Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 43



Độ cao so với mặt biển của hồ Thanh Hải là 3000 mét, những đám mây rơi trên thảo nguyên, nhìn từ xa cứ ngỡ như đồi núi trập trùng, âm u xám xịt cả một mảng trời. Những đám mây thấp thoáng như có như không khiến hồ Thanh Hải nhìn như có thêm một lớp màn sương mờ bảo vệ bên ngoài.

Tia nắng chói lọi của ánh chiều tà phủ khắp mặt cỏ, những ngọn cỏ vàng óng nóng rực như đang bốc khói.

Bầy cừu lông xù nằm trườn trên đó, chúng vểnh đôi tai đen nhỏ tò mò lên mỗi khi có ô tô chạy qua.

Chung Hinh giơ máy ảnh lên bắt trọn mọi khoảnh khắc, cuối cùng phát hiện ra những tia nắng cuối cùng cũng đang đuổi theo bọn họ chạy đến nơi cuối chân trời, mỗi giây mỗi phút đều trở nên đẹp hơn, nên cô dứt khoát ấn nút chuyển sang quay video.

Khi bầy cừu đi ngang qua, xe cộ chạy chậm lại, cô ấy giơ vỉ đập ruồi lên vỗ vào mông con cừu non, cừu non không chịu nổi nỗi sỉ nhục này, điên cuồng bỏ chạy với cái mông béo ú.

Tên đầu sỏ Chung Hinh cười lớn rồi ngã ra ghế ngồi ô tô.

Chung Thừa không bảo nổi em, cực kỳ nhức đầu: ''Chú cừu nhỏ đó chọc gì em à?''

Tống Thanh hết nhìn Đông rồi đến nhìn Tây, gió lớn khiến hai hàm răng cậu va cầm cập vào nhau: ''Em có thể mang một đám mây về nhà không? Đựng trong bình giữ nhiệt của em á.''

Mọi người nhìn đôi mắt lấp lánh sáng bừng của cậu, chợt nhận ra cậu đang không nói dối.

Trời tối bầu trời chuyển màu, trên thảo nguyên vô tận, ở đây đó có vài ngọn đèn được thắp lên.

Xe chạy dọc theo con đường mòn đến một khách sạn mà bọn họ đã đặt trước đó.

Vừa bước ra ngoài xe, bọn họ đã rùng mình vì lạnh, xem nhiệt độ thì thấy hiện giờ chỉ có sáu độ.

Tống Thiền có thể cảm thấy rất rõ ràng khó hít thở hơn khi ở trên cao nguyên, khiến con người mệt mỏi hơn bình thường: ''Đáng lẽ chúng ta nên mang thêm quần áo bông.''

Chung Hinh cũng không tìm được quần áo nào dày hơn: ''Không ngờ nhiệt độ sẽ thấp như vậy, em cảm giác như đang hai độ luôn á.''

Điều kiện lưu trú ở xung quanh đây đều giống nhau, nơi đắt tiền nhất cũng không thể gọi là khách sạn, chỉ có thể gọi là khà khách lớn.

Nhân viên lễ tân dặn dò các vị khách không được nhảy nhót, uống rượu hay cười đùa lớn tiếng.

Tống Thanh nghe như vậy thì lập tức bật cười hai tiếng: ''Tại sao ngay cả cười cũng không được thế ạ ha ha ha.''

Ông chủ: ''Hôm trước có một thanh niên trẻ tuổi, cười lớn hai tiếng, lập tức phải nhập viện vì thiếu dưỡng khí.''

Chung Hinh nhìn chằm chằm Tống Thanh: ''Cậu vừa mới cười lớn đó.''

Tống Thanh vội vàng che miệng mình lại, không dám cười toe toét nữa.

Tống Thiền không khỏi bật cười.

Chung Linh Ngộ véo tay áo của cô, vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở Tống Thiền: ''Cậu hạn chế cười thôi.''

Trên đường đi ăn món lẩu cừu đặc sản của địa phương, Tống Thiền hỏi Chung Linh Ngộ: "Cậu sợ như vậy, là bởi vì bị say độ cao sao?''

Chung Linh Ngộ tỏ ra vô cùng tự phụ: ''Tớ chưa bao giờ bị say độ cao.''

