Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 41



Tống Chấn là một người đàn ông thẳng tính đáng giận.

Bình thường không biết quan tâm người khác, luôn tự cho mình là đúng, nói chuyện cũng không được xuôi tai, trí tuệ cảm xúc không cao, lại còn là người cố chấp, tính tình nóng nảy, vừa về đến nhà là nằm thẳng cẳng không quan tâm đến chuyện trong nhà, không có năng lực gì, thích than phiền... Ông có tất cả những khuyết điểm của một người đàn ông trung niên tầm thường,

Nhưng ông thật sự không có một chút tâm địa gian xảo nào, nhận được tiền lương thì sẽ nộp đủ cho vợ, ngủ sớm dậy sớm, chăm chỉ lao động dựa vào chính đôi tay của mình để nuôi vợ con, thậm chí còn định đi tìm một công việc sau khi về hưu, để con gái có đủ tiền vào đại học.

Giống như nhiều bậc cha mẹ khác, Tống Chấn cũng ngại ngùng và không dễ dàng thừa nhận sai lầm của bản thân, nhưng khi vừa nghe Tống Thiền nói đời này bọn họ không cần nói chuyện với con bé nữa, ông lại trở nên sốt ruột.

Cuống lên một cái, lời cũng vội vàng bật thốt ra.

Tống Thiền nghi ngờ bản thân nghe lầm, hành động của bố lúc này cực kỳ khác xa so với trong ấn tượng của cô.

Tống Chấn thấy Tống Thiền không nói lời nào thì có chút hoảng hốt, mỗi khi ông hoảng loạn sẽ không màng đến chuyện gì khác, đầu óc nóng lên nói tiếp: ''Bố sai rồi, bố sai rồi, bố mẹ cũng không ngờ chuyện lại như thế này.''

Mạnh Miên cũng không giữ trong lòng nữa, vội vàng giải thích: "Mẹ và bố con đang suy nghĩ xem nên tâm sự với con về chuyện này, nhưng con vừa về là đã chui ngay vào trong phòng ngủ. Hỏi con vài câu thì con nói con sắp phải thi rồi, muốn tập trung học bài. Bố mẹ nào dám quấy rầy con nữa?''

Tống Thiền lẩm lẩm: ''Rõ ràng lúc con về đến nhà, là bố mẹ không để ý đến con mà.''

Tống Chấn không nói ra được lời nào hay ho, chỉ biết lo lắng nói: ''Bố mẹ không hề phớt lờ con, chúng ta là bố mẹ của con mà, làm sao chúng ta có thể không để ý đến con chứ."

Mạnh Miên là người tùy tiện, nên hoàn toàn không hiểu được thần kinh yếu đuối và cảm xúc nhiều cung bậc chồng chất của Tống Thiền, bà chỉ biết mình làm sai rồi, nhưng tất cả những gì bà có thể làm cũng chỉ có thể làm là không ngừng nói xin lỗi.

''Khi mẹ nghe mẹ của Nhiễm Giai Ngọc nói muốn khiến cho con phải lưu lại vết nhơ trong đời, mẹ rất sợ hãi, mẹ biết con không phải là một đứa bé xấu, nhưng lúc đó mẹ thật sự nghĩ có khi nào là con vô tình gây ra thôi, con người sẽ luôn có những lúc mắc sai lầm mà. Mẹ không bao giờ nghĩ đến đứa bé kia sẽ vu oan giá họa cho con. Mẹ thật sự sai rồi."

Chung Hinh áp tai vào cửa, nghe thấy thoáng loáng được gì đó.

Cánh cửa đột nhiên có động tĩnh, Chung Hinh Chung Thừa vội vàng chạy lên lầu, trốn vào bên trong hành lang.

Tống Chấn và Mạnh Miên dẫn Tống Thanh cùng Tống Thiền ra ngoài.

''Hôm nay bố sẽ đãi các con thịt nướng các con thích ăn nhất, coi như lời xin lỗi của bố!''

Chung Hinh thở phào nhẹ nhõm.

"Tốt quá rồi, bọn họ như vậy coi như là mọi chuyện đã xong xuôi rồi nhỉ."

Chung Thừa: ''Anh nghĩ vậy.''

Chung Hinh: ''Cuối cùng chuyện này cũng được giải quyết, mẹ không dẫm lên vết xe đổ đó.''

