Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 31



Tống Thanh nhìn chằm chằm Chung Linh Ngộ, ngừng tiếng khóc thút thít của mình lại.

Khi Chung Linh Ngộ bước về phía Tống Thanh, Tống Thanh không hiểu tại sao mình lại lùi về phía sau hai bước, cậu giống như cảm nhận được khí chất thành thục của đối phương, vô thức sinh ra cảm giác kính sợ đối với trưởng bối.

Sự thật đúng là như vậy, Chung Linh Ngộ có vẻ ngoài của một thiếu niên, nhưng anh có linh hồn của một người đàn ông trưởng thành.

Nếu sự thật đã được phơi bày, anh dường như cũng không còn lý do để giả vờ nữa.

''Anh biết trong thời gian ngắn em không có cách nào tiếp nhận được mọi chuyện, hôm ngày cưới đó, lúc anh đến đón dâu đưa Tống Thiền đi, em cũng như thế này, khóc lóc giống như một đứa trẻ, đứng ở cửa nhà bám lấy chị em, sống chết không để cô ấy đi.''

Tống Thanh hít hít mũi: ''Đó là chuyện hiển nhiên, Tống Thiền là chị sinh đôi với em, mặc dù bình thường tụi em hay đánh nhau, nhưng khi nghĩ đến chuyện sau này không thể sống chung với chị ấy như trước đây nữa, và rồi chị ấy phải đi sống với một người đàn ông khác, sắp có những người khác sẽ trở thành người nhà mới của chị ấy, trong lòng em lập tức đau nhói từng cơn.''

Lần đầu tiên trong cuộc đời này Tống Thanh đa sầu đa cảm như vậy, ngồi trên mặt đất duỗi thẳng hai chân ra: ''Em đã phải chịu đựng một cuộc chia ly mà lẽ ra em không nên có ở độ tuổi này!"

Chung Linh Ngộ thấy Tống Thanh khóc lóc om sòm, không hiểu sao lại thấy có chút buồn cười, xoa đầu Tống Thanh: ''Em vợ tương lai của anh, ở cái độ tuổi này của em thì không nên suy nghĩ nhiều như vậy, chuyện của anh và chị em vẫn còn quá sớm.''

Tống Thanh nghe thấy lời nói thì cảm thấy có lý, cảm xúc u buồn vơi bớt cuối cùng cậu cũng bình tĩnh hơn nhiều: ''Anh nói rất đúng, Tống Thiền còn chưa đến tuổi pháp luật quy định cho phép kết hôn, bây giờ anh không thể cướp chị ấy đi được.''

Chung Linh Ngộ bật cười, Tống Thanh không hổ là ngốc bạch ngọt, mỗi câu cậu em rể này nói ra đều dễ thương như vậy.

Tống Thanh cau mày, không nhìn nổi dáng vẻ Chung Linh Ngộ ung dung thoải mái: ''Anh cười cái gì? Có gì buồn cười cơ chứ?''

Chung Linh Ngộ đứng bên cạnh Tống Thanh, trong mắt mang theo vẻ thích thú trêu chọc em rể: "Cho dù anh có ý định đến cướp, nhưng chị em phải bằng lòng đi cùng anh mới được chứ."

Tống Thanh nhìn đôi mắt đang cười của Chung Linh Ngộ với sự nghi ngờ: ''Anh sẽ không cướp trắng trợn, nhưng mà anh sẽ âm thầm trộm đi mất! Chung Linh Ngộ, anh là một tên sát gái!''

Chung Linh Ngộ cố tình trêu chọc Tống Thanh: ''Chỉ là sát gái thôi sao, chứ không phải cả sát trai luôn à? Tống Thanh, tối nay ăn mỳ tôm hùm đất được không, hay pizza sầu riêng cũng không tệ nhỉ."