Chung Thừa ở bên cạnh chen vào một câu ẩn ý: ''Đừng nói gì trước, Cao Nguyên sẽ dạy cho ta cách làm người.''

Chung Linh Ngộ: ''Miệng quạ đen.''

Năm người ăn hai nồi lẩu thịt cừu lớn, một nồi lớn dành riêng cho Tống Thanh, còn một nồi lớn còn lại thì là bốn người bọn họ ăn.

Thịt cừu ở thảo nguyên rất tươi, béo mập và chắc thịt, một nồi lớn đầy ắp những miếng thịt sườn xếp đều tăm tắp, chỉ cần rút xương ra, tất cả còn lại chỉ là miếng thịt mềm.

Đêm ở thảo nguyên quá lạnh, và chỉ với một ly trà bơ nóng hổi cũng có thể sưởi ấm trái tim con người ta.

''Em đã tra rồi, mặt trời mọc ở hồ Thanh Hải vào lúc sáu giờ sáng.''

Chung Hinh: ''Vậy địa điểm ngắm bình minh thì thế nào?''

Chung Thừa đáp: ''Ở trong khu ngắm cảnh của hồ Thanh Hải.''

Tống Thiền ở bên này nếm thử một miếng chè yến mạch của Tống Thanh: ''Ngon ghê!''

Chung Linh Ngộ gọi ông chủ tới: ''Cho cháu thêm một phần chè yến mạch.''

Chung Hinh giơ tay: "Em cũng muốn, em cũng muốn.''

Chung Linh Ngộ giáo dục Chung Hinh: "Em có thật sự muốn ăn không? Hay là em thấy người khác ăn nên em cũng muốn ăn. Ông chủ, cho cháu thêm hai phần.''

Chung Hinh không vui trề môi, nhưng khóe miệng rất nhanh đã lại nhếch lên.

Lúc ông chủ bưng đồ ăn lên, Chung Linh Ngộ lại hỏi thăm về điểm mặt trời mọc, quả nhiên ở đây không có khu thắng cảnh.

Cho dù có tìm hiểu trên mạng kỹ đến đâu, cũng không bằng tự mình đi hỏi trực tiếp người dân địa phương.

Lúc bọn họ đi ra khỏi nhà hàng, nhiệt đột đã lại giảm xuống.

Gió lớn quét qua đồng cỏ mà không có bất kỳ vật cản trở nào, gió rét tràn vào cổ áo, khiến cả người run rẩy vì lạnh.

Chung Hinh kéo cánh tay của Chung Thừa và Tống Thanh, thúc giục hai người chắn gió giúp cô ấy.

Tống Thanh có không vui cỡ nào cũng nhịn xuống, ai bảo đây là cháu gái nhỏ của cậu chứ.

Tống Thiền kéo chặt áo của mình lại, bước về phía trước trong cơn gió lớn.

Có người từ sau lưng cô bước nhanh tới, giúp cô chặn gió thổi từ phía sau tới.

Phản ứng đầu tiên của Tống Thiền là giật mình, sau đó quay đầu lại phát hiện là Chung Linh Ngộ.

Cằm anh được giấu trong chiếc áo khoác đen, dưới hàng lông mi dài là đôi mắt đen sáng ngời đang nhìn cô, mí mắt anh bị gió thổi lạnh đến đỏ bừng.

''Tống Thiền'' Chung Linh Ngộ thở ra một hơi nóng rực: ''Cậu không muốn để cho tớ cản gió giúp cậu sao?''

Tống Thiền: ''Tớ có thể chịu được.''

''Cậu chịu nổi cái gì mà nổi, chỉ giỏi cậy mạnh.'' Chung Linh Ngộ lôi một cái áo choàng lông vũ ra như vừa làm một trò ảo thuật, mở rộng vòng tay, từ phía sau ôm cả áo choàng lẫn Tống Thiền vào trong vòng tay mình.

Trong vài giây ngắn ngủi Tống Thiền cảm nhận được một lồng ngực cứng rắn ấm áp áp sát ngay sau lưng mình, nhưng anh rất nhanh đã rời đi, sau đó giống như chỉ là đang phủi thẳng áo choàng cho cô.

Nhưng Tống Thiền còn đang ngẩn tò te ra đó.

