Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 56



Tống Thiền có chút không hiểu ý của Chung Linh Ngộ.

"Sống cùng nhau?"

"Nghĩa trên mặt chữ, giống như trước đây, chúng ta như hình với bóng không tách rời, anh ở nhà đối diện em, em ở nhà đối diện anh."

Tống Thiền gật đầu: "Em tất nhiên có thể tiếp nhận cuộc sống như thế. Nhưng mà sao anh lại hỏi như vậy?"

Chung Linh Ngộ cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, anh xoa đầu Tống Thiền, mềm giọng nói: "Chúng ta vào trong thôi, ra ngoài lâu quá, các bạn sẽ lo lắng đấy."

Buổi tối hôm đó, các bạn học trong lớp đều gần như phát điên, bọn họ dường như đã bị mắc kẹt trong môi trường áp lực quá lâu, và rồi cuối cùng khi có cơ hội, ai nấy đều đột nhiên biến thành phiên bản khác của chính mình.

Cậu bạn hòa đồng nhất trong lớp, uống chút rượu nếp, cầm ấy micro dùng đủ tất cả các chiêu trò, làm thơ văn mùi mẫn, bày tỏ sự nuối tiếc không muốn chia xa của mình.

Sau đó, Tống Thiền cùng bố mẹ về quê một chuyến.

Mặt nổi Mạnh Miên và Tống Chấn nói là đi thăm họ hàng, nhưng thực tế bọn họ đang đi khoe khoang. Mặc dù phương pháp giáo dục của bọn họ không đáng để ủng hộ, nhưng dù gì bọn họ vẫn luôn đặt kỳ vọng rất lớn vào Tống Thiền, ngay cả khi người khác nói Tống Thiền rất bình thường, Mạnh Miên với Tống Chấn vẫn luôn cảm thấy con gái mình là một người tài năng.

Tống Thiền vừa có kết quả thi đại học, mặc dù cô không phải thủ khoa, nhưng cô vẫn xếp hạng rất cao toàn Dịch Thành. Mạnh Miên và Tống Chấn chỉ có điều chưa đến từng nhà khua chiêng gõ trống để khoe con gái thôi.

So sánh ra thì, chị họ Chu Văn Huyên mới chỉ vừa vượt qua điểm tiêu chuẩn.

Mạnh Miên cũng muốn chọc lại bà chị dâu, vui vẻ hớn hở hỏi chị dâu có muốn cùng nhau tổ chức một bữa tiệc không, điều này rõ ràng là muốn so sánh Chu Văn Huyên với Tống Thiền.

Tống Thiền vẫn luôn biết Mạnh Miên không phải là một người tốt bụng gì, cho nên mẹ cô luôn giả câm trước những lời chua chát của bác cả, Tống Thiền cũng rất buồn bực về chuyện này. Nhưng hôm nay cô mới hiểu được, hóa ra là Mạnh Miên đã luôn nhẫn nhịn để chờ hôm nay có thể tát họ một cái thật đau.

Khẩu khí này hiển nhiên là do đã kìm nén rất lâu rồi.

Để xả cơn tức giận nhẫn nhịn bấy lâu, Mạnh Miên đã tổ chức một bữa tiệc kéo dài ba ngày ba đêm, mỗi một người tới đều phải khen ngợi Tống Thiền, nhân tiện cũng quan tâm chút đến tình hình của Chu Văn Huyên.

Chu Văn Huyên vốn là người kiêu ngạo, lúc về quê rất ít khi thèm liếc mắt nhìn mấy đứa em họ, anh chị em trong đại gia đình bọn họ tính xa gần cộng lại có mười hai người, đứa nhỏ tuổi nhất cũng đã học cấp hai. Lúc trên bàn ăn, bọn họ đều chạy ra chỗ Tống Thiền chúc mừng cô, nhưng khi nói chuyện với Chu Văn Huyên thì lại trêu chọc, nói móc chị ta. Cuối cùng Chu Văn Huyên không nuốt nổi cục tức này nữa, chị ta xách vali rời đi ngay trước mặt tất cả mọi người.

Phía sau vang lên một tràng cười.

Tống Thiền không ngăn lại, cũng không bỏ đá xuống giếng, cô hy vọng Chu Văn Huyên sau này có thể hiểu chuyện hơn.

