Trương Học Ân: "Nói đi, con tình nguyện cống hiến sức mòn này cho ngài, người bố thân ái của con."
Chung Linh Ngộ: "Cậu ra đó nói với Lương Trạc, đồ đặt bên ngoài của cậu ta đã giao đến trước cổng trường rồi, bảo cậu ta nhanh ra ngoài lấy, và đừng nói là tôi nói."
Trương Học Ân không hiểu: "Tại sao cậu biết Lương Trạc đặt đồ bên ngoài, cậu đi giao hàng từ lúc nào thế?''
Trên đầu Chung Linh Ngộ như có một đàn quạ đen bay ngang qua: ''Bởi vì đó là do tôi đặt.'' Ban đầu anh định đặt uống, nhưng bây giờ đây là cách nhanh nhất khiến cho Lương Trạc phải rời khỏi nhà ăn.
Trương Học Ân: ''Tớ có thể hỏi một chút là cậu đặt đồ gì không?''
Chung Linh Ngộ: "Ở đâu ra nhiều câu hỏi thế. Tôi đặt cà phê."
Trương Học Ân: "Vậy tại sao cậu..." Không cho tớ nói với Lương Trạc là cậu đặt cho cậu ta chứ?
Chung Linh Ngộ thấy Trương Học Ân chỉ hỏi một nửa "Cậu muốn hỏi cái gì."
Nhưng Trương Học Ân trông giống như vừa được khai sáng, cậu ta tỉnh ngộ lắc đầu thật mạnh: "Không cần hỏi nữa, tớ hiểu rồi.''
Sau đó cậu ta đứng lên một cách dứt khoát, đi về phía Lương Trạc.
Chung Linh Ngộ nhìn bóng lưng của Trương Học Ân, bỗng anh có một loại dự cảm không lành - cậu ta hiểu cái gì?
Tống Thiền nhìn gương mặt mê man không hiểu gì của Lương Trạc, giống như cậu thật sự không có chút ấn tượng gì về cuộc đối thoại trong con hẻm, cô im lặng một lúc rồi mỉm cười với Lương Trạc: "Chắc là tớ nghe nhầm rồi, xin lỗi cậu nha, làm trễ giờ ăn cơm của cậu.''
Lương Trạc nở nụ cười bao dung và nói: ''Không sao đâu, cậu đến tìm tớ làm tớ rất vui.''
Có lẽ cậu ta đang định nói gì đó, thì đúng lúc Trương Học Ân đi tới.
''Lương Trạc, đồ của cậu đã giao đến ở bên ngoài cổng trường rồi đó, thầy chủ nhiệm bảo cậu nhanh đi lấy đi.''
Lương Trạc: "Thầy chủ nhiệm bảo tớ đi lấy đồ đặt bên ngoài hả? Thứ nhất, tớ không đặt đồ bên ngoài, thứ hai, tại sao thầy chủ nhiệm lại kêu cậu đến thông báo?"
Đầu Trương Học Ân đổ đầy mồ hôi lạnh, không biết là do mình không giỏi nói dối hay là cậu bạn Lương Trạc này quá thông minh.
"Ừm... Là thầy hiệu trưởng bảo cậu đi lấy, bây giờ thầy hiệu trưởng đang rất tức giận vì thấy cậu đặt đồ ăn ở bên ngoài đấy, nếu cậu không đi lấy sẽ bị xử phạt đấy!''
Lương Trạc: ''Trương Học Ân, rốt cuộc cậu đang cố làm cái trò gì thế?''
Trương Học Ân không chống đỡ nổi nữa, liên tục liếc nhìn Chung Linh Ngộ ở phía ra, ra tín hiệu cầu cứu.
Khoảnh khắc Chung Linh Ngộ phát hiện Trương Học Ân đang không ngừng nháy mắt với mình, anh lập tức cúi đầu, bình tĩnh ăn phần cơm của mình.
Anh bắt đầu hối hận khi bảo Trương Học Ân đi làm chuyện này.
"Chung Linh Ngộ kêu cậu qua đây à?"
Hiển nhiên là Lương Trạc đã phát hiện ra điều kỳ quặc ở đây.
