Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 58



Có một nhóm phụ nữ đang đứng buôn chuyện ở cổng thôn, tất cả đều là những người đến nhà Tống Thiền tối qua nên tin tức được lan truyền nhanh chóng.

Chỉ riêng buổi sáng hôm nay đã có năm, sáu nhóm người đến tìm Mạnh Miên tám chuyện, tất cả đều mở đầu bằng: ''Ôi trời ơi, nghe nói Tống Thiền dẫn về cho chị một cậu con rể hả? Đâu đâu mau dẫn ra cho tôi coi cái đi. Nghe đâu thằng nhóc đó nhà vừa giàu lại còn đẹp trai nữa, là một thằng nhóc lai rất đẹp trai đúng không?''

Tống Thiền hoảng sợ, cô thật sự lo sợ trong buổi gặp mặt cảm ơn hai ngày nữa, đám người này thật sự sẽ kéo Chung Linh Ngộ lên sân khấu mất.

Lúc đó Chung Linh Ngộ đang giúp bà ngoại hấp bánh bao, Tống Thiền lén lén lút lút chạy vào trong phòng bếp, kéo anh đi ra ngoài.

''Đi, đi.''

Chung Linh Ngộ ngơ ngác: ''Đi đâu?"

''Anh lái xe của anh đến khu rừng nhỏ phía sau, chúng ta lập tức rời đi, không thể ở lại đây, không ở lại đây được nữa.''

''Chuyện không nghiêm trọng đến mức vậy chứ? Cùng lắm thì anh lên sân khấu cùng em thôi, con người anh trâu bò lắm, rất giỏi chịu áp lực xã hội.''

''Nhưng em có chứng sợ xã hội! Em vừa nghĩ đến cảnh đó là muốn bỏ chạy rồi.''

Tống Thiền vừa nói chuyện vừa đẩy vali ra ngoài, cô dáo dác nhìn xung quanh, sau đó nhét vali vào cốp sau.

Sau khi nhìn một vòng chắc chắn không có người, cô lập tức chui vào trong xe: "Chạy mau!''

Một chiếc ô tô màu đen lao ra khỏi làng như một con đại bàng bay đi trong ánh sáng lờ mờ của buổi sáng sớm.

Sạch sẽ gọn gàng, không gợn lên một hạt bụi nào.

Một người phụ nữ cắn hạt dưa ở cổng làng cho hay: ''Chiếc xe đó trông là lạ, nhưng hình như nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ, của nhà kia phải không ta?''

Hai tiếng sau, Tống Hinh ngồi xổm trong khu rừng nhỏ, sờ lên vết lốp xe để lại trên mặt đất: "Nghi phạm mới rời đi chưa được hai tiếng. Sir Thừa, chúng ta có cần đuổi theo hay không?''

Chung Thừa: ''Bỏ trốn giữa ban ngày ban mặt, thật sự quá đáng! Dù gì cũng phải bỏ chúng ta vào túi gói mang đi theo luôn chứ!''

*

Vào ngày khai giảng, Tống Thiền và Chung Linh Ngộ cùng nhau đến đại học A đúng như kế hoạch.

Đại học A của Dịch Thành chỉ đứng sau hai trường đại học ở thủ đô. Nhưng Tống Thiền đã chọn thi vào chuyên ngành đứng đầu của trường là ngành địa lý. Nếu để bàn về độ chuyên nghiệp và ưu thế của trường trong ngành này thì những trường khác không thể so bì, nên điểm xét tuyển cuối cùng của ngành này cũng cao không kém gì hai trường hàng đầu kia.

Có thể nói, ngôi trường và chuyên ngành này đã được Tống Thiền lựa chọn rất tốt, khi mà cô có thể phát huy tối đa môn mình học tốt nhất và đạt được điểm cao.

Mà Chung Linh Ngộ, anh theo học chuyên ngành quản lý tài chính theo đúng như yêu cầu của bố mẹ anh, đồng thời anh còn định học thêm một chuyên ngành thứ hai, là học luật, đặc biệt là luật hàng hải.

Tống Thiền nhìn Chung Linh Ngộ học tập, đôi khi cô tự hỏi, điểm số này có thật sự là giới hạn năng lực của anh chưa? Bởi vì cô cảm giác như anh có thể tiến lên cao hơn, nói không chừng anh còn có thể trở thành thủ khoa.

Nhưng thái độ của Chung Linh Ngộ đối với điểm số hay thành tích không giống như cách Đổng Hiền Năng luôn luôn tràn đầy tham vọng theo đuổi điểm số hoàn hảo.

