Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 55



Kết quả tuyển sinh thẳng của đại học A của Dịch Thành đối những học sinh đạt giải thưởng như Tống Thiền là rất khả quan.

Tống Thanh ôm đùi Tống Thiền, nói đến mệt hai từ "hâm mộ" với cô.

"A a a, chị hoàn toàn được giải phóng rồi, mà giờ em mới bắt đầu bước vào lớp mười hai ma quỷ!"

Tống Thiền xoa đầu Tống Thanh: "Ai bảo em bị ở lại lớp hả, cố gắng thi cho thật tốt vào, để học cùng một trường với chị chứ."

Tống Thiền trợn mắt cá chết: "Chị đang đùa em đấy à, đại học A Dịch Thành là trường đại học hàng đầu. Cái loại học ở lớp bình thường như em, với chỉ số thông minh trung bình như thế này sao có thể thi đậu được? Vào nướng bánh mỳ trong căn tin ở trường chị còn có khả năng hơn."

Tống Thiền: "Điều đó cũng không phải là không thể."

Tống Thanh ngồi dậy, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "À, đúng rồi, chị hỏi anh Chung Linh Ngộ chưa? Anh ấy học trường đại học nào?"

Tống Thiền quay đầu lại, với lấy một quả cam, bóc vỏ trong sự lưỡng lự.

"Chị không dám hỏi, chắc là anh ấy sẽ đi du học."

Trước đây không lâu, Tống Thiền tình cờ nghe Chung Hinh nói, bố mẹ Chung Linh Ngộ gọi điện thoại cho anh, thúc giục anh trở về nước E.

Tập đoàn Chung thị là cây cổ thụ cắm rễ sâu ở nước E, sao Chung Linh Ngộ có thể học đại học ở trong nước được? Rất rõ ràng, anh phải theo học ở một trường như Ivy League mới đúng.

Tống Thanh nghe xong thì sờ cằm suy tư: "Hình như em từng nghe, Chung Linh Ngộ kiếp trước vẫn luôn học tập ở nước ngoài, mãi đến khi tốt nghiệp bằng tiến sĩ anh ấy mới trở về Trung Quốc."

Tống Thanh đột nhiên tiến tới gần Tống Thiền với vẻ mặt lo lắng.

"Vậy nếu anh Chung Linh Ngộ ra nước ngoài thì chị phải làm sao đây?"

Mới đầu trong lòng Tống Thiền cũng có chút ngỡ ngàng, nhưng cô không để lộ ra vẻ tiếc nuối: "Có thể làm sao thì làm thế đó thôi."

Cô qua loa mấy câu lấy lệ với Tống Thanh rồi trở về phòng của mình.

Tống Thiền nằm trên chiếc giường lớn, nhìn trên trần nhà rồi thả suy nghĩ bay xa.

Rất lâu trước đây, cô cũng trong tư thế này, nằm nhìn miếng dán mặt trăng trên trần nhà, tưởng tượng người bạn đời và gia đình tương lai của mình sẽ như thế nào.

Nhưng hiện giờ, Chung Linh Ngộ vô cùng chân thật đang sống sờ sờ trước mặt cô, thậm chí anh đã hòa mình vào cuộc sống của cô.

Nhưng vì việc học mà bọn họ sắp phải tách ra.

Tống Thiền nhắm mắt lại, nhớ đến cảnh tượng cách đây không lâu.

Khi đó, kết quả tuyển thẳng của cô vừa có.

Tống Thiền không kịp chờ thêm, nóng lòng chia sẻ với Chung Linh Ngộ tin tốt này, cô hẹn anh đi ra ngoài chơi, sau đó rất tự nhiên đề cập đến nguyện vọng đại học của mình.

Chung Linh Ngộ lúc đó đã nói: "Tống Thiền, anh nghĩ là, hay em cùng anh ra nước ngoài du học đi."