Chung Hinh nhớ lại thái độ của bà ngoại trước đó khi kể lại câu chuyện này, không khó để nhìn ra thật ra vào thời điểm đó, Tống Thiền đã không dễ dàng nhanh chóng giải hòa với gia đình.

Trong khoảng thời gian và không gian chính, vì chuyện này mà Tống Thiền đã sinh ra không khoảng cách rất lớn với người nhà, lúc ấy cũng không có ai chịu nhận sai trước, nhận sai trước là thua, sau đó Tống Thiền điền nguyện vọng vào một trường đại học ở một nơi xa và chuyển đi, từ đó càng ít liên lạc với gia đình hơn.

Cho đến khi Tống Thiền kết hôn, mối quan hệ giữa bọn họ mới dịu đi.

Nhưng Chung Hinh biết, không có đứa trẻ nào lại không muốn được gần gũi với bố mẹ, mãi mãi sống hạnh phúc vui vẻ bên bố mẹ mình.

Tống Thiền luôn giữ nỗi oán giận với bố mẹ trong lòng, chắc hẳn ở khoảng thời gian và không gian đó Tống Thiền đã rất khó chịu và đau khổ.

Khi đó Tống Thiền không phút giây nào là không mong muốn nhanh chóng giải hòa với gia đình, nhưng cái tôi kia của cô, lại không cho phép cô làm như vậy.

Vì vậy cô cũng chỉ có thể cắn răng lang thang trên con đường đời một mình mà không có ai để nương tựa.

Ít nhất ở khoảng không gian này, Tống Thiền sẽ không phải chịu đựng nỗi đau cùng sự cô độc dài đằng đẵng nữa.

Trong tám năm tới, bên cạnh Tống Thiền rồi cũng sẽ có người bố người mẹ yêu thương cô.

Mà Mạnh Miên và Tống Chấn, cũng sẽ không thiếu vắng trong quá trình trưởng thành của con gái.

Làn khói hơi nóng từ đồ ăn uốn lượn quanh những sạp hàng ven đường, đám đông chơi trò đoán số reo hò cổ vũ, thực khách đi tới đi lui không dứt.

Đây là khu phố chợ đêm phía sau quảng trường phía trước khu nhà ngang, các quầy bán thịt nước nối tiếp nhau, những ngọn lửa rực cháy đan xen vào nhau, giống như những con rồng đang nhảy múa.

Chung Hinh gặm cánh gà, ngẩn người nhìn tán hoa trên đỉnh đầu.

Cô ấy nhớ lại những gì Chung Linh Ngộ nói ở trên ban công lúc nãy.

''Con cảm thấy ông bà ngoại đối xử với con tốt không?"

"Tốt lắm ạ, mười điểm không có nhưng.''

"Nếu như con không phải là con của mẹ con, vậy ông bà sẽ còn đối xử tốt với con sao?''

Chung Hinh lúc đó không nói nên lời.

Hóa ra không có mối quan hệ xuyên thế hệ nào cả, chỉ là vì, ông bà ngoại dành vô vàn yêu thương cho những đứa bé của con gái sinh ra, để bù đắp món nợ tình thương mà ông bà đã thiếu mẹ.

''Chỉ là lúc đó mẹ các con đã lớn, cô ấy không còn là một cô bé thích làm nũng với bố mẹ, ông bà ngoại các con muốn cứu vãn một chút gì đó, cũng đã không còn kịp nữa.''

Chung Linh Ngộ nhớ đến Tống Thiền trong trí nhớ của mình, ánh mắt trở nên có chút mơ hồ.

''Cho nên Tống Thiền đối xử với các con bằng cả trái tim yêu thương của cô ấy. Cô ấy nghĩ, bố mẹ không được báo hiếu thì sẽ mau già đi. Đứa trẻ không được yêu thương, đảo mắt là lớn.''

Khi đó, Chung Hinh ôm lấy Chung Linh Ngộ: "Bố, bố cũng nghĩ giống vậy sao ạ? Vậy bố mau mau đối xử tốt với con một chút, bỏ thêm mấy số không vào khoản tiền tiêu vặt của con đi, nếu không con sắp lớn đến nơi rồi nè."

Chung Thừa cũng giang tay tay tiến lên, ánh mắt rưng rưng: ''Bố, con không cần tiền tiêu vặt, con chỉ cần đất thôi.''

Chung Linh Ngộ: ''... Các con rất biết cách lợi dụng bố đấy.''

Những suy nghĩ được rút lại.