Tống Thiền nghe vậy thì mặt cũng đầy vẻ ngạc nhiên, ngay sau đó cô thấy Trương Học Ân đã trực tiếp sụp đổ.
"Tớ nói cho cậu biết luôn đi ha, thật ra thì Chung Linh Ngộ đã gọi đồ ăn bên ngoài cho cậu, bảo cậu ra ngoài cổng trường lấy.''
Lương Trạc nổi da gà: ''Chung Linh Ngộ... Đặc biệt mời tớ ăn đồ ăn đặt bên ngoài?''
Trương Học Ân: "Suỵt, cậu ấy bảo tớ không được nói cho cậu biết chuyện này.''
Lương Trạc: "Tại sao?''
Trương Học Ân: ''Chắc là cậu ấy muốn cho cậu một bất ngờ.''
Quần chúng hóng chuyện Tống Thiền: !
Lương Trạc sợ hãi đến bay màu: "Cậu ta có mưu đồ gì thế!''
Trương Học Ân nhìn Lương Trạc với vẻ mặt chúc phúc cho cậu ta: ''Cậu sắp chuẩn bị phải thay đổi cách gọi rồi.''
Lương Trạc: "Thay đổi cách gọi? Tớ phải thay đổi cách gọi gì?''
Trương Học Ân: "Thì đổi thành gọi cậu ấy bằng bố á, Chung Linh Ngộ rõ ràng muốn nhận cậu làm con trai. Nghĩ nghĩ lại, lúc đầu cậu ấy cũng đối xử với tớ tốt như vậy, tớ lập tức nhanh trí hiểu được suy nghĩ ngầm sâu xa của cậu ấy.''
Lương Trạc hoảng sợ nhìn về phía Chung Linh Ngộ, đúng lúc bắt gặp Chung Linh Ngộ cũng đang ngẩng đầu lên nhìn.
Chung Linh Ngộ nghĩ, rốt cuộc Trương Học Ân này đang trở cái trò quỷ gì, sao mà mãi vẫn chưa quay lại.
Anh đang suy nghĩ rất nghiêm túc, ánh mắt cũng đầy vẻ trầm lắng nghiêm túc.
Trương Học Ân cũng quay đầu nhìn Chung Linh Ngộ một cái, sau đó quay lại nhìn Lương Trạc, càng thêm khích lệ cậu ta: "Cậu nhìn cậu ấy đi, ánh mắt đong đầy tình thương của bố."
Lương Trạc: "Rét, tớ thấy lạnh quá."
Cậu ta ôm chặt hộp cơm trưa bằng thép không gỉ của mình chạy mất.
Tống Thiền, người ở lại: ''Tớ đã thấy cái gì thế này? Tình cảm bố con chớm nở ư?''
Tống Thiền ngây ngốc trở lại bàn ăn cơm với Trương Học Ân.
Sự lạnh lẽo toát ra từ Chung Linh Ngộ còn lạnh hơn cả vừa rồi.
Anh quan sát xung quanh:
Tống Thiền đã quay trở lại, nhưng cảm giác giống như cô bị thứ gì đó dọa cho mất hồn mất vía.
Trương Học Ân cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng vì sao trên mặt cậu ta lại là biểu cảm đầy tiếc nuối và đồng cảm.
Chung Linh Ngộ biết lúc này tốt nhất anh không nên hỏi nhiều, giả vờ ngây ngô không biết gì mới là thượng sách: ''Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?''
Được rồi, anh vẫn không nhịn được mà hỏi mất rồi.
Trương Học Ân: "Lương Trạc không đồng ý làm con trai của cậu, cậu cũng đừng cố cưỡng cầu nữa, cậu có một mình tớ là đủ rồi.''
Chung Linh Ngộ cười nhạt.
Vừa rồi Trương Học Ân lại định để cho anh và tình địch nhận nhau làm bố con, cha hiền con thảo.
''Trương Học Ân à, cậu đã hoàn toàn khai mở suy nghĩ của tôi đấy.''
