Chuyến đi lần này Chung Linh Ngộ tự mình lái xe.
Ban đầu thư ký muốn đảm nhiệm vị trí tài xế, nhưng đã bị Chung Linh Ngộ từ chối.
Anh luôn cảm thấy khá bất tiện khi có người ngoài đi cùng trong chuyến du lịch gia đình.
Trước đây khi đi du học ở nước ngoài, Chung Linh Ngộ thường xuyên xách ba lô lên và đi du lịch một mình. Anh đã quá quen với chuyện tự lái xe đi đây đó.
Chung Thừa ngồi ở ghế phó lái, xem định vị chỉ đường cho Chung Linh Ngộ.
''Một mình cậu lái xe hơn 2000km, nếu cậu thấy mệt thì nhất định phải dừng lại nghỉ ngơi, đừng lái xe khi mệt nhé.''
Chung Hinh ngồi phía sau đang ăn vặt, nhoài người lên ghế lái phía trước: ''Em sẽ phụ trách quan sát mắt của Chung Linh Ngộ ạ, chỉ cần mắt anh ấy hơi nhắm lại một chút thôi, em lập tức báo động ngăn lại!''
Chung Linh Ngộ mới lái xe được nửa tiếng, giờ anh đã bắt đầu hối hận: ''... Đừng gây chuyện nữa.''
Sau khi ra khỏi trạm phu thu phí Dịch Thành, có một cuộc điện thoại gọi đến.
Tống Thiền đang chơi bài với Tống Thanh và Chung Hinh, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ vọng ra ngoài loa của điện thoại.
''Chung Linh Ngộ, cậu đang ở đâu thế? Tớ mới nghe nói cậu đã trở về, còn đang định hẹn cậu đi tụ tập đây.''
Tống Thiền lập tức vểnh lỗ tai lên.
Chung Linh Ngộ trả lời Yến Vi Tang: ''Đang ở trên đường cao tốc.''
Yến Vi Tang: ''Chà giám đốc Tiểu Chung bận rộn công việc quá ha.''
Chung Linh Ngộ: ''Không phải đi làm ăn, tớ đưa em trai em gái đi du lịch.''
Yến Vi Tang: ''Em trai em gái? Chung Hinh Chung Thừa ý hả?''
Chung Linh Ngộ: "Còn có hai người nữa, cả đoàn chúng tớ tổng cộng có năm người.''
Yến Vi Tang ở đầu dây bên kia do dự một lúc, sau đó nói ra suy đoán không chắc chắn lắm của mình: ''Tống Thiền với Tống Thanh cũng ở đó à.''
Tống Thanh không tim không phổi nhào lên phía trước: ''Chị đoán đúng rồi, em và chị em cũng ở trên xe nè!''
Tống Thiền nhéo tay Tống Thanh, thể hiện phong thái của chị cả: ''Không lễ phép gì cả, người khác đang nói chuyện mà em chen vào thế hả?''
Tống Thanh đáng thương cúi đầu xuống, đáp lại "Ò'' một tiếng.
Yến Vi Tang vốn định trò chuyện với Chung Linh Ngộ thêm mấy câu, nhưng khi vừa nghe thấy chị em nhà họ Tống cũng ở đó thì cô ấy không nói gì nữa: "Vậy cậu chuyên tâm lái xe đi, tớ không quấy rầy các cậu nữa.''
Sau khi Yến Vi Tang cúp điện thoại, Chung Thừa lại bắt đầu nghiên cứu màn hình điện tử: ''Làm thế nào để tiếng không phát ra loa ngoài vậy ạ?"
Chung Linh Ngộ vốn định trả lời điện thoại qua tai nghe bluetooth, nhưng Chung Thừa không quen với các nút điều khiển trên chiếc xe mới này nên đã vô tình bấm vào loa ngoài.
Kế hoạch vốn dĩ là hôm nay sẽ lái xe 700km rồi dừng chân nghỉ ở thành phố S.
Nhưng hiển nhiên bọn họ không thể đến được điểm đến như dự định.