Chung Thừa đang đứng trước mặt Chung Hinh huơ huơ tay: ''Em còn đứng đó làm gì thế?''

Chung Hinh nói: ''Không có gì, chỉ là nhớ lại những lời bố đã nói với chúng ta trước đó, bây giờ đột nhiên hiểu ra một vài điều.''

Chung Thừa: ''Em hiểu ra cái gì?''

Chung Hinh: ''Anh không cảm thấy, lúc đó ông ngoại cố ý nói rất nhiều lời khó nghe, nhưng thật ra là ông đang đợi mẹ cãi lại sao?''

Chung Thừa: ''Anh cũng cảm thấy vậy, nhưng ông ngoại làm vậy hơi trẻ con quá. Nói chuyện đàng hoàng không được sao, sao cứ phải muốn gây gổ.''

Chung Hinh: ''Đúng vậy, ông ngoại trẻ con ghê, sao có thể nghĩ cãi vã sẽ giải quyết được mọi người chứ, ha ha ha.''

Chung Thừa cũng bật cười.

Cười một hồi, Chung Hinh chống cằm, lẩm bẩm một mình.

''Nhưng sau chuyện này, em nhận ra một vài điều mà trước giờ em không hề hay biết.''

Chung Thừa cực kỳ hứng thú chờ đợi: ''Điều gì?''

Chung Hinh: ''Thì là... Ông bà ngoại yêu mẹ trước, sau đó mới yêu những đứa con của mẹ.''

Ở một góc nào đó, một bàn tay đang cầm chai bia dừng lại giữa không trung.

Có người đã say khướt khườn khượt, dẫm lên ghế, lớn tiếng cười đùa: ''Tạ Tinh Hiếu, sao cậu không uống nữa rồi!''

''Uống chứ, hôm nay không uống đến khi cậu gục thì tôi không mang họ Tạ nữa!''

*

Không ai biết cuối cùng chuyện gì đã xảy ra với Nhiễm Giai Ngọc.

Nhưng mà cô ta đã không còn xuất hiện ở trường Lộ Hoa nữa.

Về phần Tống Thiền, điểm số của cô luôn giữ vững phong độ nằm trong top mười lăm của lớp, điểm số môn toán ngày càng tiến bộ, và rồi cô đã trở thành học sinh xuất sắc trong mắt giáo viên và các bạn học cùng lớp.

Chớp mắt một cái là đã đến kỳ nghỉ hè, đường đua đến giải Nảy Mầm cũng đã bắt đầu.

Cuối cùng Tống Thiền tham gia đường đua đến giải Nảy Mầm với tư cách bài dự thi cá nhân hạng B.

Đối với phân loại hạng B, có thể mời các em học sinh lớp dưới làm trợ lý, và tối đa là hai người, mà hai người trợ lý này cũng sẽ nhận được phần thưởng đặc biệt của giải Nảy Mầm.

Tất nhiên, tuân theo các nguyên tắc công bằng bình đẳng không thiên vị, những người cạnh tranh với Tống Thiền tất nhiên cũng là những người dự thi hạng B.

Nhưng ở vòng sàng lọc đầu tiên tại trường không có sự phân loại hạng nào cả, chỉ xem bài dự thi của ai tốt hơn có triển vọng hơn, vì vậy nhóm ba vẫn là con hổ cản đường của Tống Thiền.

Ban đầu Tống Thiền dự định sẽ thu thập thông tin ở trên mạng và từ nguồn tài liệu sách trong thư viện để hoàn thành dự án này.

Nhưng Chung Linh Ngộ không đồng ý với ý định này của cô.

''Thông tin trên mạng có tốt đến đâu thì làm sao có thể phong phú bằng việc tận mắt trải nghiệm chứ? Đi thôi, chúng ta đi khảo sát thực tế một chuyện nào.''

Tống Thiền lúc đầu đã phản đối chuyện này, nhưng hai người trợ lý nhỏ tham gia cuộc thi của cô lại rất vui mừng hớn hở: ''Vậy cứ nghe Chung Linh Ngộ đi ạ, lên đường đến Tây Bắc rộng lớn thôi nào!''

Đúng vậy, hai trợ lý nhỏ của Tống Thiền là Chung Hinh và Chung Thừa.

Chung Hinh giơ tay hoan hô, bay sang cửa nhà đối diện, lấy vali cỡ lớn của mình ra.

Tống Thiền tính toán để cho Chung Thừa đi khuyên Chung Hinh, cô kéo vạt áo Chung Thừa: ''Chung Thừa, em giúp chị...''