Con sâu ham ăn trong bụng Tống Thanh lật người, cậu quả thật đã ngẩn người trong phút chốc, nhưng rất nhanh sau đó lắc đầu một cái để giữ cho bản thân được thanh tỉnh: ''Chung Linh Ngộ, pháp lực của anh mạnh thật đấy, suýt chút nữa là em bị anh đầu độc rồi! Một chút nữa thôi là em đã thất thủ rồi, Tống Thiền ngây ngô như vậy, sao có thể chịu được sự khiêu khích của anh!''

Chung Linh Ngộ bất đắc dĩ sửa lời lại: ''Là trêu chọc!''

Tống Thanh: "Không quan trọng."

Chung Hinh Chung Thừa đứng ở phía sau nghe bọn họ nói chuyện thì cười không ngừng, lão Chung xảo trá này đúng là có cả một bộ chiêu dỗ dành có khác, cậu nhỏ đáng thương bị chọc đến mặt đỏ đến tận mang tai, lửa giận trước đó đã bị hóa giải không còn một mống.

Chung Linh Ngộ nhàn nhã đắc ý ngẩng đầu lên ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời: ''Được, em nói không quan trọng thì không quan trọng.''

Tống Thanh dụi mắt, bình tĩnh hồi lâu.

"Vậy nên, anh là người đáng tin cậy sao?''

Chung Linh Ngộ tùy ý nhặt một bông hoa diên vĩ trên mặt đất lên, lắc lắc nó ra sau đầu, ra hiệu cho Chung Hinh Chung Thừa rời đi trước.

Chung Hinh Chung Thừa hiểu ý, nấn ná không nỡ rời đi.

Trước khi rời đi, Chung Hinh vẫn không nhịn được gọi Tống Thanh.

''Cậu ơi.''

Tống Thanh cũng không biết tại sao, cậu quay đầu lại một cách vô cùng bản năng, như thể cậu không cần chút thời gian nào để thích nghi với thân phận mới.

Ánh mắt cậu còn chút tia mất mắt, ngơ ngác nhìn Chung Hinh.

Chung Hinh mím môi, trong giọng nói có chút khẩn trương: ''Cậu ơi, cậu đừng cảm thấy cậu sẽ mất đi gì đó, cậu sẽ không mất đi gì hết, mà cậu à, ngược lại mới đúng, cậu sẽ có nhiều người nhà thương yêu cậu hơn.''

Chung Thừa cũng nói: ''Ý của Chung Hinh cũng là ý của cháu." Cậu nắm cổ tay em gái: ''Cậu hãy nói chuyện vui vẻ với bố nhé, chúng cháu đi trước đây ạ.''

Tống Thanh ngẩn người, bỗng sống mũi thấy chua xót, suýt chút nữa là bật khóc.

Anh cúi đầu, nhún vai, nhỏ giọng phàn nàn: "Gì mà tự dưng mùi mẫn thế, khiến người ta cảm động à.''

Chung Linh Ngộ trêu Tống Thanh: ''Em vợ đừng khóc nhé, anh rể hiện giờ không mang theo khăn giấy bên người đâu.''

Vừa nói xong anh đưa cho Tống Thanh một chiếc lá lớn cỡ chừng lòng bàn tay.

Tống Thanh thật sự đã nhận lấy chiếc lá rồi lấy nó để lau nước mắt, thậm chí còn dùng chiếc lá đó để bóp lỗ mũi xì một cái.

Chung Linh Ngộ nhìn trợn tròn mắt.

Anh vẫn luôn cảm thấy em vợ có sức sống mãnh liệt, cho dù có ở hoang dã phải tìm cách để sống qua ngày thì em rể đều có thể sống rất tốt.

''Không cho phép anh gọi em là em vợ, cũng đừng có mà tự xưng là anh rể! Chuyện còn chưa đâu vào đâu cả đâu.'''

Tống Thanh khựng lại một nhịp rồi uốn nắn lại anh.