Tin tức này đến quá bất ngờ Tống Thiền không kịp chuẩn bị: "Du học ạ?"

Chung Linh Ngộ nghiêm túc nhìn vào mắt Tống Thiền, không có vẻ gì là anh đang nói dối: "Anh sẽ đăng ký cho em học cùng một trường đại học với anh, với trình độ tiếng Anh hiện tại và với thành tích học tập trong nước của em, chắc chắn sẽ được nhận, tất nhiên, anh sẽ chi trả toàn bộ học phí và phí sinh hoạt cho em."

Tống Thiền cảm thấy chuyện này rất vô lý: "Nhưng bố mẹ anh có thể đồng ý chuyện như vậy sao?"

Chung Linh Ngộ dường như không hoàn toàn hiểu được nỗi lo lắng của Tống Thiền, anh khẽ cười: "Anh có tiền tiết kiệm gửi ngân hàng của riêng anh, có thể nói là độc lập tài chính, hoàn toàn đủ để em và anh cùng sinh sống ở nước E. Sau này Chung Hinh Chung Thừa sẽ qua đó học với chúng ta, nếu như em muốn, anh cũng có thể giúp Tống Thanh đăng ký vào đó, chúng ta có thể giống như trước đây, cùng nhau ăn cơm cùng nhau đi thư viện."

Tống Thiền có chút bối rối: "Điều này nghe thật sự rất tốt đẹp..." Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.

Từ khi Chung Linh Ngộ trở thành bạn cùng bàn với Tống Thiền, cô đã dần dần quen với việc dựa dẫm vào Chung Linh Ngộ.

Nhờ sự dạy kèm của Chung Linh Ngộ mà thành tích môn toán của Tống Thiền đã được cải thiện, bởi vì có những buổi rèn luyện của Chung Linh Ngộ, mà cô mới có thể có được kỹ năng thuyết trình xuất sắc như vậy. Và hơn hết vì quá trình chung sống chung với nhau khi anh ở trong ngôi nhà đối diện nhà cô, các mối quan hệ đối nhân xử thế, quan hệ giữa các thành viên trong gia đình cô... Cùng sự dẫn dắt chỉ bảo không ngừng về mọi mặt, cô mới có thể hiểu bản thân hơn, và trở nên ưu tú hơn, mạnh mẽ hơn.

Tống Thiền có thể bình tĩnh tiếp nhận những sự giúp đỡ này, bởi vì Chung Linh Ngộ chẳng qua chỉ là đang giúp cô trưởng thành, mà cô cũng đang cố gắng để trưởng thành. Bọn họ giống như một sự hợp tác đầy chân thành hơn.

Nhưng bây giờ, nếu như cô đồng ý với Chung Linh Ngộ, cô sẽ tiêu tiền của anh, sẽ tận hưởng cuộc sống thượng lưu mà anh mang lại, ra nước ngoài và học trong một ngôi trường nổi tiếng thế giới, một bước lên mây.

Như thế cô sẽ trở thành một người chỉ biết ngồi không hưởng lộc.

Vậy thì mọi sự cố gắng học tập chăm chỉ, phấn đấu giành được giải thưởng của cô sẽ trở nên vô nghĩa.

Một mặt khác, Tống Thiền lại cảm thấy bản thân có khi nào đã quá ngu ngốc và không biết điều, một cơ hội tốt như thế đang ở trước mặt, nếu đi, cô sẽ không phải để cho bản thân chịu đau khổ, phải đương đầu với khó khăn, hay bị xã hội đánh cho bầm dập, một khi không cẩn thận cô sẽ lại sống một cuộc sống tầm thường, tệ hơn là không đủ mạnh mẽ để gượng dậy trước thất bại, đã phụ lòng tốt muốn giúp đỡ của Chung Linh Ngộ.

Tống Thiền không thể quyết định được.

Cô không dám nhìn vẻ mặt của Chung Linh Ngộ: "Chuyện này để em suy nghĩ đã."