Phong cách học tập của anh vẫn luôn dùng cách tùy ý và thoải mái nhất, để có thể đạt được điểm số lý tưởng mà anh đặt ra cho bản thân.

Chung Linh Ngộ luôn làm mọi việc theo cách này sao, từ nhỏ anh đã là người như thế à?

Về vấn đề này, người biết rõ nhất có lẽ chỉ có Yến Vi Tang, người bạn thanh mai trúc mã của Chung Linh Ngộ.

Ở chỗ Phương Gia tham gia thi đấu, Tống Thiền gặp lại Yến Vi Tang, lúc này hai người bọn họ đã thân quen hơn nhiều, thậm chí có thể nói là bạn thân của nhau.

Lúc nhắc đến chủ đề này, Yến Vi Tang tỏ ra có chút nghi ngờ.

''Chung Linh Ngộ trước đây không phải như vậy. Chung Linh Ngộ mà tớ biết, đơn giản là...'' Yến Vi Tang vắt hết óc suy nghĩ, cố gắng đưa ra một cách để hình dung: ''Giống như một con ba ba.''

''Ba ba?''

''Là loại động vật sẽ không buông tha con mồi của mình khi cắn được chúng á.''

''Nhưng anh ấy khá hiền lành mà.''

''Sau khi gặp lại cậu ta vào năm ngoái, tớ cảm thấy cậu ta đúng là đã dễ gần hơn một chút. Trước đây á hả, cậu ta có rất nhiều khuyết điểm, tính cách khép mình, lạnh lùng, lập dị và nói năng bộc trực đâm chọt người khác. Ngoại trừ tớ và lão Liễu, thì cậu ta chẳng chơi được với ai. Tất nhiên cậu ta thật sự trông như không muốn kết bạn và thờ ơ với mọi người. Cho dù là ngày lễ ngày Tết, nếu như không phải bọn tớ chủ động tìm cậu ta thì cậu ta sẽ không bao giờ gửi tin nhắn cho bọn tớ.''

''Với lại cậu ta cũng vô cùng cố chấp bướng bỉnh khi làm gì đó. Cậu ta luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trong mọi việc, cắn chết không chịu buông, khiến người khác rất khó chịu. Tự làm khó chính mình, cũng như làm khó người khác.''

Ở khoảng thời gian và không gian ban đầu, khi Yến Vi Tang gặp được Tống Thiền thì hai người bọn họ đều đã lớn, nên không thể cười nhạo bạn mình với chị dâu như thế này được. Nhưng hiện giờ Yến Vi Tang vẫn còn rất đơn thuần, và đang ở độ tuổi cởi mở chuyện gì cũng chia sẻ được.

Tống Thiền: ''Tớ thật sự không thể tưởng tượng được một Chung Linh Ngộ như vậy thì sẽ trông như thế nào, anh ấy vẫn luôn là người rất hiền hòa, vào năm cuối cấp khi tất cả mọi người đều phải học mười hai tiếng một ngày thì anh ấy chỉ cần bỏ ra tám tiếng, không hề nhiều hơn một phút nào. Anh ấy nói anh ấy sợ làm tổn thương chính mình.''

Yến Vi Tang cười lớn: ''Buồn cười thật đấy!''

Tống Thiền: ''Ngoại trừ chuyện này, anh ấy làm gì cũng không hề làm hết sức bản thân có thể, anh ấy muốn chừa lại đường sống, trăng tròn rồi sẽ khuyết, nên để cho số phận một khoảng trống nhất định để hài hòa hơn, đây là triết lý vàng.''

Yến Vi Tang: ''Cậu ta quả thật đã trở nên hài hước hơn nhiều, trước đây cậu ta giống như ông già cổ hủ cứng ngắc không bao giờ thấy nói chuyện cười đùa. Tống Thiền, tớ cảm thấy Chung Linh Ngộ sau khi ở bên cạnh cậu đã thay đổi rất nhiều, điểm rõ ràng nhất là tình thương của cậu ta, cậu ta thật sự bắt đầu biết quan tâm đến người khác, thậm chí còn biết khuyên nhủ người ta.''

Tống Thiền cũng cười, chỉ là nụ cười này của cô có chút miễn cưỡng, bởi vì cô không biết nên giải thích thế nào, không phải Chung Linh Ngộ gặp cô rồi mới thay đổi, mà Chung Linh Ngộ của lúc này vốn dĩ đã không phải là cậu thiếu niên cô đơn trong lời kể của Yến Vi Tang.

Khi Phương Gia bước vào sân thi đấu, cuộc trò chuyện giữa Tống Thiền và Yến Vi Tang tạm dừng một lúc.