Cô phát hiện bản thân thậm chí còn đang mong chờ một điều gì đó, lưu luyến một thứ gì đó.

Chung Linh Ngộ đứng sau lưng cô đột nhiên lên tiếng: "Thế nào, cậu thích kiểu này không? Tớ lựa một lúc, cảm thấy cái áo này thích hợp với cậu.''

Lúc này Tống Thiền mới chú ý đến kiểu dáng của áo choàng vai này, trông rất lạ mắt và đẹp.

Chung Linh Ngộ thấy Tống Thiền không nói gì, anh lại giải thích: ''Tớ biết phong cách mà cậu thích, cậu thích màu trắng, trắng gạo, màu xám tro, nhưng tớ lại muốn cậu mặc đồ sặc sỡ hơn một chút, như vậy thì chụp hình sẽ trông đẹp hơn.''

Tống Thiền vội vàng nói: ''Tớ thích cái áo này, thật sự, cậu chọn thật sự đẹp lắm.''

Tống Thiền nhìn thấy tia sáng lấp lánh trong con ngươi của anh.''

Chung Linh Ngộ vỗ vai của cô: ''Đi thôi, bên ngoài lạnh lắm.''

Anh vẫn đi phía sau chắn gió cho Tống Thiền, Tống Thiền cũng không từ chối nữa.

Hai người đồng nhất nhấc chân bước đi, cách nhau một khoảng nhất định.

Trong một phút nào đó, Tống Thiền bước chậm lại một bước, Chung Linh Ngộ lại bước nhanh hơn một bước.

Khoảng cách Chung Linh Ngộ chạm vào vai Tống Thiền, cả người cô cứng đờ.

Cô cảm giác bản thân dường như vừa được ôm, một dòng điện thẳng đứng chạy dọc cơ thể cô, thắp sáng một bóng đèn nhỏ.

Cô thừa nhận lúc này bản thân hình như đang làm quá lên.

Nhưng thế thì có vấn đề gì đâu chứ? Tống Thiền biết, chỉ có một mình cô mới để ý những điều nhỏ nhặt này.

Tống Thiền vội vàng bước về phía trước mấy bước, sau đó lại sợ Chung Linh Ngộ cũng phát hiện ra điều gì đó.

Tống Thiền muốn bóng đèn nhỏ bé đang sáng rực lúc này đây, sẽ chỉ là bí mật của mình cô.

Ông chủ khách sạn đưa đến mỗi giường một chiếc thảm sưởi điện, Tống Thiền thoải mái nằm trong chiếc chăn ấm áp.

Chung Hinh nhìn thấy chiếc áo choàng phủ vai của Tống Thiền thì không nhịn được cảm thán: ''Cái áo này ở đâu ra thế ạ, đẹp quá đi!''

Sau khi Tống Thiền kể lại câu chuyện, trên mặt Chung Hinh lập tức lộ ra vẻ tủi thân không vui: ''Tại sao Chung Linh Ngộ không mua cho em chứ?''

Cô gái nhỏ hiển nhiên có chút ghen tị, chui vào trong chăn, tức giận lầm bầm.

''Ghét chết đi được, anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến em.''

Tống Thiền chớp chớp mắt, cô cảm thấy tình cảm của Chung Hinh dành cho Chung Linh Ngộ dường như có chút không giống anh em họ bình thường. Nếu đổi lại là Tống Thanh mua đồ cho bạn nữ khác, Tống Thiền sẽ không ghen tị như vậy.

''Chung Hinh, lúc trước em cũng đi du học nước ngoài sao?''

Trước đó Tống Thiền nghe nói Chung Linh Ngộ ra nước ngoài từ nhỏ, cho nên khi cô đặt ra câu hỏi này, thật ra là cô muốn biết Chung Hinh và Chung Thừa đã ở bên cạnh Chung Linh Ngộ bao lâu, mới có được mối quan hệ thân thiết không một chút kiêng kỵ nào như vậy.

''Em không đi, em ở trong nước.'' Chung Hinh gần như thiếp đi, cô ấy mơ mơ màng màng trả lời: "Bố mẹ không nỡ để cho em còn nhỏ đã đã phải rời xa gia đình. Bởi vì bố em đã từng phải chịu đựng điều đó.''