Trương Học Ân xua xua tay, tiếp tục ăn cơm: ''Không cần khách sáo đâu, bánh răng vận mệnh sẽ bắt đầu xoay chuyển từ thời khắc này.''
Chung Linh Ngộ cúi đầu, yên lặng nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này, vị tổng tài từng xưng bá một thời với sự điềm tĩnh của mình đang dùng ngón chân kiến tạo cả một căn tầng hầm dưới đất.
"Híc, tớ lạnh quá, Tống Thiền tớ đi trước đây.''
Chung Linh Ngộ nói xong thì đứng dậy ôm khay thức ăn của mình rời đi.
Trương Học Ân sốt ruột hỏi: "Cà phê thì sao? Lương Trạc không uống rồi cậu cũng không uống luôn sao?''
Chung Linh Ngộ đã biến mất khỏi nhà ăn.
Trương Học Ân thu hồi tầm mắt rồi quay qua nhìn Tống Thiền: ''Nhìn xem, cà phê đó cuối cùng lại là tớ uống, tớ thật may mắn làm sao.''
Tống Thiền: ''Like cho cậu một cái.''
*
Buổi chiều Tống Thiền bị giáo viên tiếng Anh gọi đi sắp xếp lại bài thi, gặp Lương Trạc cũng đang ở đây.
Chuông vào học vang lên, giáo viên trong phòng làm việc đều ra ngoài để lên lớp. Lúc này lớp 1 của bọn họ đang là giờ tự học, nên Tống Thiền và Lương Trạc tiếp tục ở trong phòng làm việc của giáo viên sắp xếp bài thi.
''Bạn học Tống Thiền, vừa rồi lúc ở nhà ăn thật ra tớ còn lời muốn nói với cậu.''
Lương Trạc khuỵu một đùi nửa ngồi xổm hơi nghiêng người về phía Tống Thiền, chồng bài thi trong tay bị cậu ta đặt qua một bên, cậu ta nhìn qua trông cực kỳ thành khẩn.
"Cậu định nói gì?"
"Thì là... Cậu có thể làm bạn nhảy tiết thể dục tập thể được không?" Lương Trạc có vẻ hơi căng thẳng: ''Đây là lần đầu tớ nhảy tập thể, tớ rất sợ mình sẽ lạc loài bị bỏ lại.''
Với điều kiện của Lương Trạc như vậy mà còn sợ bị lạc loài sao? Cảm giác Lương Trạc như đang nói lên nỗi lo lắng của Tống Thiền thì đúng hơn.
Tống Thiền nghĩ như vậy.
Lương Trạc thấy Tống Thiền do dự thì cụp mí mắt xuống, có chút ủ rũ mất tinh thần: ''Nếu như... cậu từ chối thì cũng không sao đâu, cùng lắm thì ngày hôm đó tớ giả ốm là được.''
Tại sao nghe cứ như nếu như cô không đồng ý làm bạn nhảy của Lương Trạc thì cậu ta sẽ không sống nổi vậy?
''Được, tớ đồng ý với cậu.''
Tống Thiền nhận ra cô không có lý do để từ chối lời mời của Lương Trạc, dù sao thì đến tận giờ Chung Linh Ngộ chưa từng tham gia bất kỳ một hoạt động tập thể nào, nên cũng không cần cô làm bạn nhảy với anh.
Sau khi Lương Trạc có được sự đồng ý của Tống Thiền, cậu ta tỏ ra vô cùng vui vẻ: "Cảm ơn cậu bạn học Tống Thiền.''
Tống Thiền mỉm cười nhìn cậu ta: ''Cậu không cần cảm ơn tớ đâu, trước cậu cũng không có ai tìm tớ làm bạn nhảy cả.''
Tiết âm nhạc là tiết cuối cùng trong buổi chiều hôm nay.
Giáo viên âm nhạc sẽ thông báo bài cụ thể của đợt nhảy tập thể dục lần này.
Lúc cô âm nhạc đi vào lớp, bà thấy cả lớp đang nhao nhao ầm ĩ tụ lại thành nhóm, rất nhiều bạn học đang vây quanh Nhiễm Giai Ngọc, không biết đang hóng hớt chuyện gì.
