Tống Thiền hơi ngạc nhiên khi người bạn cô mới quen lại quen biết Chung Linh Ngộ.
Yến Vi Tang là người hâm mộ cuồng nhiệt nằm trong fanclub của Phương Gia, cũng là kim chủ đầu tư cho Phương Gia. Hôm nay Phương Gia tham gia giải vô địch thế giới, Tống Thiền chạy đến chúc mừng thì gặp được Yến Vi Tang đang phân tích tình hình chiến lược với tổ huấn luyện viên ở phía sau.
Lần này Phương Gia đạt được thành tích xuất sắc, sau khi cuộc thi kết thúc, Yến Vi Tang đề nghị đi ăn buffet để chúc mừng, đến tiết tự học buổi tối Yến Vi Tang lại lái xe đưa Tống Thiền và Phương Gia về trường học.
Theo lời kể của Phương Gia, Yến Vi Tang là du học sinh, nên không quá hiểu biết về hệ thống học tập của các trường trung học ở trong nước, nên hôm nay lúc Yến Vi Tang chở bọn họ đến cổng trưởng Lộ Hoa, bọn họ đã mời cô ấy vào trong trường tham quan một chút.
Ba cô gái trò chuyện rất vui vẻ suốt chặng đường nhưng khi đến cửa phòng học lại xảy ra một cảnh tượng vô cùng bất ngờ.
Chung Linh Ngộ thấy Yến Vi Tang đi tới, cô ấy vừa mở hai mắt thật to ra để nhìn anh, rồi vừa đánh giá anh từ trên xuống dưới, như thể nhìn thấy một điều gì đó cực kỳ mới lạ đến không thể tin được. Chung Linh Ngộ xụ mặt: "Đã có ai nói cho cậu biết, việc nhìn chằm chằm người khác như cậu đang làm là rất ác ý chưa."
Yến Vi Tang không tức giận, ngược lại còn cảm giác đúng rồi chính là cảm giác này, Chung Linh Ngộ mà cô ấy biết trước giờ là một người rất nghiêm khắc, làm việc nề nếp đâu ra đấy, lúc nói chuyện đôi khi nghe giống như anh đang thuyết giáo vậy.
"Cậu về nước khi nào thế, tại sao không nói với tớ một tiếng, cậu thật sự không có nghĩa khí gì hết á."
Chung Linh Ngộ nói: "Tôi đã trở về học trong nước rồi."
Yến Vi Tang giật mình: "Sao thế? Không phải cậu đang học ở nước ngoài rất tốt sao, vì sao lại quyết định đột ngột như vậy. Như thế này thật sự không giống cậu chút nào."
Yến Vi Tang tỏ ra nghi ngờ.
Chung Linh Ngộ nghĩ, nếu đã nhiều năm như vậy rồi mà anh vẫn không thay đổi, vậy thì đó mới là có vấn đề.
Bây giờ cái nhìn của Yến Vi Tang về Chung Linh Ngộ vẫn còn dừng lại ở một cậu thiếu niên Chung Linh Ngộ, cô ấy không hề biết rằng đây vẫn là Chung Linh Ngộ nhưng với một linh hồn của một người đàn ông trưởng thành hơn.
"Mọi việc vẫn còn đang được sắp xếp, tôi vốn định sau khi mọi chuyện ổn định rồi mới liên lạc với cậu."
"Vậy bây giờ cậu đang sống ở đâu, bố mẹ nuôi biết chuyện cậu trở về nước chưa? Hôm bữa tớ gọi điện thoại cho bọn họ, bố nuôi vẫn còn ở nước F mà."
Tống Thiền đứng ở phía sau nhìn Chung Linh Ngộ đang nói chuyện với Yến Vi Tang, mấy ngón tay vô thức móc vào với nhau.
Đối với Tống Thiền mà nói thì, Yến Vi Tang là bạn của bạn.
Yến Vi Tang là một ''bạch-phú-mỹ'' điển hình, cũng là một kiểu chị cả lạnh lùng tài giỏi mạnh mẽ, cô ấy sống một cuộc sống theo cách cô ấy muốn, trong mọi tình huống cô ấy đều có thể ung dung thoải mái mà người khác phải ghen tỵ không thôi. Ngoài mặt thì có thể như có thể hòa hợp với bất kỳ ai, ai ai cũng có thể chơi chung được, nhưng thực tế khi tiếp xúc đủ lâu, sẽ lại sinh ra cảm giác xa cách.
Nhất là đối với Tống Thiền, hôm nay nếu không phải Phương Gia luôn chú ý đến Tống Thiền, lúc nào cũng chủ động kéo Tống Thiền tham gia câu chuyện của bọn họ, thì chắc Yến Vi Tang cũng chẳng nói được mấy câu với Tống Thiền.