Tống Thiền về quê, ở trong nhà bà ngoại tự xây, trước năm cô năm tuổi đều sống ở đây với bà ngoại, cô có một gian phòng nhỏ cho riêng mình, một căn phòng được đắp lên từ bùn đất, một chiếc giường sắt nhỏ, một chiếc tủ được bằng từ cây du, chiếc ghế nhựa nhỏ, tất cả chỉ có những món đồ đơn giản này.

Cô nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, nhìn điện thoại di động ngẩn người.

Chung Hinh Chung Thừa mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho Tống Thiền, kêu cũng muốn về quê hỏi thăm sức khỏe bà cố, lúc bọn họ ra đời, bà cố đã qua đời rồi.

Tống Thiền cảm thấy chuyện này có ý nghĩa rất lớn đối với Chung Hinh Chung Thừa nên cô đã đồng ý cho bọn nhỏ tới, nhưng cô không biết khi nào bọn họ mới đến.

So với chuyện này, Tống Thiền quan tâm đến tin tức về Chung Linh Ngộ hơn.

Từ sau cuộc trò chuyện tối hôm đó, Chung Linh Ngộ ít liên lạc với Tống Thiền hơn, mấy ngày gần đây anh lại không chủ động nhắn tin cho cô nữa.

Tống Thiền vẫn luôn nghĩ về việc cô đã làm vào buổi tối ngày hôm đó, cô luôn cảm thấy dường như mình đã làm sai điều gì đó, mới khiến cho anh mất kiên nhẫn với cô như vậy.

Tống Thiền lật người lại.

Cô tự nhủ với chính mình phải lạc quan, không nên suy nghĩ đến chuyện này nữa.

Dù sao Chung Linh Ngộ đã rất vất vả lắm mới có thể xuyên thời gian một lần, chắc anh sẽ không đến nỗi vì chuyện này mà chia tay đâu nhỉ.

Ài, chia tay...

Tống Thiền nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên cảm thấy ngột ngạt khó chịu, làm thế nào cũng không thể tiếp tục suy nghĩ lạc quan được.

Cô vẫn còn trẻ, lại không có kinh nghiệm gì về tình yêu, rất nhiều điều cô chỉ có thể tham khảo từ những gì mình thấy từ nơi khác, ví dụ như cô đã thấy rất nhiều kịch bản có hoàn cảnh tương tự, các nhân vật chính chia tay vì yêu xa.

Tống Thiền thật sự không thể coi thường tác động của "đất khách quê người" đến tâm lý của con người được.

Đêm khuya, Tống Thiền trằn trọc không ngủ được, cuối cùng cô cắn răng đăng ký một tài khoản trên diễn đàn, đặt câu hỏi: ''Nếu không đồng ý cùng người yêu ra nước ngoài, đến cuối cùng sẽ thật sự chia tay sao?"

Sau khi đăng câu hỏi câu, Tống Thiền chờ mãi không thấy có ai trả lời, cuối cùng đã ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau khi cô mở điện thoại ra xem, vô số thông báo có người trả lời câu hỏi của cô hiện lên.

[Dựa trên kinh nghiệm cá nhân, thì đúng vậy, tôi ở trong nước, còn anh ấy ở nước ngoài, chúng tôi hứa hẹn ba năm sau sẽ kết hôn, cuối cùng lại là anh ấy có bạn gái mới.]

[Chưa cần nói đến người yêu của bạn, bạn có thể đảm bảo một mình bạn ở một nơi xa lạ nhiều năm, sau đó gặp được một người thích hợp với mình mà không động lòng với họ không?]

[Chị với bạn trai du học ở hai nước khác nhau, chị cũng từng nghi ngờ về điều này. Sau đó, chị đã tìm đến một thầy, nhờ thầy xem giúp chị liệu bạn trai chị có đang yêu người khác không. Thầy này xem rất chuẩn, sau khi làm như những gì thầy chỉ, chị và bạn trai đã kết hôn được ba năm rồi, tình cảm rất tốt, Em gái nếu như em muốn xin tài khoản của thầy, thì hãy nhắn tin riêng cho chị nhé.]