"Nhiễm Giai Ngọc, sao em khóc thế?"
Kiều Viện Viện lên tiếng giải thích thay cho cô bạn: "Cô ơi, chuyện này cô phải hỏi Tống Thiền ấy."
Tống Thiền đang đắm chìm trong viện cày đề, không hề nghe thấy chuyện gì đang diễn ra.
Chuông vào học vang lên, học sinh vừa học xong tiết thể dục lục đục trở lại lớp.
Chung Linh Ngộ mới vừa tranh thủ thời gian tiết thể dục chạy qua dãy tòa dạy học khối lớp mười lén nhìn trộm tình hình học tập của Chung Hinh Chung Thừa.
Anh vừa về tới phòng học, đã thấy Kiều Viện Viện đang bất bình thay Nhiễm Giai Ngọc.
"Lương Trạc rõ ràng là bạn nhảy của Nhiễm Giai Ngọc, nhưng mà cô nhìn xem, Tống Thiền đã trực tiếp viết tên Lương Trạc ngay bên cạnh tên của cậu ấy, loại hành vi cướp bạn nhảy trắng trợn này thật sự quá trà xanh!"
Giáo viên bộ môn âm nhạc cũng không dính líu vào mấy chuyện này. Ban đầu bà ta định sẽ trực tiếp chia cặp luôn, nhưng cô học sinh Nhiễm Giai Ngọc này chạy đến phòng làm việc nói với bà ta rằng các bạn học đã tự chia cặp xong xuôi hết rồi, nên mới đưa danh sách cho Nhiễm Giai Ngọc để cho các em học sinh tự điền.
Danh sách đã có sẵn vậy mà hết lần này đến lần khác Nhiễm Giai Ngọc mải ham chơi nên chưa điền, còn Tống Thiền vẫn luôn ở trong lớp học đã điền tên vào trong danh sách trước cô ta.
Nhiễm Giai Ngọc vừa nhìn thấy tên Lương Trạc với Tống Thiền được viết cạnh nhau, lập tức cảm thấy là do Tống Thiền đã cướp mất Lương Trạc của cô ta.
Kiều Viện Viện lại là chân chó của Nhiễm Giai Ngọc, Nhiễm Giai Ngọc chỉ cần phụ trách khóc lóc, còn Kiều Viện Viện sẽ phụ trách làm người chủ trì lấy lại công bằng cho cô ta.
Tống Thiền hiển nhiên hoàn toàn không hòa được vào trong tình huống lúc này, cô nghe hiểu, nhưng cũng dường như không hiểu cho lắm.
"Lương Trạc đến tìm tớ trước, nên tớ mới viết tên cậu ấy vào danh sách."
Nhiễm Giai Ngọc về cơ bản không thèm nghe giải thích: "Danh sách này không phải ai cũng có thể tùy tiện thích viết gì thì viết, mọi người đều cùng nhau thảo luận mà, cậu không biết à!"
Chung Linh Ngộ kéo Trương Học Ân qua tìm hiểu tình hình: "Rốt cuộc mọi người đang nói bạn nhảy gì thế?"
Trương Học Ân: "Cậu thường xuyên không tham gia mấy buổi họp tập thể, không biết gì là chuyện rất bình thường, trường chúng ta sắp có đoàn lãnh đạo đến kiểm tra, nên nhà trường muốn biểu diễn văn vẻ tài năng một chút. Sắp tới học sinh đều phải bắt cặp để tham gia nhảy thể dục tập thể. Nhiễm Giai Ngọc vì chuyện này mà đang làm ầm lên."
Chung Linh Ngộ nhíu mày, ngoài miệng nhà trường hô hào rằng việc học của học sinh là mối ưu tiên hàng đầu, vừa mới nghe nói sẽ có đoàn lãnh đạo tới thì lập tức bắt đầu giày vò học sinh.
Lương Trạc đang ôm quả bóng rổ chào tạm biệt bạn ở cửa lớp, nụ cười tỏa nắng vẫn còn vương trên môi, cho đến khi cậu ta phát hiện bầu không khí trong lớp có gì đó không đúng.