Cứ trung bình khoảng hai mươi cây số sẽ có một trạm dừng để nghỉ ngơi, Chung Hinh muốn đi vệ sinh vừa dừng ở trạm này, đến trạm tiếp theo thì lại là Tống Thanh muốn đi vệ sinh, Chung Linh Ngộ dường như phải dừng lại mỗi khi đi qua một trạm dừng chân.
Lái xe suốt ba tiếng đồng hồ mà mới đi được 300km, cuối cùng Chung Linh Ngộ không thể nhịn được nữa.
''Mấy đứa không thể hẹn nhau đi cùng một lúc được à?''
Chung Hinh: ''Chiếc xe mới này của anh, ngồi có vẻ như khá lợi tiểu nhỉ.''
Chung Linh Ngộ đang đứng ở trạm dừng ngước lên nhìn mặt trăng, hai ngón tay vô thức kẹp lại đưa lại gần miệng, sau đó anh muộn màng nhận ra trên tay mình không có điếu thuốc nào.
Bây giờ đã là mười giờ tối, phải chạy ba tiếng nữa mới đến được thành phố S.
Chung Linh Ngộ nhìn bốn người sau lưng đang trò chuyện cười đùa tay trong tay từ bên trong trạm nghỉ đi ra, giọng điệu đầy bất lực: ''Chỉ một yêu cầu duy nhất thôi, chỉ cần mọi người để yên cho anh lái xe liền tù tì một trăm cây số tới này, không dừng lại giữa chừng ở bất kỳ trạm nghỉ nào nữa.''
Bốn người đồng thành đáp: ''Được!''
Sau đó, mới chạy được ba mươi cây tiếp theo bên ngoài một trạm dừng chân ——
''Tài xế Chung ơi, xin dừng lại một chút!''
"Em muốn đi vệ sinh!''
''Tớ đi rửa tay!''
''Em mua túi hạt dưa á!''
Chung Linh Ngộ: ...
Một giờ sáng, bọn họ dừng lại ở khách sạn huyện T.
Chung Hinh thấy môi trường chỗ ở thì có chút thất vọng: ''Chúng ta đã nói là sẽ ở khách sạn sang trọng mà.''
Chung Linh Ngộ xách hai cái vali lớn đi ngang qua: ''Em đầu tư xây một cái đi?''
Anh chế nhạo Chung Hinh xong thì cũng ném một túi đồ lớn cho con gái.
Chung Thừa ở phía sau giọng điệu cũng đầy hậm hực: ''Ở một cái huyện ở quê thì tìm ở đâu ra một cái khách sạn sang trọng cho em, nhưng ở thành phố S thì có đấy, chỉ cần em ít đi vào mấy cái trạm dừng chân thì có khi bây giờ chúng ta đang ở trong thành phố rồi.''
Chung Hinh: ''Em thấy anh cũng chạy vào mấy cái trạm dừng chân đó không ít lần đâu.''
Trong lúc hai anh em đang cãi cọ, Tống Thiền giơ hai tay lên reo hò chạy lên lầu: ''Đây là khách sạn sao ạ! Trông cao cấp ghê!''
Tống Thiền lấy vali từ trên xe xuống, lúc lên trên lầu thì đụng phải Chung Linh Ngộ.
''Có nặng không, có cần tớ giúp cậu một tay không?''
Tống Thiền: ''Không nặng.''
''Được, vậy cậu từ mình mang lên phòng đi.''
Chung Linh Ngộ bước xuống được hai bước, rồi anh vẫn quay đầu lại.
''Thôi, vẫn là để tớ giúp cậu xách lên lầu cho.''
Anh không để cho Tống Thiền từ chối, xách vali của cô lên đi tìm phòng số 302.
Đúng lúc này, Chung Hinh tình cờ từ trong phòng đi ra, đi qua phòng Chung Linh Ngộ để lấy vali của mình.
Cô ấy vừa mở cửa ra thì thấy Tống Thanh đang vui vẻ nhảy trên giường, trên cổ quấn một dải khăn dài màu vàng.
Tống Thanh nhìn thấy mọi người đứng ở cửa thì hưng phấn vẫy chào: ''Các cậu nhìn thấy tớ quấn thêm tấm khăn lộng lẫy này có giống Hoàng đế ngồi trên ngai vàng không!''