Chung Linh Ngộ không quá để ý lời này, anh nói: ''Vừa rồi em hỏi anh, anh có phải là người đáng tin cậy không. Tống Thanh, em cảm thấy một người đáng tin cậy là một người như thế nào?''

Tống Thanh do dự.

Chung Linh Ngộ nói tiếp: ''Em cũng là đàn ông, không ngại thì chúng ta thảo luận một chút.''

Trong đầu Tống Thanh không có chút khái niệm nào về chuyện này, nên không trả lời được, chỉ đành giở trò chơi xấu: ''Em còn nhỏ, những chuyện này không phải là chuyện em nên cân nhắc.''

Chung Linh Ngộ dường như nhớ tới cái gì đó, bó tay lắc đầu cái.

Tống Thanh không vui trợn trừng mắt: ''Sao anh ra vẻ thất vọng thế hả.''

Chung Linh Ngộ: ''Bởi vì rõ ràng em vẫn chưa hiểu được thế nào là một gia đình và trách nhiệm của mọi người là ra sao, bây giờ em buồn bã chỉ là vì lo sợ sẽ mất đi, nỗi sợ này không khác gì nỗi sợ mất đi món đồ của một đứa trẻ con cả.''

Tống Thanh dường như nghe ra trong giọng điệu của Chung Linh Ngộ có mấy phần răn dạy: ''Anh đang dạy đời em? Chẳng lẽ anh thật sự coi mình là anh rể của em à!''

Chung Linh Ngộ nhìn Tống Thanh, anh rất muốn nói cho Tống Thanh nghe nguyên nhân tại sao lại có những lời này, từ sớm dẫn dắt khai sáng cho người em vợ ngây thơ của mình, nhưng lý trí nói cho anh biết, bây giờ còn quá sớm.

"Đúng vậy, làm anh của em quen rồi."

Tống Thanh không hiểu sao lại cảm thấy ngượng ngùng: "Em, em cũng chỉ là nói đùa lung tung thôi, thế mà anh tưởng thật à."

Chung Linh Ngộ: "Ai bảo em gọi một tiếng anh nghe niềm nở như vậy, anh không cẩn thận rơi vào trong đó, em nói xem anh phải làm sao bây giờ?"

Tống Thanh ấp úng nói: "Vậy, vậy em sẽ không làm cái kiểu em trai chân chạy vặt cho anh đâu. Em muốn trở thành kiểu em trai bé bỏng được đút cho ăn cơ."

Chung Linh Ngộ nghe vậy thì có chút bất ngờ.

Cậu em vợ ngây thơ này đúng là có chút ngây thơ, lúc ngoan ngoãn thì rất đáng yêu, lúc ngu ngốc thì lại cực kỳ đáng ăn đòn. Anh nghĩ mà bật cười.

''Em không nhận ra sao, bây giờ ở trong nhà em là người được cưng chiều nhất đó.''

"Khà khà.''

Tống Thanh cười hai tiếng, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: ''Nhưng em phải nói rõ với anh trước, bây giờ nhiều nhất anh cũng chỉ có thể là anh trai của anh, đừng vọng tưởng làm anh rể của em, muốn làm được anh rể của em thì phải vượt qua vô vàn bài kiểm tra khác nhau! Đàn ông tốt trên đời này nhiều lắm, từ nay về sau anh phải cạnh tranh với bọn họ, anh còn một đoạn đường rất dài nữa phải đi!"

Chung Linh Ngộ nghịch bông hoa nhỏ trong tay, mỗi khi nhìn Tống Thanh anh cảm thấy càng nhìn càng thấy cậu giống một sợi dây dẫn điện có chất lượng không quá tốt, có những lúc đột ngột có điện, bóng đèn trên đỉnh đầu sẽ sáng lên được một lúc, trở nên thông minh hơn, nhưng khi có tắt ngúm, đèn tối, cậu lại trở về dáng vẻ ngu ngơ như ban đầu.