[Yêu xa, mới đầu bạn trai không để ý đến mình, tớ đã ăn quá nhiều và lỡ tăng 100kg, sau này tớ chỉ ăn sữa chua, giảm được 45kg, bây giờ bạn trai tớ cả ngày bám dính lấy tớ. Link mua sữa chua tớ để ở đây nha.]

Tống Thiền đọc đến đoạn sau, càng đọc càng phản cảm, sao toàn là quảng cáo ẩn thế này?

Doanh nhân thật xảo quyệt.

Cô ngơ ngác nằm trên giường, điện thoại đột nhiên rung lên mấy hồi, là Chung Hinh gọi điện tới.

"Mẹ, nhà của mẹ ở chỗ nào vậy ạ? Con và anh đã đến trạm xe rồi ạ.''

Tống Thiền lăn một vòng bò dậy, cẩn thận lắng nghe giọng nói ở đầu dây bên kia.

Giọng của Chung Thừa vang lên ở bên cạnh: ''Chỗ này gọi là ga Hồng Thổ.''

Ngoài ra không còn giọng nói nào khác.

Tống Thiền cẩn thận dò xét: ''Mẹ biết chỗ đó, từ đó về đến nhà sẽ phải đi bộ một đoạn rất xa, để mẹ nhờ cậu họ chạy xe ba bánh đến đón mấy đứa, nhưng xe ba bánh không có nhiều chỗ ngồi.''

Chung Hinh rơi vào bẫy: ''Chỉ có con với anh trai thôi ạ, chắc hẳn hai đứa con có thể nhét vừa vào trong xe ba bánh.''

Trái tim Tống Thiền như rơi xuống đáy vực: "Mẹ tưởng là Chung Linh Ngộ cũng đi cùng với các con, nếu như chỉ có hai đứa thì có thể chen lấn được.''

Chung Hinh nói: ''Bố Chung Linh Ngộ ra nước ngoài rồi ạ, không biết khi nào bố mới trở về nữa. Con với anh nóng lòng muốn đến thăm ông bà cố, nên đến trước ạ."

Lời này giống như một tiếng sấm, hai mắt Tống Thiền tối sầm lại.

Chung Linh Ngộ... Ra nước ngoài?

Anh không nói tiếng nào đã ra nước ngoài du học sao?

Tống Thiền chầm chậm cúp điện thoại, nằm trên chiếc giường sắt nhỏ, hai hàng nước mắt đau xót lăn xuống má cô.

Một tiếng sau, Chung Hinh Chung Thừa xách quà đến nhà chào hỏi.

Xưa nay ông ngoại Tống Thiền là người nhiệt tình hiếu khách, thân thiết đón hai đứa nhỏ vào nhà, lải nhải hỏi thăm bọn họ không ngừng, năm nay mấy tuổi rồi, nhà ở đâu, bố mẹ làm nghề gì, vân vân và mây mây.

Chung Hinh Chung Thừa nước mắt đầm đìa khi thấy ông bà cố ngoại đang sống mạnh khỏe trước mặt bọn họ, cả hai đứa trong lòng đều cảm thấy vô cùng đau xót: ''Nếu như con biết ông cố ngoại, bà cố ngoại hiền hòa dễ gần như vậy từ sớm, chúng con nên đến thăm bọn họ sớm hơn.''

Mới đầu Tống Thiền cũng cảm thấy cảnh tượng này rất ấm áp.

Nhưng sau đó khi nghĩ đến Chung Linh Ngộ, nụ cười trên gương mặt cô dần trở nên miễn cưỡng.

Không hiểu sao lồng ngực cô cứ âm ỉ đau, cả buổi tối hôm đó, Tống Thiền vẫn luôn lơ lơ đãng đãng, rồi lại hoảng hốt trông giống như đang có tâm sự rất nặng nề. Ngay cả khi Chung Hinh luôn dính lấy Tống Thiền đến tìm cô chơi cùng, Tống Thiền cũng chỉ lấy cớ không được khỏe lắm rồi về phòng nghỉ ngơi.

Quả nhiên cô đã quá thờ ơ mức độ nghiêm trọng của chuyện này.

Nếu như việc cô từ chối lời đề nghị ra nước ngoài thật sự sẽ khiến bọn họ chia tay thì phải làm sao đây?