Chung Hinh ngạc nhiên chỉ vào tấm khăn trên cổ Tống Thanh: ''Tớ có nên nói cho cậu biết, đó là khăn để cuối giường, dùng để lau chân không.''
Tống Thanh: ''Hả? Sao có thể như thế được?''
Cậu không tin, lúc nhìn thấy Tống Thiền thì hô to: ''Chị ơi, Chung Hinh nói thật sao?''
Tống Thiền cúi người, đang định lặng lẽ chuồn đi.
Cô nghe thấy vậy thì che kín mặt: ''... Người bạn nhỏ này, tôi không phải chị của cậu.''
Chung Thừa cùng phòng với cậu thì ngồi quay lưng ra cửa, bày tỏ mình đã kiệt sức và mắc chứng tự kỷ.
Tống Thanh tủi thân nhảy xuống giường, ý định muốn quấn lấy Tống Thiền làm nũng: ''Chị ơi, hu hu.''
Chung Linh Ngộ vội vàng ngăn Tống Thanh lại: ''Bệ hạ, ngài nên đi ngủ rồi, để cho chị em nghỉ ngơi đi, hôm nay cậu ấy cũng mệt rồi.''
Tống Thanh được dỗ thì rất nhanh đã vui vẻ lại, cậu dùng vai huých nhẹ vào vai Chung Linh Ngộ một cái, nhỏ giọng nói: ''Anh cũng cực khổ rồi, anh rể.''
Chung Linh Ngộ cười lớn hai tiếng: ''Nói cái gì thế! Còn hơi sớm, hơi sớm.'' Sau đó lại kéo Tống Thanh qua, rỉ tai cậu: ''Em qua phòng 306, anh đã chuẩn bị cho em một cái đùi gà lớn.''
Tống Thanh che miệng cười khúc khích: "Hi hi hi hi hi hi.''
Ánh mắt nghi ngờ của Chung Thừa dí tới gần: ''Bố đang nói gì với cậu thế, tại sao lại không nói to lên để con nghe với.''
Tống Thanh đẩy Chung Thừa một cái: "Đi ra đi, anh rể chỉ cưng chiều một mình cậu thôi, cháu không có phần đâu.''
Chung Thừa: ''Bố với cậu cho con ra rìa, cẩn thận con đi tố cáo với Tống Thiền đó.''
Tống Thanh bỉ ổi lè lưỡi trêu cậu: ''Cháu đi đi, cháu đi đi.'' Cậu vừa nói vừa đẩy Chung Linh Ngộ đi về phía phòng 306: ''Tối nay cháu ngủ một mình đi, cậu ngủ với anh rể đây.''
Chung Linh Ngộ: "Phòng của anh là phòng một giường."
Tống Thanh: ''Em không ngại.''
Chung Linh Ngộ: ''Vậy em bỏ "Long bào'' trên cổ em xuống trước đi.''
Chung Thừa: ''Ha ha ha.''
Phòng 302, Chung Hinh tắm rửa đơn giản xong đi ra thấy Tống Thiền đang đứng ở cửa, không biết nghĩ gì.
Chung Hinh phàn nàn: ''Đám người này không biết còn đang ồn ào cái gì nữa, không buồn ngủ à?''
Tống Thiền nhẹ nhàng đóng cửa.
''Ngày mai mấy giờ chúng ta dậy?''
''Ban đầu dự định là sáu giờ, nhưng mà em muốn để cho anh Chung Linh Ngộ ngủ thêm một lúc, dù gì lát hồi anh ấy cũng phải lái xe.''
''Đúng vậy.''
Năm giờ sáng ngày hôm sau, Chung Linh Ngộ đã đến gõ cửa từng phòng một.
Đầu Tống Thanh như một cái ổ gà, tính tình gắt gỏng khi mới ngủ dậy lại tái phát: ''Cho em ngủ thêm năm phút nữa thôi.''
Vẻ mặt của Chung Linh Ngộ nghiêm túc như huấn luyện viên quân sự: ''Không dậy nổi phải không, không dậy nổi thì để anh đặt cho cậu một vé máy bay bay thẳng về Dịch Thành, cho cậu về nhà ngủ đã thì thôi.''