Tống Thiền nghĩ hóa ra trong khoảng không gian này, Chung Linh Ngộ của trước đây và hiện tại cũng có sự tương phản lớn đến như vậy. Ai rồi cũng phải trưởng thành, vậy nên chúng ta phải học cách bao dung khuyết điểm của bản thân.

Vì vậy sau khi cổ vũ cho chiến thắng của Phương Gia, Yến Vi Tang đã chủ động hỏi Tống Thiền.

''Vậy một Chung Linh Ngộ như vậy, có khiến cậu lo lắng không?''

''Lo lắng về điều gì?''

''Không phải cậu nói cậu ta làm cái gì cũng không cố gắng hết sức sao? Đây hiển nhiên không thể coi là ưu điểm cho một người đàn ông đang trên đà thăng tiến trong sự nghiệp đúng không? Tớ chỉ đơn thuần là muốn hỏi một chút, bởi vì hiện tại tớ cũng đang gặp phải chuyện tương tự, nên muốn nghe thử ý kiến từ góc nhìn của cậu.''

''Tớ cảm thấy như vậy rất tốt, thật ra điều này cũng không phải là tất cả, đôi khi phải tự làm khó chính mình, đó gọi là nỗ lực để tiến bộ. Cũng không cần phải trải qua gian khổ như một vị cao tăng khổ hạnh mới có thể cảm thấy bình yên. Nếu như chúng ta có thể tiến về phía trước một cách vui vẻ thoải mái vậy thì tại sao phải khiến bản thân đau khổ giãy giụa bước tiếp, cùng lắm thì là kết quả có thể sẽ đến chậm hơn thôi.''

Tống Thiền cảm thấy dường như cô đã từng nghe thấy những lời giống như vậy ở đâu đó rồi, à, là trước đó Chung Linh Ngộ từng nói với cô.

Ba ngày sau cuộc gặp gỡ này, Tống Thiền và Chung Linh Ngộ sắp xếp vali, dẫn theo Chung Hinh Chung Thừa, cùng bắt đầu chuyến du lịch sang trọng trên tuyến đường Bắc Cực Châu Âu.

Phải đến một tháng sau, một ngày trước ngày khai giảng của đại học A, bọn họ mới trở lại Dịch Thành, chuẩn bị dọn vào ký túc xá.

Năm người bạn mới cùng phòng của Tống Thiền đều khá thân thiết trong lần đầu gặp mặt.

So với việc yêu đương thì Tống Thiền muốn ưu tiên việc cuộc sống đại học của mình đi đúng hướng vào nề nếp trước tiên, và bản thân cô tự cảm thấy Chung Linh Ngộ nhất định cũng muốn như vậy.

Buổi sáng thứ hai, Tống Thiền và Chung Linh Ngộ bất ngờ gặp nhau bên ngoài cửa phòng một môn học đại cương, cả hai người đều không ngờ sẽ gặp nhau ở lớp học này.

Ánh mắt của cô và anh đều lóe lên câu hỏi: Sao anh/em lại ở đây?

Bạn cùng phòng của Chung Linh Ngộ không biết gì về chuyện này, bọn họ đã tìm được cho anh một chỗ ngồi: ''Chúng ta ngồi đây đi.''

Chung Linh Ngộ đáp: ''Không cần đâu, tôi ngồi ở phía sau.''

Sau đó anh đi về phía Tống Thiền.

Lúc này Tống Thiền nghe thấy bạn cùng phòng Cao Tiệp nói với một người bạn cùng phòng khác: ''Bốn chúng ta vừa ngồi đủ một hàng.''

Cô vội vàng lắc đầu với Chung Linh Ngộ, nhỏ giọng năn nỉ anh: ''Bây giờ anh đừng lại đây.''

Tống Thiền đã nói vậy, Chung Linh Ngộ còn có thể làm gì, anh chỉ đành trở lại chỗ ngồi bên cạnh bạn cùng phòng của mình, oán hận dâng cao như sắp chọc thủng cả nóc nhà: ''Tôi trở lại rồi đây.''

Bạn cùng phòng của Chung Linh Ngộ: ''Ô?''

Tống Thiền thở phào, ngồi xuống với các bạn.

Cao Tiệp hiển nhiên không chú ý đến chuyện vừa rồi xảy ra ở bên cạnh, cô ấy còn đang vui mừng: ''Chúng ta có duyên thật đất, một phòng ký túc xá mà có bốn người học chung một lớp, sau này chúng ta có thể đi học chung rồi.