Còn Yến Vi Tang, một người lạnh lùng kiêu ngạo như thế mà khi nhìn vừa nhìn Chung Linh Ngộ, cô ấy đã vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, vui vẻ chạy đến chào hỏi.
Tống Thiền cũng biết Chung Linh Ngộ tính tình lạnh lùng, nhưng khi nói chuyện với Yến Vi Tang lại không hề khách khí.
Tống Thiền có cảm giác, Chung Linh Ngộ và Yến Vi Tang chẳng những là bạn bè với nhau, mà còn là kiểu bạn không hề bình thường.
Trong lúc Yến Vi Tang và Chung Linh Ngộ nói chuyện với nhau, Phương Gia vẫn luôn len lén quan sát biểu cảm của Tống Thiền.
Trên gương mặt của Tống Thiền không biểu hiện gì, ánh mắt chỉ nhìn chăm chăm về phía trước, nhưng Phương Gia biết trong lòng Tống Thiền đang rất rối loạn, không biết phải làm thế nào, nên cô mới có vẻ không có phản ứng gì hết như vậy.
Phương Gia cười ha hả một tiếng: "Ha ha, hóa ra hai người quen biết nhau à?" Cô ấy bước lên trước cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, cánh tay khoác lên vai Tống Thiền, kéo cô cùng bước lên trước với mình.
Yến Vi Tang trả lời Phương Gia: "Bọn tớ cùng nhau lớn lên."
Chung Linh Ngộ: "Nhưng mà đã rất nhiều năm không gặp nhau rồi, không phải sao?"
Yến Vi Tang suy nghĩ: "Đúng là có hai, ba năm, tớ ở nước F, cậu ở nước E, kỳ nghỉ thường xuyên không khớp nhau. Hơn nữa đã rất nhiều năm tới tớ không về nước ăn Tết rồi."
Chung Linh Ngộ cảm nhận được có người đang kéo tay áo mình, anh quay đầu nhìn lại thì đó là Tống Thanh, Tống Thanh đang nhìn anh với ánh mắt u oán: "Anh, em nghe không hiểu hai người đang nói gì."
Yến Vi Tang nhìn Tống Thanh, chớp chớp mắt, chợt hiểu ra: "Chị là Yến Vi Tang, xin lỗi, quên giới thiệu với em."
Tống Thanh đứng ra xa sau lưng anh rể một chút, nhìn Yến Vi Tang với ánh mắt phòng bị: "Em tên là Tống Thanh, Thanh trong chuồn chuồn đó."
Yến Vi Tang suy nghĩ một lúc về cách viết của chữ này: "Một cái tên rất đặc biệt."
Chuông vào học vang lên, Yến Vi Tang thấy Chung Linh Ngộ chuẩn bị đi cùng Phương Gia đi vào trong lớp học: "Các cậu phải vào lớp rồi à?''
Tống Thanh ở bên cạnh sâu kín tiếp lời: "Em có thể dẫn chị đi dạo."
Mặc dù Tống Thanh đã lặp đi lặp lại nhấn mạnh rất nhiều lần rằng bây giờ cậu vẫn chưa thừa nhận Chung Linh Ngộ là anh rể, nhưng khi thấy những nữ sinh khác thân thiết với Chung Linh Ngộ, nói thật trong lòng Tống Thanh cũng không vui. Cậu sợ cái người tên Yến Vi Tang này sẽ quấn lấy Chung Linh Ngộ, nên đã chủ động nhận nhiệm vụ đưa Yến Vi Tang đi dạo quanh trường Lộ Hoa.
Tống Thiền nhìn Tống Thanh dẫn Yến Vi Tang rời đi, Tống Thanh ở phía xa xa quay đầu lại nhìn, bắt gặp ánh mắt của Tống Thiền.
Yến Vi Tang cũng quay đầu lại theo cậu.
Tống Thanh nói với Yến Vi Tang: "Tống Thiền là chị của em, vừa rồi quên nói với chị."
Tống Thiền không nghe thấy cuộc đối thoại của em trai với Yến Vi Tang, lúc này hai người bọn họ cũng đã xoay người đi xuống dưới lầu.
"Tống Thiền, cậu đang nhìn gì thế?"
Chung Linh Ngộ vừa hỏi cô, vừa vươn tay giữ cánh cửa phía sau lưng Tống Thiền, rồi từ từ đóng lại.
Tống Thiền nhìn Chung Linh Ngộ: "Không có gì, vừa rồi tớ quên chào tạm biệt Yến Vi Tang.''
Chung Linh Ngộ chỉ cười cho qua, không hề nhắc đến Yến Vi Tang: ''Nghe nói các cậu đi ra ngoài chơi, đi chơi có vui không?''