Tống Thiền biết mình không thể buông bỏ Chung Linh Ngộ, nhưng cô cũng không hối hận về quyết định của mình, ngay cả khi giờ đây cô đã biết tin Chung Linh Ngộ ra nước ngoài, lòng đau như cắt, nhưng cô vẫn có thể tỉnh táo để biết rằng nếu lúc đó cô thỏa hiệp với anh thì giờ phút này cô sẽ bất an đến mức nào.

Đúng là cô không hối hận, nhưng cô thật sự cảm thấy rất khó chịu.

Chỉ cần vừa nghĩ đến việc sẽ không được gặp lại Chung Linh Ngộ nữa, Tống Thiền lập tức cảm thấy không thể hít thở nổi, cô biết Chung Linh Ngộ đối xử tốt với cô đến thế nào, tốt đến mức ngay cả em trai Tống Thanh của cô cũng lệ thuộc vào Chung Linh Ngộ, bố mẹ cô cũng rất thích anh, hơn nữa Chung Linh Ngộ không chỉ chăm sóc Tống Thiền, anh còn vì Tống Thiền mà chăm sóc cho từng thành viên trong gia đình Tống Thiền.

Tống Thiền biết rất rõ, nếu mất đi Chung Linh Ngộ, cuộc đời này cô sẽ không tìm được người nào tốt như anh nữa.

Với lại Chung Linh Ngộ không phải một người nào khác, mà anh là chồng tương lai của cô.

Bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể rời bỏ cô, nhưng sao Chung Linh Ngộ có thể rời bỏ cô được chứ?

Sau khi Tống Thiền biết thân phận thật của Chung Linh Ngộ, cô thật sự vẫn luôn cho rằng Chung Linh Ngộ vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh cô.

Bây giờ nghĩ lại, cô thấy bản thân thật ngây thơ.

Chung Hinh Chung Thừa tất nhiên cũng có thể nhìn ra Tống Thiền đang buồn rầu không vui, nhưng bọn họ không biết nguyên nhân thật sự dẫn đến sự buồn rầu của mẹ là gì, cũng không dám tùy tiện hỏi, nên bọn họ chỉ có thể moi hết tâm can cố hết sức làm cho cô vui.

Vào ngày họp chợ, đám trẻ con đổ xô vào trong thành phố để mua đồ ăn vặt, Tống Thiền bị Chung Hinh Chung Thừa bắt đi dạo phố cùng bọn họ.

Trên chợ huyện náo nhiệt hơn ở trong thôn quê nhiều, có rất nhiều đồ ăn vặt địa phương mà Chung Hinh Chung Thừa chưa từng thử, đi dạo một vòng bọn họ đã mua rất nhiều đồ mang về, đám trẻ con thấy hai người thì bu lại, đứa nào đứa nấy cũng thèm nhỏ dãi.

Dạo gần đây Tống Thiền rất không thích náo nhiệt.

Cô ôm một quả dưa hấu lớn, ngồi trên chiếc xích đu ở sân trường bên trong thôn, ngước nhìn những vì sao trên bầu trời.

Tống Thiền nghĩ đến chuyện gì đó, mũi cô cay cay, rồi có giọt lệ lăn dài trên mắt cô.

Cô đã nghĩ đến việc chia tay, nhưng...

''Nhưng tại sao lại là lúc này... Tại sao lại thế, lại nhanh đến vậy cơ chứ..."

Tống Thiền dụi dụi mắt, muốn khóc thật to, nhưng vì bản tính sợ sệt nên cuối cùng cô vẫn đè thấp giọng, khẽ khóc nức nở.

''Cái gì lại nhanh như thế?"

Dưới bầu trời đêm yên tĩnh, một giọng nói đột nhiên vang lên, Tống Thiền còn chưa kịp hoảng sợ thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc.

Cô vội vàng quay đầu lại.

Ngọn đèn sợi đốt được treo thấp thoáng dưới những tàng cây táo gai, soi rọi một khoảng sân xanh rộng lớn, chiếc áo sơ mi của Chung Linh Ngộ trông trắng tinh sạch sẽ đến lạ thường, giống như một khối tuyết chưa tan trong mùa xuân giá lạnh.