Tống Thiền còn chưa hoàn hồn, cô cố nặn ra một nụ cười đáp lại Cao Tiệp, sau đó cô nhìn thấy Chung Linh Ngộ ngồi ở phía trước đang cúi đầu nhìn điện thoại.

Một giây sau, điện thoại của Tống Thiền rung lên báo có tin nhắn được gửi đến.

Chung Linh Ngộ: [Tại sao anh không được ngồi cùng với bạn gái của mình.]

Tống Thiền: [Tối nay ở thư viện, em sẽ cho anh ngồi cùng với bạn gái của anh nhé.]

Chung Linh Ngộ: [Tạm thời tha thứ cho em.]

Tống Thiền mở sách, bắt đầu viết viết gạch gạch ý trọng điểm.

Chương trình học thứ hai đầu tuần rất căng thẳng, buổi tối chín giờ rưỡi Tống Thiền mới kết thúc buổi học, Cao Tiệp lại đề nghị ra ngoài cổng trường ăn cơm tối.

Tống Thiền nhớ mình có hẹn với Chung Linh Ngộ, nên tranh thủ chạy về, nhưng lúc đến nơi thư viện đã đóng cửa.

Tống Thiền lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Chung Linh Ngộ, cô còn đang suy nghĩ xem nên giải thích chuyện lỡ hẹn với anh như thế nào.

Đột nhiên có người nhảy ra phía sau lưng Tống Thiền, còn giả tiếng hổ gào gầm gừ một tiếng, dọa Tống Thiền sợ đến mức đầu gối như muốn nhũn ra.

Cô quay đầu nhìn lại, nhờ có ánh trăng mà cô có thể thấy rõ gương mặt trắng nõn của đối phương.

''Chung Linh Ngộ, sao anh không trở về ký túc xá?''

''Chưa gặp được em nên anh không muốn trở về.''

''Em xin lỗi, hôm nay em tan học trễ.''

''Nghe nói ở phía sau trường có một cái hồ rất đẹp, em có muốn đi dạo một lúc không?''

''Được ạ.''

Đại học A nằm trong khu thắng cảnh, phía sau là một hồ nước sóng gợn lăn tăn, với cây cầu uốn lượn và bóng đèn bừng sáng khi về đêm, thuyền nhỏ chở du khách tới lui, hai bên là khu chợ đêm và các quán bar văng vẳng những giai điệu vui vẻ, xập xình cực kỳ náo nhiệt.

''Em không ngồi cùng với anh trong lớp học môn đại cương là vì bạn cùng phòng của em chưa quen với anh. Dù sao mọi người cũng mới chỉ vào trường và mọi thứ đều mới lạ.''

Chung Linh Ngộ ngắt lời Tống Thiền: ''Anh biết nguyên nhân, em không cần phải giải thích.'' Ánh đèn ấm áp như hòa vào nụ cười của anh: ''Vừa rồi anh chỉ trêu em thôi.''

Tống Thiền thả lỏng: ''Em cũng biết là anh sẽ hiểu mà.''

Chung Linh Ngộ xoa đầu cô, sau đó thuận thế vòng tay qua ôm lấy vai cô, kéo cô lại gần bên mình.

''Em đã quen với cuộc sống đại học chưa?''

Tống Thiền dựa vào trong ngực Chung Linh Ngộ, cô chợt nhận ra, mỗi một hành động thân mật mà Chung Linh Ngộ làm, đều vô cùng quen thuộc như thể anh đã làm vậy không biết bao nhiêu lần, nhưng cô vẫn còn quá trẻ, có rất nhiều thứ khiến cô chưa thể thích ứng được.

Nhưng cô cũng không hẳn là muốn từ chối anh, cô thẳng thắn thừa nhận thì mỗi một khoảnh khắc bọn họ ở bên nhau cô đều rất tham lam.

Thèm khát trái ngọt, là bản tính ông trời ban cho con người.

''Mới đầu em vẫn chưa quen lắm, em cảm thấy có quá nhiều người, không có đủ không gian riêng tư, chắc là sau này sẽ dần dần em sẽ tìm được cách cân bằng thôi.''

Trái tim của Tống Thiền như sắp đập văng ra khỏi lồng ngực, nhưng cô vẫn len lén tận hưởng hương vị ngọt ngào này.

Chớp mắt một cái thế mà một tháng đã trôi qua.

Tống Thiền đã đánh giá thấp sự lịch trình học dày đặc của chương trình đại học, cô chạy ngược chạy xuôi, vừa đi học vừa tham gia các hoạt động câu lạc bộ, gần như sắp kiệt sức.