Tống Thiền nhớ lại mấy tiếng đồng hồ đi ăn mừng chiến thắng của Phương Gia: "Vui lắm, bọn tớ đi ăn buffet hải sản cực kỳ ngon luôn, rồi còn chơi board games nữa.''
Nhưng mà Yến Vi Tang chơi rất giỏi, so sánh với Tống Thiền thì cô trông vô cùng vụng về, trong đó có rất nhiều trò chơi Tống Thiền chưa bao giờ nghe đến, nên cô phải học lại luật chơi, vất vả một hồi mới học được cách chơi, nhưng cô chơi trò nào cũng thua nên mọi người không còn hứng thú nữa, cứ vậy mà liên tục đổi trò chơi mới.
Dù vậy Tống Thiền vẫn có được những trải nghiệm mới, ít nhất có được những giây phút thả lỏng trong khoảng thời gian học hành căng thẳng, nếu nói không vui vẻ thì là trái lương tâm.
"Chỉ có ba người các cậu thôi sao?"
"Ừm, Yến Vi Tang không cho những người khác tham gia, nói là nhiều người quá ồn ào, với lại sẽ không đảm bảo được đưa bọn tớ trở về trường trước giờ tự học buổi tối."
Chung Linh Ngộ đứng ở trên lối đi, anh nhường cho Tống Thiền đi vào lớp trước: "Áp lực đã được giải tỏa, cậu phải nhanh chóng lấy lại tinh thần tập trung học tập đó."
Tống Thiền nghe Chung Linh Ngộ đang dặn dò với sự bao dung vô tận, cô quay đầu lại, thấy khóe môi Chung Linh Ngộ cong cong, ánh mắt dịu dàng như nước.
Tống Thiền cảm thấy trái tim nhỏ bé khô héo của mình bỗng dưng có lại sức sống.
Giờ phút này cô mới chợt nhận ra, vừa rồi Chung Linh Ngộ hỏi cô ăn gì, chơi gì, có vui hay không, dường như điều Chung Linh Ngộ quan tâm hơn hết thảy, vẫn là cảm nhận của cô.
"Cậu yên tâm đi, trở về chỗ ngồi tớ chắc chắn sẽ không suy nghĩ lung tung nữa, nhất định sẽ nghe lời cậu, tập trung một trăm phần trăm học bài.''
Chung Linh Ngộ nghe được Tống Thiền bảo đảm với giọng điệu thành khẩn như vậy thì ngược lại có chút hoài nghi: ''Thật sao?''
Tống Thiền dời cái ghế về phía trước một chút: "Lần nào tớ cũng nhanh chóng bình tĩnh lại mà, được không hả?"
Chung Linh Ngộ cuối cùng cũng không đùa cô nữa, mở vở của Tống Thiền ra kiểm tra: "Ngoan quá, lần sau tớ sẽ dẫn cậu ra ngoài chơi.''
Tống Thiền: !
Tống Thiền đang uống nước, nghe anh nói vậy thì bỗng hóa đá, nước từ khóe miệng chảy xuống, cô vội vàng đưa tay lên dùng tay áo chặn lại, sợ bị mọi người hiểu lầm thành cô chảy nước miếng hay gì đó, đặc biệt là không thể để cho Chung Linh Ngộ hiểu lầm.
Nhưng Tống Thiền phát hiện ra, không cần cô phải giải thích, Chung Linh Ngộ vừa nói xong lời này, anh dường như không ý thức được chính mình vừa nói cái gì, mở sách giúp Tống Thiền phân tích mấy bài toán sáng nay cô làm sai, anh cúi đầu trầm tư, nhìn khá là nghiêm túc.
Một giây trước còn đang chọc ghẹo cái chân gãy, một giây tiếp theo đã trở thành người một lòng chỉ có sách thánh hiền.
Tống Thiền ngồi bên cạnh bị bỏ lửng giữa chừng với vẻ mặt đầy bối rối, cuối cùng thì cô ngồi bên cạnh anh, vẫn không thể nào bình tĩnh được.
Thời tiết chuyển lạnh, lúc tan học đã là mười giờ, các bạn học sinh vừa bước ra ngoài lập tức bị gió rét đông cứng thành cây kem tuyết, trong tiết trời giá lạnh còn kèm theo mưa phùn, rất khó tưởng tượng trong hoàn cảnh này mà phải ngồi xe buýt một tiếng đồng hồ mới về đến nhà thì sẽ là một trải nghiệm bi thảm đến cờ nào.
Nếu như không có Chung Linh Ngộ, hai người Tống Thanh và Tống Thiền sẽ phải về nhà trong thảm cảnh gian khổ và đau đớn như vậy.