Chung Linh Ngộ có chút không hiểu, anh ôm lấy bả vai của Tống Thiền, tiến lại gần nhìn vào mắt cô và hỏi: "Tại sao chuyện này còn phải cần suy nghĩ thêm?"

Tống Thiền im lặng, cô thật sự không biết nên trả lời thế nào.

"Em không muốn cùng anh ra nước ngoài sinh sống sao? Anh tưởng em đã quen với việc ở chung với anh rồi chứ?"

"Không phải vậy đâu Chung Linh Ngộ, anh đừng suy nghĩ nhiều, em chỉ là... Chưa bao giờ suy nghĩ đến việc ra nước ngoài, cả đời này em cũng chưa từng nghĩ, em không biết cuộc sống ở nước ngoài sẽ thế nào, anh để cho em suy nghĩ thêm đi."

Vẻ mặt của Chung Linh Ngộ như thể anh chưa bao giờ nghĩ Tống Thiền sẽ cho mình một câu trả lời như vậy, vẻ háo hức khi nãy của anh đã hoàn toàn biến mất, anh trở lại với vẻ bình tĩnh vốn có của mình.

"Được, vậy anh sẽ chờ em." Mặc dù anh rất không muốn nói những lời này, nhưng Chung Linh Ngộ vẫn ép mình tỉnh táo, bằng tất cả lý trí anh cố ép âm thanh trong lòng xuống: "Anh tôn trọng mọi quyết định của em."

Cho đến giờ, Chung Linh Ngộ và Tống Thiền đã ba ngày không liên lạc với nhau.

Sau khi thi xong môn cuối cùng, kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc, các bạn học hẹp nhau tụ tập một bữa.

Bọn họ chọn đi ăn ở một nhà hàng buffet trong một khách sạn cao cấp.

Các bạn học rối rít nói chỗ hạng A đó bọn họ không trả nổi, giá buffet quá đắt.

Đổng Hiền Năng vỗ ngực đảm bảo: "Chung Linh Ngộ mời, không cần phải lo lắng về đề tiền vé!"

Trương Học Ân giơ tay lên hoan hô, sau đó quay qua quay lại tìm kiếm bóng dáng Chung Linh Ngộ: "Vậy, cậu ấy bao giờ mới tới?"

Đổng Hiền Năng nhìn xuống đồng hồ đeo tay, nhíu mày nói: "Không chắc nữa, có thể là tới liền, hoặc cũng có thể là một tiếng nữa."

Phương Gia đứng bên cạnh Tống Thiền cười khẩy: "Cậu nhìn Đổng Hiền Năng giả vờ kìa, cậu thấy đồng hồ đeo tay của cậu ta không? Nghe nói là giá trị năm chữ số, được bố cậu ta mua tặng coi như khen thưởng. Cậu ta rất nhiệt tình khoe chiếc đồng hồ đố, tối nay cậu ta đã lập đi lập lại động giơ tay lên nhìn đồng hồ lần thứ 10086 rồi đấy."

Khóe miệng Tống Thiền giật giật, tâm trí của cô không ở đây.

Trong hai giờ tiếp theo, Tống Thiền như đang ngồi trên ghế gắn đinh, cứ nhấp nhổm như đang chờ Chung Linh Ngộ, nhưng cũng có vẻ như đang tránh mặt anh.

Trong bữa tiệc, có người phát hiện, còn có một bạn học khác không có mặt.

"Lương Trạc đâu rồi? Sao cậu ấy không tới, lúc nãy tớ nhìn thấy cậu ấy trong phòng thi mà."

"Bảo là phải đi chuẩn bị giấy tờ."

"Giấy tờ gì thế?"

"Giấy tờ ra nước ngoài, thấy nói là đang gấp."

"Lương Trạc ra nước ngoài sao, cậu ấy nộp đơn vào trường nào thế?"

...