Tống Thanh hậm hực: "Biết rồi! Dậy đây!''
Ngay sau đó Chung Linh Ngộ đi tới cửa phòng 302, người mở cửa là Chung Hinh: ''Hu hu hu, đầu con đau quá, con cần ngủ.''
Chung Linh Ngộ: ''Bố đã nói chuyện với chủ khách sạn xong rồi, để cho con ở lại đây dọn phòng vệ sinh, mười lăm ngày sau bọn bố quay lại đón con.''
Chung Hinh: ''Bố thật quá đáng!''
Tống Thiền ở bên trong nghe thấy có tiếng động, mơ mơ màng màng ngồi dậy: ''Chung Hinh... Chị hơi buồn nôn, em có thuốc cảm không?''
Chung Linh Ngộ: "Ở chỗ tớ có —— Chung Hinh, đi lấy ly nước ấm đi.''
Chung Hinh ngơ ngác: ''Ơ.''
Chung Linh Ngộ và Chung Hinh chân trước chân sau đi ra ngoài cửa, một người đi lấy thuốc cho Tống Thiền, một người đi lấy nước ấm, đụng phải Chung Thừa với Tống Thanh vừa ra ngoài, bọn họ đã xách theo hành lý đầy đủ, đeo kính râm và đội mũ chống nắng.
''Có thể đi rồi.''
Chung Linh Ngộ: "Tống Thiền chưa tỉnh ngủ, một tiếng sau chúng ta sẽ xuất phát.''
Tống Thanh và Chung Thừa trố mắt nghẹn họng: ''Không công bằng! Tại sao Tống Thiền có thể ngủ nướng!''
Thật ra Tống Thiền không bị cảm, mà chỉ là cô chưa không quen khí hậu môi trường ở đây.
Sau khi ăn sáng xong thì cô đã đỡ hơn nhiều, mọi người lần nữa lên đường.
Có lẽ là do thức dậy quá sớm, sau khi lên xe không được bao lâu, cô ngồi phía sau ngủ ngã lên ngã xuống.
Sau khi dừng lại ở một trạm nghỉ, Tống Thiền được phân phân vào trí ghế lái phụ bên cạnh Chung Linh Ngộ.
''Chung Linh Ngộ, cậu lái xe ổn định thật đấy, còn ổn định hơn cả bố tớ luôn á, cậu không hề giống một người mới vừa có bằng lái.''
''Hồi tớ còn ở nước ngoài, năm mười sáu tuổi tớ đã thi được bằng lái rồi. Đến tận bây giờ, tính đến nay tớ đã lái được hơn mười mấy nghìn cây số rồi.''
Tống Thiền sợ Chung Linh Ngộ cảm thấy buồn chán nên không ngừng tìm chủ đề nói chuyện với anh, giúp anh nâng cao tinh thần.
''Vậy cậu đã đi qua những nơi nào thế?''
"Na-uy, Thụy Sĩ, Hy Lạp, còn nhiều nơi tớ không nhớ hết nổi.''
Chung Linh Ngộ dường như đang chìm đắm trong ký ức thuở niên thiếu, về khoảng thời gian đi du lịch vòng quanh thế giới một mình, trên môi bất giác nở nụ cười.
''Có phải mỗi nước cậu đi qua cậu đều đi leo núi không?''
Giọng điệu Tống Thiền đầy hài hước, ám chỉ lần trước mình bị Chung Linh Ngộ ép phải leo núi.
Chung Linh Ngộ nhanh chóng hiểu được ẩn ý của của Tống Thiền: ''Cậu nói đúng rồi đó, tớ đã leo rất nhiều ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, có một lần gặp phải tuyết lở, suýt chút nữa bị chôn vùi trong núi tuyết.''
Tống Thiền bị dọa sợ: ''Cậu đi một mình à?''
''Đúng vậy, tớ một mình lái xe chạy vòng quanh Châu Âu, mang theo một chú chó mà tớ gặp được lúc ở Na-uy. Hồi đó tớ đi làm thêm ở Na-uy để kiếm đủ tiền cho chuyến du lịch đến quốc gia tiếp theo.''