Và anh đang đứng trước cái cây, hai tay đút vào trong túi, thư thái ung dung nhàn nhã.

Tống Thiền không nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của anh, vì vậy cô không biết phải nên phản ứng thế nào, cô đứng lên khỏi xích đu, lẩm bẩm: ''Không phải cậu đã ra nước ngoài rồi sao?''

Chung Linh Ngộ vươn tay ra lắc lắc sợi dây sắt của xích đu: ''Không phải em đã nói mỗi lần em không vui, anh sẽ luôn canh giữ ở bên cạnh em sao? Anh chỉ ra nước ngoài vài trong một thời gian ngắn thôi, xong chuyện anh sẽ về, anh không ngờ vừa đến đây, đã thấy em đang buồn rầu thế này rồi. Đến sớm không bằng đến đúng lúc.''

Tống Thiền có chút tức giận: ''Không hề đúng lúc một chút nào!''

Rõ ràng cô vẫn luôn đợi anh đến, thế mà cuối cùng muộn như vậy anh mới đến, vẫn còn nói là mình đến đúng lúc.

Nhưng sau khi Tống Thiền nói câu này, ngay sau đó cô lại hoảng hốt khi ý thức được giọng điệu này của mình dễ gây hiểu lầm, nên chột dạ giải thích: ''Tại sao anh không đến sớm hơn.''

''Bởi vì anh muốn chờ đến khi mọi việc ổn thỏa rồi mới báo cho em biết kết quả.

Tống Thiền căng thẳng siết chặt nắm tay: ''Vậy kết quả là gì?''

Chung Linh Ngộ đưa tay ra, dùng bụng ngón tay lau đi giọt nước mắt bên má Tống Thiền, động tác này khiến Tống Thiền nhìn qua như một chú mèo con.

''Anh nghe nói làm thế nào em cũng không chịu ăn cơm tối, anh có lái xe đến, nào anh chở em lên huyện ăn hải sản.''

Tống Thiền tất nhiên sẽ không từ chối, cô gật đầu một cái, đi theo Chung Linh Ngộ lên xe.

Nửa tiếng sau, bọn họ đến nhà hàng hải sản ở trên huyện.

Chung Linh Ngộ gọi rất nhiều thức ăn, có cua lông, hàu phô mai, sò điệp với miến, tôm xào chua ngọt, cá hồi lăn bột.

Tống Thiền nhìn một bàn đầy đồ ăn phong phú, cái mũi lại bắt đầu cay cay.

Chung Linh Ngộ đưa đũa cho Tống Thiền: "Sao em không ăn? Em không thích à?"

Tống Thiền im lặng không nói gì, nhưng trái tim cô lúc này đang đập từng nhịp nặng nề.

Cô hít sâu một hơi: ''Em muốn uống một ít rượu nếp.''

Chung Linh Ngộ không vui vẻ đồng ý ngay, mà anh hơi do dự.

Lúc này Tống Thiền mới ngẩng đầu lên, cô nói: ''Em đã trưởng thành rồi, cũng không còn là học sinh cấp ba nữa, uống chút rượu thì có gì mà không được?''

Chung Linh Ngộ nghiêm túc dặn dò cô, nhưng giọng điệu vẫn rất dịu dàng: ''Vậy cũng chỉ có thể uống một chút khi có mặt của anh thôi." Sau đó anh gọi nhân viên phục vụ: ''Cho tôi một chai rượu nếp.''

Đời này Tống Thiền chưa từng uống rượu nếp, nhưng cô vẫn luôn ăn cơm rượu nếp, hương vị của rượu nếp có vị gần giống như cơm rượu nếp, cô uống liền mấy ngụm.

Khi Chung Linh Ngộ bóc tôm cho Tống Thiền xong, lúc bỏ tôm vào trong đĩa, anh ngước mắt lên nhìn thấy gương mặt Tống Thiền ửng hồng, anh có chút ngạc nhiên.

''Xem ra tửu lượng hiện giờ của em không được tốt lắm nhỉ.''

''Anh có ý gì hả, sau này tửu lượng của em khá lắm sao?"

Chung Linh Ngộ chỉ cười không trả lời.