Chung Thừa nở nụ cười tươi để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp: ''Chị yên tâm, em nhất định sẽ sắp xếp đồ ăn và cuộc sống hàng ngày của mọi người ổn thỏa đâu vào đất hết. Em tự đề cử bản thân làm hướng dẫn viên du lịch cho chuyến đi này, và em đã lên kế hoạch xong xuôi rồi!''

Cậu ấy nói xong cũng chạy về phía cửa nhà đối diện.

Trong lúc Tống Thiền đang nhức cái đầu, một làn gió lướt qua ngay bên cạnh cô.

Là em trai cô, Tống Thanh.

''Em chuẩn bị xong rồi, em chuẩn bị xong rồi, em chuẩn bị xong rồi.''

Tống Thiền: ''..."

Trong lòng cô đang rất rối bời.

Tống Thiền chưa từng đi du lịch, nên cô hơi ngại thể hiện sự rụt rè của mình.

Chung Linh Ngộ nhìn ra sự lo lắng của Tống Thiền: "Cứ coi như cậu ra ngoài thư giãn. Việc khảo sát thực địa theo nhiều cách khác nhau thế nào cũng sẽ thú vị hơn ở nhà đọc tài liệu nhiều.''

Tống Thiền căng thẳng xoa xoa tay: ''Có lẽ vậy.''

''Tống Thiền, cậu thật sự không mong đợi chút nào sao?''

Tống Thiền nhìn vào đôi mắt thâm thúy động lòng người của Chung Linh Ngộ, đầu gối cô chợt có hơi mềm nhũn.

"Hình như tớ đột nhiên có chút mong đợi.''

Tống Thiền nghe thấy chính mình ngơ ngơ ngác ngác nói lời này thì lập tức hối hận muốn chui vào một góc nào đó Chung Linh Ngộ không thấy được mà ăn năn hối lỗi:

Mày là đồ háo sắc, mày đáng chết.

Mới đầu thái độ của Tống Thiền với chuyến đi du lịch này tràn đầy lo lắng.

Nhưng khi ngày xuất phát đến gần, sự phấn kích của Tống Thiền vượt qua cả thấp thỏm lo lắng.

Chiếc vali cỡ lớn của Chung Hinh nhiệm vụ đựng quần áo đẹp, hai mẹ con mặc cùng một kích cỡ, hơn một năm nay bọn họ đã quen với việc mặc chung quần áo. Tống Thiền chỉ cần tự mình chuẩn bị đồ lót cá nhân và phụ trách mang theo một số đồ dùng lặt vặt.

Kế hoạch ban đầu là khỏi hành vào đầu tháng Bảy, ngay say khi vừa được nghỉ hè.

Buổi tối trước ngày xuất phát, hai nhà đối diện nhau thắp đèn suốt đêm, trong phòng chất đầy đồ đạc cần mang theo cho chuyến đi, mọi người cùng nhau ngồi lại kiểm tra, rồi bổ sung những món đồ còn thiếu trong danh sách.

''Ở đó tia cực tím rất mạnh, nên cần phải có mũ chống nắng, ô che nắng, khẩu trang, kem chống nắng, kính râm...''

''Theo lộ trình thì, chúng ta sẽ đi qua sa mạc Gobi, bình dẫn nước nhất định phải mang theo.''

''Khi ở khách sạn phải chú ý những đồ dùng vệ sinh cá nhân, em sẽ mang theo đồ bọc bệ bồn cầu dùng một lần, vòi hoa sen, tấm phủ chống bám bẩn, khăn tắm và tất dùng một lần.''

''Theo kế hoạch của tớ thì có thể chúng ta sẽ phải cắm trại, tớ mang theo hai cái lều, một cái lớn một cái nhỏ, vỉ nướng, than, bếp ga nhỏ, máy chiếu, cà ri hút chân không, máy pha cà phê, máy làm mỳ sợi, và máy làm nước có ga.''

''Đợi một chút, nhất định phải mang máy pha cà phê, máy làm mì sợi với máy làm nước có ga à?''

Chung Linh Ngộ ôm ''ba cái máy'' của mình không chịu buông tay.

Mọi người: ''... Được rồi.''

Qua nửa đêm, Chung Thừa trình chiếu PPT, mô tả chi tiết lộ trình và kế hoạch của chuyến đi, cũng như đưa ra các quy tắc khi đi du lịch chung, yêu cầu mọi người đồng thanh đọc thuộc lòng.