Tống Thiền: ''Cậu... đi làm? Bố mẹ cậu biết chuyện này không?''
Chung Linh Ngộ: ''Không biết đâu, đến giờ bọn họ vẫn không biết, tớ không dám nói, bởi vì tớ dùng tiền bố mẹ cho để khởi nghiệp, kết quả là lỗ vốn.''
''Sao lại thế được, cậu thảm quá đi.''
Tống Thiền vừa mắc cười, nhưng cũng rất đau lòng cho bạn mình.
Chung Linh Ngộ vẫn thản nhiên như không có gì: ''Không có chuyện làm ăn nào mà không thua lỗ, lúc còn trẻ thua lỗ học được chút kinh nghiệm, sau này mới có thể kiếm được tiền.''
Ban đầu Tống Thiền vẫn có thể đối đáp qua lại với Chung Linh Ngộ, nhưng sau đó cô chỉ im lặng lắng nghe Chung Linh Ngộ nói, nghe anh kể lúc đi ra biển thì gặp phải hải tặc, rồi anh lén lút bơi đến một hòn đảo nhỏ gần đó và được cứu như thế nào.
Cô nghe anh kể rằng bản thân đã tiết kiệm tiền để có thể ở trong khách sạn băng nổi tiếng trên mạng, lúc đi làm anh đã làm vỡ một món đồ quý báu của ai đó, suýt chút nữa bị giam giữa lại ở đó cả đời để trả nợ.
Cuối cùng khi anh có thể thuê phòng ở trong khách sạn băng, và rồi suýt chết lạnh lúc nửa đêm hôm ấy.
Cô nghe anh kể về trận tuyết lở, nơi mà con chó của anh đã liều mạng kéo anh ra khỏi đống tuyết, rồi con chó đó bỏ cái mạng nhỏ của mình.
Một tháng sau khi con chó chết, một cậu thiếu niên đi bộ trên đường quốc lộ đột nhiên ngã xuống ngất xỉu. Cậu thiếu niên đó đã khóc đến không thở được.
Tống Thiền dời ánh mắt khỏi gương mặt anh thông qua kính chiếu hậu.
Thảo nào Chung Linh Ngộ trông khá xa với các bạn đồng trang lứa của mình, những người khác ở độ tuổi mười bảy, chỉ là chuỗi ngày khô khan từ nhà đến trường, từ trường đến thư viện rồi từ thư viện về nhà. Mà Chung Linh Ngộ mười bảy tuổi, đã trải nghiệm biết bao nhiêu điều.
Chung Linh Ngộ chuyên tâm vượt qua một chiếc xe hàng lớn, khóe mắt liếc qua Tống Thiền thấy cô đang ngồi ngẩn người.
''Tớ kể những chuyện này nghe có vẻ nhàm chán quá nhỉ?''
Tống Thiền lắc đầu: ''Không hề, tớ chỉ đang tưởng tượng cảm giác của cậu khi trải qua những chuyện này thôi. Mặc dù có rất nhiều chuyện nguy hiểm, nhưng phong cảnh dọc đường nhất định rất đẹp, sự ấm áp và tốt bụng của những người cậu gặp chắc hẳn rất khó quên, và chú chó đó chắc chắn rất đáng yêu...''
''Nếu như cậu thích đi du lịch, vậy sau này cậu đi với tớ đi.''
Khung cảnh hai bên đường đã bắt đầu thay đổi, hoàng hôn trên đồng cỏ trải dài như một dòng sông được tạo bằng luồng chớp sáng.
Con sông này chạy thẳng về phía Tống Thiền, hốc mắt cô đỏ bừng.
Cô rất muốn biết vẻ mặt của Chung Linh Ngộ khi anh nói lời này, nhưng giờ phút này điều đang chiếm giữ trong tâm trí cô lại khiến cho cô quên mất phải quay qua nhìn. Ngọn lửa đang bùng cháy nơi đáy lòng khiến cho cô hoảng hốt bần thần một hồi lâu.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Thiền: Nói lời phải giữ lấy lời đó nha? Tớ thật sự đi theo cậu đó.