỉ biết, lúc đứng ra bảo vệ cậu, tất cả cứ như là một loại bản năng. Lúc tớ thấy cậu gặp chuyện bất công, lập tức sẽ muốn làm chút gì đó cho cậu. Tống Thiền, tớ khiến cậu cảm thấy sầu não sao?"

"Đó là bởi vì cậu rất tốt mà." Chứ không phải vì cô đáng được như vậy, Tống Thiền nghĩa thế.

Một người thông minh như Chung Linh Ngộ, ngay cả khi Tống Thiền kịp thời dừng lại, anh cũng có thể nhanh chóng hiểu được nửa câu còn lại chưa kịp nói ra của Tống Thiền.

Có lẽ là vậy nhỉ, Chung Linh Ngộ nghĩ, anh đúng là có đối xử với Tống Thiền tốt hơn mức quan hệ hiện tại của bọn họ, nhưng Tống Thiền không biết, đây là việc Chung Linh Ngộ đã rèn thành thói quen hàng ngày trong vài thập kỷ tới.

Anh đối xử tốt với em, vì anh là chồng của em mà.

Anh muốn nói với cô thật nhiều điều vào lúc này.

Người tự ti luôn không quen với việc nhận được những điều tốt đẹp từ người khác, và luôn cảm thấy bản thân không xứng đáng với những điều đó.

Nhưng người cho đi tình yêu thương mà luôn bị từ chối, cũng sẽ buồn bã và bi thương.

''Cậu như vậy ở trong lòng tớ...'' Đúng lúc này tiếng nhạc kết thúc, động tác cuối cùng là các bạn nam cảm ơn nữ chính của mình, Tống Thiền thấy Chung Linh Ngộ cũng quay lại nhìn cô, gật đầu cúi chào, ngay sau đó cô nghe thấy anh nói: "Cậu cũng là một người rất tốt.''

Anh giống như một hiệp sĩ trung thành, đối mặt với tình yêu của đời mình, coi việc bảo vệ người ấy là ý của trời xanh.

Tống Thiền ngẩn người, lơ đãng thực hiện động tác nhảy theo mọi người, cô nâng làn váy lên.

Khi cô cúi đầu chào cảm ơn bạn nhảy của mình lại chậm chạp làm lỡ nhịp.

Trong khu rừng yên tĩnh, một đàn chim trắng bay ra, sải cánh bay lượn trong gió.

*

Cùng lúc đó, bên trái sân trường phía khối lớp mười, Tống Thanh đứng ở cuối hàng, mặt mũi đầy vẻ u oán.

Chỉ có một mình cậu là không có bạn nhảy, nên chỉ có thể tự mình nhảy với không khí, các bạn đứng phía trước thi thoảng sẽ quay lại xem trò cười.

Trước đây, những hoạt động kiểu như này, các bạn học nữ đều tranh giành muốn ghép cặp với cậu, giờ thì hay rồi kể từ khi Chung Thừa nhập học, mọi người đều bắt đầu tìm Chung Thừa, tất cả là tại Chung Thừa.

Tống Thanh cảm giác cậu chưa bao giờ chịu nỗi bất công lớn đến thế này, cả dọc đường đều một mình cúi đầu đi về phía trước, không thèm quan tâm đến những người khác.

Chung Hinh và Chung Thừa cảm nhận được tâm trạng của cậu không tốt, thay phiên chạy lại dỗ cậu.

Kết quả hai bọn họ phát hiện dỗ thế nào cũng vô ích.

Chung Hinh bó tay luôn, cô ấy cứ cảm thấy hôm nay cậu có chút khác thường, giống như đã phát hiện ra điều gì đó: "Tớ mời cậu ăn Pizza một tháng nhé?''

Tống Thanh: ''Không ăn!'' Đến cả chị sắp bị bắt mất rồi, pizza gì có thể quan trọng hơn chị được chứ?'

Chung Thừa ra trận: ''Vậy phải làm thế nào cậu mới có thể vui vẻ được?''

Tống Thanh: ''Cậu tập nhảy với tớ đi.''

Chung Thừa cười: ''Nhưng tớ là nam sinh mà, thầy giáo nói chỉ có thể nam sinh với nữ sinh nhảy với nhau thôi.''

Tống Thanh: ''Vậy cậu giả nữ đi.''

Chung Thừa:?

Cậu ấy không cười nổi nữa.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Cẩn thận chiều ông cậu hư đấy.