''Tôi xin thề, tuyệt đối chấp hành theo sự sắp xếp trong chuyến đi lần này, không ngủ nướng làm chậm trễ lịch trình, không tiêu tiền bừa bãi, đi theo sát nhóm không tự ý chạy lung tung trừ khi được cho phép, không bỏ lỡ các hoạt động nhóm trừ khi việc thật sự cần thiết. Luôn giúp đỡ lẫn nhau, nếu chuyện không cần thiết thì tránh gây gổ, nếu có gây gổ thì ngày hôm sau vẫn phải cười hi hi ha ha!''

Trong suốt quá trình, trong lòng Tống Thiền có một chút phấn kích khó diễn tả thành lời, việc mọi người cùng nhau thảo luận về chuyến đi thật sự vô cùng thú vị!

Sáu giờ rưỡi sáng, cả năm người cùng nhau lên trường, tham gia buổi lễ tan trường.

Buổi lễ này không gì khác hơn ngoài nghe giáo viên nói về lưu ý giữ an toàn trong kỳ nghỉ, sắp xếp thời gian hoàn thành bài tập về nhà, vân vân và mây mây.

Chẳng mấy chốc, hết một buổi sáng, học sinh được nghỉ hè và tràn ra ngoài cổng trường.

Trước cổng trường có một chiếc xe công vụ bảy chỗ sang trọng đỗ trước cổng trường, toàn bộ chiếc xe mang một màu đen bóng loáng, phía trước xe có logo sáng chói dưới ánh mặt trời.

Đám người Chung Linh Ngộ đến gần đông đủ thì chiếc xe đó cũng chậm rãi lái đến gần, tài xế kiểm tra cốp xe xong thì gọi Chung Linh Ngộ lại, nói: ''Tổng cộng có năm cái vali, bảy túi khóa kéo, bên trong có đủ lều cắm trại, bình nước suối, cậu xem đã đủ chưa?''

Chung Hinh Chung Thừa lật đầu chạy tới xem, báo cáo với Chung Linh Ngộ: ''Đã đủ rồi ạ.''

Chung Linh Ngộ gật đầu với tài xế: ''Chú vất vả rồi.''

Khi mọi người chuẩn bị đi, đột nhiên Trương Học Ân và Đổng Hiền Năng lao nhanh xuống: ''Các cậu chuẩn bị đi du lịch à!''

Các bạn học sinh lớp 11.1 cũng rối rít tụ tập trước xe, vây xem cuộc sống của người giàu có.

Hai bạn nữ ngồi bàn sau không khỏi kéo Tống Thiền, cực kỳ hâm mộ thở dài một hơi.

''Tống Thiền, cậu sướng thật đấy! Lễ tan trường vừa kết thúc là đã ra ngoài đi du lịch rồi, thích quá đi!''

''A a a tự lái xe đi du lịch như thế này là ước mơ của tớ! Thế mà có người trước khi tốt nghiệp đã có thể thực hiện được rồi!''

''Các cậu còn mang theo nhiều dụng cụ dựng lều trại nữa chứ, tiệc nướng dưới ánh sao, ôi lãng mạn quá đi mất!''

''Trời ơi thế mà có cả ca-nô và cần câu cá nữa! Biết chơi đó Tống Thiền, du lịch kiểu này phong phú ghê ha. Tớ không thể nào tưởng tượng được trong nửa tháng tới sẽ thoải mái dễ chịu cỡ nào, hu hu hu. Nước mắt từ khóe miệng tớ chảy xuống hết rồi nè.''

''Đồ nhát gan, tớ tưởng tượng được nè.''

Đúng thế, chưa từng đi du lịch thì sẽ không thể nào biết được niềm vui của những chuyến đi, lên trên mạng tìm kiếm mới phát hiện ra hóa ra có rất nhiều cách để thực hiện, có nhiều chỗ để chơi.

Tống Thiền đã bắt đầu có chút không thể chờ thêm được nữa.

Cửa bên ghế lái hạ xuống một nửa, Chung Linh Ngộ thò đầu ra, nhắc nhở Tống Thiền: ''Tống Thiền, đi thôi nào.''

Tống Thiền đáp lại: ''Đi thôi!''

Thật tuyệt vời khi đi thẳng từ trường học ra đến đường cao tốc!

***

Tác giả có lời muốn nói:

[Du lịch tuần trăng mật]