"Được, cạnh tranh, anh sẽ cạnh tranh." Chung Linh Ngộ rất thích dáng vẻ này của em rể, lúc nói không khỏi bật cười.

Chung Linh Ngộ tranh thủ lúc thảo luận về cổ phiếu với lão Đới, len lén chạy ra ngoài.

Lão Đới cũng không thúc giục anh trở về.

Chung Linh Ngộ sau khi trò chuyện với Tống Thanh xong, anh nhìn đồng hồ: "Đồ anh đặt sắp giao đến rồi, anh phải đi lên lớp ký nhận, em có muốn đi theo không?"

Trước đó Tống Thanh khóc đến khàn cả giọng, bây giờ giọng như vịt đực: ''Em đi theo làm gì?''

Chung Linh Ngộ không nói gì, chỉ đứng dậy.

Em trai nhỏ Tống Thanh hiếu kỳ không chịu nổi sự dụ hoặc trước mắt, hùng hổ đuổi theo Chung Linh Ngộ đi đến lớp 11.1.

Tiếng chuông tan học thông báo giờ tự học kết thúc vang lên, anh nhân viên giao hàng hỏa tốc xách theo một chiếc thùng lớn đi xuyên qua nhóm học sinh, mồ hôi nhễ nhại dừng lại trước cửa lớp 11.1.

''Xin hỏi Chung Linh Ngộ có ở đây không, đặt năm mươi phần bánh bông lan mochi kem khoai môn đến rồi này.''

Tống Thanh trố mắt nghẹn họng, nhìn Chung Linh Ngộ đi đến ký tên, học sinh lớp 11.1 hoan hô reo hò chen chúc bu lại.

Hai cái loa nhỏ Đổng Hiền Năng và Trương Học Ân lên đài phát thanh: "Bạn học Chung lại mua đồ ăn cho chúng ta rồi, mau tới nhận thôi."

Tống Thanh ngây người như phổng, lặng lẽ hỏi Chung Linh Ngộ: "Anh thường xuyên làm vậy sao?"

Chung Linh Ngộ vừa phân phát bánh ngọt vừa trả lời: "Em cảm thấy thế nào?"

Vì thế Tống Thanh nhìn xung quanh, thấy các lớp khác đang đứng bên ngoài cửa lớp, gương mặt ai cũng đều tỏ vẻ háo hức hóng chuyện, nhưng lại không hề có chút vẻ nào là ngạc nhiên, dường như đã quen với hành động giàu có của Chung Linh Ngộ. Bọn họ hai tay ôm khoanh lại trước ngực, nhìn cảnh tượng náo nhiệt như ngày hội của lớp 11.1 mà mỗi ngày chỉ biết ghen tị.

"Được rồi, nhìn ra được là anh thường xuyên đặt đồ ăn bên ngoài."

Chung Linh Ngộ mỉm cười, nhìn bạn học Hoàng đứng đầu môn tiếng Anh đến nhận bánh nói: "Cảm ơn bài ghi chú môn tiếng Anh của cậu."

Bạn học Hoàng: "Không có gì đâu, Tống Thiền đọc hiểu là tốt rồi, cậu nói với cậu ấy có chỗ nào thắc mắc hay không hiểu thì cứ đến hỏi tớ."

Ngay sau đó là bạn học Lý người đứng nhất lớp môn lịch sử: "Bạn học Chung, cậu giúp tớ nói với Tống Thiền câu hỏi cậu ấy hỏi tớ trước đó, tớ có đáp án rồi."

Chung Linh Ngộ: "Được, sau này nếu bố cậu cảm thấy trong quyển đáp án tham khảo có chỗ kiến thức nào cần bổ sung thêm, làm phiền cậu nhắc nhở cậu ấy một tiếng."

Bạn học Lý rất hào sảng nói: "Tất nhiên rồi, chỉ là một câu nói thôi mà."

Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*, không cần Chung Linh Ngộ nói, các bạn học khác đều hiểu ý được ý này. Chung Linh Ngộ ngày ngày mời mọi người ăn uống như vậy, đều là vì Tống Thiền.

*拿人手短, 吃人嘴短: Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm mang hàm nghĩa nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường.

Sau khi bạn học Lý rời đi, Chung Linh Ngộ nói nhỏ bên tai Tống Thanh: "Bố của bạn học Lý là nghiên cứu viên của mảng khoa học lịch sử."

Tống Thanh che miệng: "Bá cháy bọ chét luôn, thảo nào gần đầy thành tích của Tống Thiền tiến bộ lớn như vậy."

Chung Linh Ngộ: "Hâm mộ à?"

Tống Thanh: "Dạ vâng!"

Chung Linh Ngộ: "Vậy gọi anh một tiếng đại ca đi, anh cũng tìm cách cho em? Ví dụ như anh có thể tài trợ cho mỗi một thành viên trong đội bóng rổ của em một đôi giày thể thao, để bọn họ mỗi khi thi đấu đều dẫn em theo."

Tống Thanh cảm động đến mức sắp rơi cả nước mắt, các bạn nam sinh đó vẫn luôn chê bai Tống Thanh trắng trẻo mềm mại, nên thường không rủ cậu đi theo chơi cùng.

Tống Thanh dường như gặp được cứu tinh, ánh mắt lấp lánh sáng rực nhìn Chung Linh Ngộ, tràn đầy vẻ tôn thờ ngưỡng mộ.

Có một người anh rể như thế này thật là nở mày nở mặt.

Một giây tiếp theo, Tống Thanh bỗng tự tát bản thân một cái cực kỳ vang dội.

Mày tỉnh táo lại ngay, mục đích của anh ta không tốt, anh ta làm vậy chỉ vì muốn làm anh rể của mày!

Chung Linh Ngộ quay đầu qua thấy gò má đỏ au của Tống Thanh, cùng ánh mắt kiên định của cậu thì bị giật mình: "Cho dù em muốn nhắc nhở bản thân, cũng không cần thiết phải ra tay mạnh như vậy đâu..."

Tiết tự học buổi tối thứ hai cũng là tiết cuối cùng trong ngày chuẩn bị bắt đầu.

Phía trước xuất hiện bóng dáng Tống Thiền cầm cốc nước ấm đang đi lại, còn có Phương Gia vừa đi thi đấu trở về đang kéo Tống Thiền kể chuyện cười đùa.

Tống Thanh bất chợt nghĩ đến cái gì đó, nhón chân lên hỏi Chung Linh Ngộ: "Có một vấn đề mà em thắc mắc nãy giờ, mọi người xuyên thời gian trở về đây chắc phải có nguyên nhân chứ, vậy rốt cuộc mọi người trở về để làm gì?"

Vẻ mặt Chung Linh Ngộ cứng đờ.

Tống Thanh kéo Chung Linh Ngộ một cái: "Anh nói gì đi!"

Dưới sự thúc giục không ngừng nghỉ của Tống Thanh, Chung Linh Ngộ không chịu nổi sự quấy nhiễu này, nói: "Tống Thanh, em có muốn biết cô dâu trong tương lai của em sẽ trông như thế nào không?"

Tống Thanh không thể tin nổi: "Loại người như em còn có thể lấy được vợ sao?"

Lúc bọn họ đang nói chuyện, trong đám người phía sau đột nhiên xuất hiện một gương mặt xa lạ, cô ấy bất ngờ thốt lên một tiếng: "Chung Linh Ngộ?"

***

Tác giả có lời muốn nói:

Mức độ hoàn thành việc thu phục em vợ: 1%

Sau khi cam kết phiếu cơm, mức độ hoàn thành việc thu phục em vợ: 1 000 000%