Tống Thiền: "Ra nước ngoài từ khi còn nhỏ, đúng là rất khó khăn cho đứa bé đó.''

''Đúng vậy, bố em nói lúc đó bố đã rất cô đơn, bên cạnh bố chỉ có duy nhất một chú chó nhỏ bầu bạn...''

''Đó là loại chó gì thế?''

Chung Hinh không trả lời, Tống Thiền quay qua nhìn, phát hiện Chung Hinh đã ngủ say, đến cả mí mắt cũng không động đậy.

Tống Thiền nằm sấp trên giường, cô có chút không ngủ được.

Cô vừa nhắm mắt, cảnh tượng vừa rồi lập tức hiện lên trong đầu.

Gió rất to, rất lạnh, thổi bay cả giọng nói của con người ta.

Chung Linh Ngộ lớn tiếng hỏi cô có lạnh hay không?

Bọn họ một trước một sau đi về phía trước, cô thầm nhung nhớ cái ôm mà anh dành cho cô khi anh quấn chiếc áo choàng quanh người cô.

Được rồi... Cũng không hẳn là ôm, gió quá lớn, quần áo bị thổi tung khắp nơi, anh chỉ là muốn quấn cô lại giữ ấm cho cô.

Nhưng cô vẫn luôn tự hỏi, liệu điều đó có thể xảy ra một lần nữa hay không?

Bước chân của cô chậm lại một chút, có lẽ là do cô cố tình, vậy là khoảng cách giữa hai người bọn họ đã gần hơn chút.

Bờ vai rộng lớn dịu dàng kia chạm vào cô, cô giật mình, rụt cổ lại như một con chim rũ bỏ băng tuyết bám trên lông.

Cô còn nghe thấy tiếng tóc mình cọ vào chất liệu mịn màng của chiếc áo khoác cùng tiếng gió rít bên tai.

Trái tim nhỏ bé của Tống Thiền nhảy nhót không ngừng trong lồng ngực của cô.

Cố vùi người vào trong chăn, suy nghĩ qua lại rất nhiều lần.

Năm giờ sáng, có người đến gõ cửa.

Tống Thiền bò dậy mở cửa, người cô nhìn thấy không phải là Chung Linh Ngộ, mà là Chung Thừa.

''A Thiền, biểu cảm này là ý gì đây ạ, sao khi nhìn thấy em trên mặt chị lại có vẻ thất vọng?''

Tống Thiền lập tức ngáp một cái: "Nào có, chỉ là chị chưa tỉnh ngủ thôi.''

Tống Thiền trở lại phòng, mặc áo giữ ấm xong lúc cô đi xuống dưới lầu thì Chung Linh Ngộ đã ngồi sẵn ở trong xe.

Cô vui vẻ đi tới chào hỏi, tay đưa lên gõ cửa sổ dừng lại giữa không trung.

Ở ghế lái, Chung Linh Ngộ đang nhắm mắt ngủ gật.

Hơi thở của anh chậm rãi, anh có một hàng lông mi dài và mỏng, giờ đây nó đang yên lặng nằm trên mí mắt anh.

Bởi vì thời tiết se lạnh, cằm tựa vào xương quai xanh, đè ép phần thịt dưới cằm với phần cổ áo, khuôn mặt anh trở nên tròn trịa hơn rất nhiều, khiến anh trông như một đứa trẻ.

Tống Thiền còn muốn nhìn lâu thêm một lúc nữa, nhưng Tống Thanh đã ríu ra ríu rít chạy tới.

Chung Linh Ngộ lập tức tỉnh lại.

''Đã tới đông đủ rồi sao? Chung Hinh Chung Thừa đâu?"

Chung Linh Ngộ duỗi người, xoa xoa hai tay rồi đặt lên vô lăng.

Mười phút sau, xe chạy đến đỉnh núi đối diện hồ.

Vừa rẽ 180 độ qua con đường ngoằn ngoèo, lập tức có thể thấy được rất nhiều người đang chờ ngắm bình minh ở trên đèo.

Lúc này, bầu trời đã sáng, sắc màu xanh thẳm, từng tia sáng dần dần chiếu rọi xuống soi sáng những ngọn đồi, một bên xanh nhạt, một bên xanh sẫm, phân chia rõ ràng, đó là bình minh.