Tống Thiền sau khi nghe tin thì có hơi bất ngờ, nhưng sau đó nghĩ lại, Lương Trạc học giỏi, đặc biệt là tiếng Anh rất tốt, tính tình cũng độc lập, đúng là có thể cân nhắc việc ra nước ngoài phát triển.

"Phương Gia, cho tớ qua với, tớ ra ngoài hít thở không khí một lúc."

Trong nhà hàng quá ngột ngạt, điều hòa cũng bật rất thấp, Tống Thiền không chịu nổi, muốn ra ngoài cho ấm một chút.

Cô vừa đẩy cửa ra thì thấy nhân viên khách sạn dẫn một người tiến vào, là Chung Linh Ngộ đến.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều bất ngờ khi thấy đối phương.

"Mọi người đều đang ở bên trong sao?"

Chung Linh Ngộ mở lời trước.

"Đúng vậy, gần như tất cả các bạn đều tới, còn thiếu mỗi anh với Lương Trạc."

"Vừa rồi anh có chút việc nên đến trễ."

Tống Thiền cười cười: "Em thấy hơi lạnh, nên đi ra ngoài đi dạo chút."

"Được."

Chung Linh Ngộ đáp lại câu này xong, không quay lại đi vào trong mà đứng yên tại chỗ, như thể đang chờ Tống Thiền tiếp tục.

Nhưng Tống Thiền trong giây lát không hiểu được, cũng có thể là do cô không biết nên nói cái gì, nên im lặng một lúc lâu.

"Vậy anh đi vào trước đây."

"Lát nữa gặp lại."

Khoảnh khắc mũi chân Chung Linh Ngộ quay lại chuẩn bị rời đi, trái tim Tống Thiền đập mạnh một nhịp, đột nhiên cô như có thêm dũng khí.

"Chung Linh Ngộ."

"Ừ?"

"Anh... Ăn cơm chưa?"

"Anh mới vừa từ một bữa tiệc tới đây, anh ăn rồi."

"Vậy chúng ta có thể trò chuyện một lúc không?"

Chung Linh Ngộ dường như có chút do dự, cuối cùng anh từ chối sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, đi về phía Tống Thiền.

Hai người đi đến khu vực cây cầu trời bên ngoài hành lang của khách sạn.

Ở khu vực cầu trên trời bên ngoài hành lang có một khu vườn trong nhà, nơi đây tràn ngập hoa hồng đỏ rực rỡ, cửa sổ kính nhìn ra bên ngoài thấy được toàn cảnh ánh đèn đêm đầy màu sắc, mang đậm bầu không khí vừa quyến rũ vừa trang nhã.

"Dạo gần đây anh bận rộn lắm sao?"

"Ừm, anh có chút việc, bố anh đưa ông bà nội về nước thăm người thân, anh cũng đi theo thăm họ hàng."

Tống Thiền thầm nghĩ, thảo nào không thấy anh gửi tin nhắn cho cô.

Nhưng ngay sau đó, cô nghe thấy Chung Linh Ngộ bổ sung thêm.

"Đồng thời anh cũng cân nhắc, có lẽ em cần không chút không gian để tự mình suy nghĩ, cho nên anh mới không chủ động liên lạc với em."

Tống Thiền dừng lại trước đài phun nước, cô nghe anh nói như vậy thì lại bắt đầu căng thẳng.

Nếu Chung Linh Ngộ đã chủ động nhắc đến chuyện này, vậy thì cô chỉ có thể đối mặt với nó.

"Thật ra em rủ anh ra đây cũng là muốn nói cho anh biết, em đã nghĩ xong rồi."

Chung Linh Ngộ dựa vào chiếc cột mang phong cách La Mã lớn ở bên cạnh, bày ra tư thế lắng nghe.

"Em thừa nhận từ khi quen biết anh, em đã dần trở nên lệ thuộc vào anh."