"Sao thế, tại sao mọi người đều nhìn tớ vậy?''
Nhiễm Giai Ngọc liếc nhìn Lương Trạc đang đi tới một cái, rồi lập tức vùi đầu xuống bàn tiếp tục khóc.
Giáo viên âm nhạc đưa tờ danh sách cho Lương Trạc: ''Bạn học Lương Trạc, rốt cuộc bạn nhảy của em là ai?''
Lương Trạc cười nói: ''Dạ thưa cô, không phải trên đó đã viết rõ ràng rồi sao, bạn nhảy của em là Tống Thiền ạ.''
Nhiễm Giai Ngọc nghe thấy vậy thì tiếng khóc thoáng dừng lại.
Cô ta ngẩng đầu lên, không thể tin được nhìn Lương Trạc.
"Lương Trạc, không phải cậu đã đồng ý cùng tớ nhảy thể dục tập thể sao?''
Lương Trạc vẫn nở nụ cười: "Có phải cậu hiểu nhầm gì đó rồi hay không?"
Nhiễm Giai Ngọc: "Tớ không hiểu nhầm..."
Lương Trạc: ''Ngay cả tên cậu là gì tớ còn không biết, sao có thể đồng ý với cậu được.''
Nhiễm Giai Ngọc cảm thấy cực kỳ vô lý, cô ta trợn tròn mắt: ''Tuần trước tớ đã nói với cậu rồi mà!''
Lương Trạc: "Sau đó thì sao? Tớ đã trả lời cậu thế nào?''
Nhiễm Giai Ngọc sửng sốt: ''Tớ, tớ... Nhưng cậu đã đồng ý rồi.''
Các bạn học vây xem trố mắt nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy Nhiễm Giai Ngọc mới là người đang dựng chuyện ở đây, điều hướng dư luận để chiếm ưu thế, rồi ép buộc Lương Trạc phải làm bạn nhảy của mình.
Giáo viên âm nhạc không muốn lãng phí thêm thời gian nữa: ''Nếu như em Nhiễm Giai Ngọc không có cách nào chứng minh Lương Trạc đã thật sự đồng ý với em vậy thì cứ dựa theo danh sách này đi, Lương Trạc và Tống Thiền sẽ là bạn nhảy với nhau trong thần nhảy tập thể này.
Nhiễm Giai Ngọc làm sao có thể đồng ý được.
"Chờ một chút.''
Nhưng đã có một người hành động trước cả Nhiễm Giai Ngọc.
Hai mắt Tống Thiền đã đỏ bừng, cô quay đầu nhìn lại, thấy Chung Linh Ngộ đang đi tới.
Vào khoảnh khắc Chung Linh Ngộ nắm lấy tay cô kéo cô ra đằng sau lưng mình. Thần kinh đang căng lên của Tống Thiền đột nhiên thả lỏng, những giọt nước mắt cô vẫn luôn kiềm chế bỗng không khống chế được nữa mà rơi xuống.
Cô nghe thấy Chung Linh Ngộ nói giúp mình: ''Sự việc tranh luận đến mức này, chắc chắn đã có hiểu nhầm xảy ra giữa Lương Trạc và Nhiễm Giai Ngọc, từ đầu đến cuối không hề liên quan đến Tống Thiền, đúng không nào?''
Tất nhiên đây là nhận thức chung của mọi người, trong đám người có người gật đầu bày tỏ đồng tình.
Chung Linh Ngộ nói tiếp: "Mâu thuẫn của Lương Trạc và Nhiễm Giai Ngọc nhìn qua có vẻ không đơn giản như vậy, nếu như Tống Thiền vô tội, vậy tốt nhất là cậu ấy nên thoát khỏi chuyện này không dính líu đến hai cậu ấy.''
Sau đó anh tuyên bố: "Lần nhảy thể dục tập thể này em với Tống Thiền sẽ cùng một nhóm.''
***
Tác giả có lời muốn nói:
Chung Linh Ngộ: "Trên đời này còn có chuyện gì mà tôi không giành được sao? Bạn nhảy? Bạn ăn cơm chung? Cho cậu ta tận hưởng nó trong một phút đi!