Ngẩng đầu nhìn lên, phía Đông là ánh ban mai, phía Tây là vầng trăng khuyết nhạt màu, trên sườn núi là những chú cừu cùng bò Tây Tạng còn chưa thức giấc, nhìn từ xa giống như những viên đá nhỏ màu trắng.

''Chào buổi sáng!''

Dân du mục từ phía con đường ngoằn nghèo đi tới, nhiệt tình chào hỏi, tán gẫu với du khách, Tống Thiền ở bên cạnh lắng nghe, nghe được nhà bọn họ có bao nhiêu con bò Tây Tạng, hàng năm sẽ giết bao nhiêu con, phía sau núi đầy rẫy xác bò Tây Tạng, càng nghe càng thấy bi thương.

Bầu trời thay đổi liên tục, ánh nắng vàng xuyên qua những tầng mây chiếu sáng màu hồ nước ngọt xanh biếc bằng ánh vàng lung linh của mình.

Chung Hinh, Chung Thừa và Tống Thanh đều không đặt nặng chuyện này, ở bên ven đường vui đùa hi hi ha ha.

Nhưng Chung Linh Ngộ không hề đi đâu hết, chỉ ở ngay bên cạnh với cô.

Tia nắng vàng của mặt trời mọc soi sáng đôi mắt anh: "Chờ đợi mặt trời mọc cũng là khảo nghiệm sự kiên nhẫn.''

Tống Thiền hoàn toàn bị câu này thuyết phục: ''Đúng vậy.''

Giờ phút này đây, Tống Thiền muốn ghi chép kỹ càng mỗi một khoảnh khắc trôi qua.

Nếu như có người giúp cô chụp một tấm hình thì tốt biết mấy.

Chụp từ phía sau, một nửa khung hình sẽ bị ánh mặt trời che khuất, rồi nửa còn lại sẽ có Chung Linh Ngộ, rồi còn có cả cô.

Tống Thiền muốn biết, cô đứng cạnh Chung Linh Ngộ thì sẽ trông như thế nào.

Có xứng đôi với anh không?

Ngắm bình minh xong, trời vẫn còn sớm, mọi người bàn bạc quay về nghỉ ngơi một lúc.

Phòng bị mất điện, không mở được thảm sưởi, lạnh đến đông cứng cả người.

Chung Hinh bò vào trong chăn Tống Thiền, cọ tới cọ lui trong lòng cô.

''Lạnh quá không ngủ được, biết trước vậy thì con không đi ngắm mặt trời mọc nữa.''

Nhưng ngắm bình minh là một chuyện rất lãng mạn đó, mẹ còn muốn đi hồ muối ngắm nữa cơ.''

''Con còn tưởng chỉ có bố mới thích những chuyện sến súa kiểu cách như vậy thôi.''

''Bố con cũng thích ngắm mặt trời mọc sao?''

''Bố á hả, cực kỳ nhàm chán luôn á, muốn ngắm bình minh trên mỗi ngọn núi tuyết. Có gì để ngắm chứ, phong cảnh trên mỗi ngọn núi tuyết rõ ràng đều giống nhau mà.''

''Bố con một mình leo núi tuyết sao?''

''Đúng vậy, có một lần bố gặp tuyết lở, chỉ có một chú chó cứu bố.''

Tống Thiền không lên tiếng nữa.

''Người như bố con á, nói dễ nghe một chút thì là có tinh thần phiêu lưu, nói khó nghe thì là đầu bị úng nước. Có ai một mình đi leo núi tuyết không? Khi đó bố mới mười bảy tuổi, nhỏ y chang con với anh trai bây giờ. Vậy mà bố cả ngày cằn nhằn, bảo bọn con phải có ý thức an toàn.''

Chung Hinh vẫn còn đang lải nhải không ngớt, nhưng Tống Thiền đã không còn nghe vào tai được nữa.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Chung Linh Ngộ: Ai! Là ai vạch trần tài khoản phụ của ta!

Đáp: ''Là con gái ruột của ngươi đấy.''

Chung Hinh rơm rớm nước mắt: ''Sao tui lại đào hố bố thế này, hu hu hu!''