Trong không gian xe của Chung Linh Ngộ không những không ngột ngạt mà còn rất ấm áp, Tống Thanh vừa chui vào trong, lập tức hạnh phúc đến híp cả mắt lại.
Đối với Tống Thanh, đây là một sự kết thúc hoàn hảo cho một ngày vất vả.
Còn đối với Tống Thiền, mọi chuyện còn lâu mới kết thúc.
Sau khi về nhà, Tống Thiền vội vàng đi tắm, sau khi cô tắm xong ra ngoài thì đã thấy Chung Linh Ngộ đã bày sẵn sách bài tập, sách tham khảo, và sách giáo khoa lên trên bàn.
Hôm nay, Chung Linh Ngộ dự định sẽ để cho Tống Thiền làm một loại đề bài khó gần như là khó nhất.
Tống Thiền khoanh chân ngồi xuống: "Với khả năng hiện tại của tớ, thật sự có thể giải được bài khó nhất sao?"
Chung Linh Ngộ xoay đề bài lại đưa cho Tống Thiền đọc, anh giải thích bài toán với giọng điệu vừa ôn hòa vừa kiên nhẫn: "Bài toán này là tổng hợp toàn bộ kiến thức mà tớ đã dạy cậu trong tuần này, loại bài này vốn dĩ được xếp cuối cùng không phải bởi vì độ khó cao, mà là đây là loại bài tổng hợp. Sau khi cậu xong loại bài này, cậu sẽ thấy cách loại đề bài này kiểm tra kiến thức khá là tài tình.''
''Hóa ra là như vậy, thế thì tớ sẽ thử xem sao.'' Tống Thiền cầm bút lên bắt đầu viết vào giấy nháp, cô dựa theo cách làm Chung Linh Ngộ đã giảng dạy, ghi ra từng điều kiện theo mỗi câu hỏi.
Tống Thiền đã giải được, nhưng đã vượt quá gấp đôi thời gian quy định làm bài, Chung Linh Ngộ giải thích lý do cho Tống Thiền nghe: ''Cách làm của cậu bị đi một đường vòng, bài này thật ra vẫn còn cách giải ngắn gọn hơn.''
Anh vừa nói vừa viết, lúc viết được nửa trang giấy thì bút hết mức.
Tống Thiền vội đi tìm một cây bút mới cho Chung Linh Ngộ.
Nhà Tống Thiền không có lò sưởi, nên khi Chung Linh Ngộ nhận cây bút vô tình chạm vào tay Tống Thiền, chỉ cảm thấy một cơn lạnh buốt như bị kim đâm, anh nắm bàn tay phải của Tống Thiền lại: "Cậu lạnh đến thế này rồi tại sao không nói?"
Cơ địa của Tống Thiền là thể chất hàn, lúc nào tay chân cũng lạnh như băng, Chung Linh Ngộ đã sưởi ấm tay cho Tống Thiền suốt bao nhiêu năm.
Những lúc Tống Thiền cảm thấy lạnh, cô đều cho móng vuốt nhỏ của mình vào trong túi áo Chung Linh Ngộ, mùa đông hàng năm, quãng đường từ tập đoàn ra đến xe hơi, hai người sẽ luôn tay nắm tay nhét vào trong túi áo khoác ngoài của anh.
Nhưng Tống Thiền của lúc này đây lại bị hành động này làm cho giật mình.
Cô không hề nghĩ ngợi, lập tức rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Chung Linh Ngộ, sau đó nhìn anh với vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Tất nhiên Tống Thiền không phải là ghét hành vi này, cô có thể thấy được Chung Linh Ngộ không cố ý, chỉ là hành động này quá đột ngột, cũng thân mật quá mức.
Trong lúc Tống Thiền đang định nói gì đó để hóa giải sự lúng túng này, thì cô phát hiện Chung Linh Ngộ cũng đã ý thức được anh vừa làm cái gì, trông anh giống như xấu hổ không có mặt mũi nhìn người khác vậy, anh đưa hai tay lên che mặt lại. Tống Thiền có thể thấy rõ một mảng màu đỏ như máu chạy dài từ cổ Chung Linh Ngộ đến mang tai của anh.
Tống Thiền khá bất ngờ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Chung Linh Ngộ.
Đồng thời Tống Thiền cũng thấy chuyện này rất mắc cười, người nắm tay cô, thế nào mà lại đổi vị trí trở thành người xấu hổ?
Tống Thiền cũng không biết tại sao, từ dưới đáy lòng cô bỗng nảy sinh ra tâm tư muốn trêu chọc anh, cô nửa đùa nửa thật quan tâm Chung Linh Ngộ: "Cậu đừng tự làm mình ngạt thở đấy nhé."
Tống Thiền trêu chọc anh xong thì bật cười, đầu ngón tay chạm vào vành tai Chung Linh Ngộ.