"Em có bao giờ nghĩ, là anh vẫn luôn đau đáu nghĩ mọi cách để khiến cho em lệ thuộc vào anh không. Lệ thuộc vào ai đó cũng không có gì là sai cả."

"Đúng, và cảm giác này cũng rất tốt. Em nhìn lại sự quan tâm chăm sóc của anh dành cho em những ngày qua, bất luận là giúp em ghi chú nội dung môn toán, hay đưa em đi leo núi cao để giúp em mở rộng tầm nhìn, tìm cách chuẩn hóa phát âm tiếng Anh của em và vô vàn sự giúp đỡ khác giúp em trở nên mạnh mẽ."

"Anh dạy em cách nhìn nhận vấn đề từ nhiều góc độ khác nhau, cách đối mặt với những nhận xét tiêu cực của người khác, cách thoát khỏi sự tự ti, cách chống lại những xung đột nội tâm và tập trung vào hiện tại... Giác ngộ và chữa lành tâm hồn này."

"Từ những chuyện lớn như chuyện Nhiễm Giai Ngọc vu khống em, bố mẹ em không hiểu em, cả nhà chị họ thì khinh nghèo chỉ thích giàu sang, đến chuyện nhỏ nhặt như thi không được điểm cao, rồi hiểu nhầm với bạn bè. Những lúc như vậy, anh vẫn luôn là người sẵn sàng hy sinh thời gian của bản thân để ở bên cạnh bầu bạn với em, khuyên bảo em."

"Anh đã dốc hết lòng hết sức đến dạy cho em mọi thứ anh biết. Anh tốt với em đến mức, thậm chí còn tốt hơn anh đối xử với chính anh."

Nụ cười của Chung Linh Ngộ có chút chua chát: "Tống Thiền, giữa anh và em không cần phải khách sáo như vậy đâu. Khi giúp đỡ em, đồng thời anh cũng rất vui vẻ. Cũng như lúc em giành được cúp của giải Nảy Mầm, giây phút đó anh đã vô cùng hạnh phúc. Em thật sự không nên đặt nặng quá những thứ anh làm cho em đâu, quá coi trọng nó đến mức ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta."

Tống Thiền nghe xong, bàn tay đang nắm chặt cuối cùng cũng thả lỏng rồi buông xuôi.

"Đúng là trước đây có những lúc em cảm thấy bản thân không nhận nổi lòng tốt của anh. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, khi anh cho đi, em cũng đang cố gắng hết sức để không phụ lòng tốt của anh bỏ ra, cho nên sau khi gặt hái được thành quả, chúng ta mới vui vẻ như vậy. Nhưng mà..."

Giọng điệu của Tống Thiền trở nên có chút do dự.

"Nếu như em đồng ý lời đề nghị của anh, dựa vào nguồn lực và tài chính của anh để đi du học, em không thể tưởng tượng được tương lai em có thể tự mình làm cái gì nữa."

"Em đã đạt chỉ tiêu tuyển thẳng của đại học A, em cũng cảm thấy em sẽ đạt kết quả rất tốt trong kỳ thi đại học vừa rồi. Đây đều là những điều em có thể thấy, những thành quả rõ ràng, định hướng tương lai của em cũng rất rõ ràng. Nhưng nếu như em ra nước ngoài, em thật sự không biết lối thoát của mình ở đâu..."

"Tống Thiền, em không cần nói nữa đâu."

Chung Linh Ngộ rũ mắt nhìn xuống.

"Anh hiểu ý của em rồi."

Tống Thiền sửng sốt: "Em... Em thật sự xin lỗi."

"Em không cần phải nói xin lỗi." Chung Linh Ngộ tiến lại gần cô, ngắm nhìn đôi mắt của Tống Thiền: "Hãy gác lại mọi chuyện sang một bên, không nói đến chuyện ra nước ngoài nữa, vậy tiếp theo, em có bằng lòng sống chung với anh không?"