Tống Thiền không ăn đồ ăn, cô lại bắt đầu buồn rầu uống một ly rồi lại thêm một ly rượu nếp, uống đến mức đầu cô bắt đầu quay cuồng.

Lúc này cô nghe thấy Chung Linh Ngộ cứng rắn khuyên nhủ: ''Tống Thiền, em ăn một chút gì trước đã.''

Dưới tác dụng của cồn, nỗi buồn trong lòng Tống Thiền ngày càng dâng cao và cuối cùng thì nó bùng nổ: ''Em không muốn ăn những món này.'' Vốn dĩ trước đó cô đã khóc rồi, cảm xúc cũng đang không ổn định, bây giờ vừa mở miệng, giọng nói của cô đã biến thành tiếng thút tha thút thít: ''Em không muốn ăn, ợ, ăn bữa cơm chia tay này.''

Chung Linh Ngộ nhướng mày, trong ánh mắt lóe lên cảm xúc khó hiểu: ''Bữa ăn chia tay là cái gì?''

Đôi mắt Tống Thiền ngấn lệ, ánh lên đầy ngổn ngang dưới ánh đèn trần của nhà hàng, hơi cồn xộc lên não, trông cô vừa mơ màng vừa đáng thương.

''Không phải anh đến đây để ăn bữa cơm chia tay với em sao?''

Tống Thiền ợ một cái, Chung Linh Ngộ còn chưa kịp nói gì, nước mắt của cô lại trào ra, vừa khóc vừa nói với vẻ vô cùng oán giận.

''Một bàn đồ ăn lớn như vậy, thịnh soạn như vậy, khác thường như vậy. Em không ăn nổi, em không muốn ăn. Anh cho rằng em không hiểu sao? Sò điệp, hàu, ốc biển, những món này đều có hình tròn, tượng trưng cho sự kết thúc của thời gian, anh rõ ràng là muốn kết thúc với em. Vậy là khi ra nước ngoài anh đã nghĩ xong xuôi hết rồi đúng không.''

''Em hiểu, suy cho cùng thì chúng ta ai cũng có cuộc sống của riêng mình. Tình yêu chỉ là một trong những mệnh đề trong đó mà thôi, cuộc sống của mình vẫn là quan trọng nhất. Anh vẫn luôn là một người ưu tú, việc ra nước ngoài phát triển mới nên là nơi anh thuộc về, và em cũng rất vui khi thấy anh đạt được điều đó.''

''Mặc dù em biết, em có thể gặp được anh ở tuổi mười tám, được anh chỉ dạy, được anh chăm sóc, được anh che chở, để cho tương lai em sẽ không lầm đường lỡ bước, đã là may mắn biết nhường nào. Nhưng... Nhưng em vẫn có chút... Có chút không bỏ được anh, hu hu hu, em thật sự không muốn buông tay!''

Tống Thiền nói xong thì òa khóc, nước mắt trào ra từ khóe mắt rồi lăn xuống gò má thành dòng nước nhỏ, trông vô cùng đáng thương, không hề làm lố.

Chung Linh Ngộ sững sờ nhìn Tống Thiền.

Khi anh nghe cô nói xong hết, mới chậm rãi nói: "Tống Thiền à, em biết không, anh vừa muốn nghe em nói hết, lại vừa sợ nghe những lời em cuối cùng của em. Anh không biết mình có nên ngắt lời em hay không."

Tống Thiền ngơ ngác: ''Ý của anh là gì?''

Mà thôi bỏ đi, sợ nói ra cũng không phải là chuyện gì tốt.

Trái tim Tống Thiền nhói lên, cô dứt khoát: ''Rốt cuộc anh muốn nói gì đây, nhanh lên, nếu không nói thì anh sẽ không có cơ hội nữa đâu. Bởi vì sau khi em đếm đến ba, em sẽ lập tức chạy đi, chạy thẳng ra cửa, không ai đuổi kịp em đây!''

Cô thật sự đã ngà ngà say rồi, cô nói rất nghiêm túc.

''Em chạy rất nhanh, cho dù anh có nói gì đi chăng nữa, em cũng không nghe thấy gì với tốc độ đó đâu."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay người chơi xấu là Tống Thiền.