Nhưng trong khoảng thời gian này bận rộn thì bạn bè cùng phòng cùng nhau bận rộn, thậm chí bọn họ còn tranh thủ dịp nghỉ lễ quốc khánh đi chơi ở khu vực lân cận, tình cảm bạn bè nhanh chóng đang hâm nóng lên. Trong quá trình này, Tống Thiền, Cao Tiệp và một người bạn cùng phòng khác tên là Tưởng Hoan có cùng chung một chí hướng giống nhau đến kinh ngạc.

Tám giờ sáng đã phải điên cuồng chạy tập thể dục, trong giờ nghỉ giữa giờ, mọi người ngồi trên bậc thềm hai bên đài chủ tịch.

Tống Thiền mơ mơ màng màng uống nước, Cao Tiệp và Tưởng Hoan tìm thấy Tống Thiền, ngồi xuống bên cạnh cô.

Hai người bọn họ thấy Tống Thiền ngủ gà ngủ gật thì không quấy rầy cô, chỉ nói chuyện với nhau.

''Mọi người nói khoa tài chính lớp một có một nam sinh cực kỳ đẹp trai luôn á.''

''Khoa tài chính lớp một ở đâu nhỉ?''

''Ê, cậu ta chạy tới kìa.''

Tống Thiền nghe thấy vậy thì lập tức tỉnh táo, nhìn về phía trước.

Chung Linh Ngộ chạy dẫn đầu đoàn người, anh là bí thư của chi đoàn, hôm nay đến lượt anh dẫn đầu đoàn người chạy phía trước, liếc mắt một cái là có thể thấy anh.

Bản thân anh cũng không muốn trở thành người nổi bật như vậy, nhưng khi vừa nghe nói bí thư chi đoàn phải học thêm chứng chỉ, anh lập tức ra sức học, mới năm đầu đã bắt đầu vùi đầu vào sách vở nghiên cứu, ai nói anh sẽ không vào được chi đoàn, Tống Thiền sẽ đánh người đó.

Tống Thiền nhìn rất nghiêm túc.

Ừm, rất nghiêm túc thèm khát.

Ngày hôm qua lúc hai người gọi điện thoại, Chung Linh Ngộ vẫn đang tập tạ trong phòng tập thể dục, Tống Thiền cảm thấy mình cần phải kiểm tra kết quả luyện tập của Chung Linh Ngộ bằng đôi mắt này một chút.

Bạn trai mặc một chiếc áo phông trắng thoải mái, dáng người cao ráo thẳng tắp, dưới lớp vải tung bay trong gió, dường như có thể nhìn thấy khung xương chắc khỏe, cơ bắp cân đối, và còn bờ vai rộng căng ra kia.

Tập luyện rất tốt.

Giọng nói của Cao Tiệp và Tưởng Hoan vẫn văng vẳng bên tai.

''Thấy rồi, thấy rồi.''

''Người như vậy có khi nào sẽ bị người ta săn lùng bế đi làm ngôi sao không.''

''Cậu ta họ Chung đó, làm ngôi sao cái gì chứ? Cậu đã thấy tư bản làm ngôi sao bao giờ chưa?''

Tống Thiền phát hiện không chỉ có Cao Tiệp và Tưởng Hoan, mà những nữ sinh khách ngồi trên bậc thang cũng đang thảo luận rất sôi nổi.

''Tống Thiền, cậu nhìn lộ liễu quá đấy!''

''Đúng vậy, người ta cũng phát hiện cậu đang nhìn chằm chằm người ta rồi kìa!''

Cao Tiệp và Tưởng Hoan khuyên nhủ Tống Thiền, ôm vai bá cổ bảo cô đừng nhìn nữa dọa đến người ta.

Hơn nữa từ khi Chung Linh Ngộ để ý thấy ánh mắt của Tống Thiền, cũng quay lại nhìn về phía bên trái đài chủ tịch.

Tống Thiền cảm thấy đây là một cơ hội tốt, cô cũng không định nói dối bạn mình, vì vậy cô nói: ''Tớ nhìn anh ấy bởi vì, Chung Linh Ngộ là bạn trai của tớ.''

Đài phát thanh ồn ào dừng lại đúng vào lúc này.

Tưởng Hoan và Cao Tiệp đờ ra mất một lúc, sau đó bật cười.

Cao Tiệp thậm chí còn sờ trán Tống Thiền một cái: ''Đã chẩn đoán xong, không sốt nhưng có vẻ vẫn còn đang mộng mơ.''

Tưởng Hoan cũng cảm thấy Tống Thiền chỉ đang nói đùa, nên cũng ra vẻ nghiêm túc nói đùa: ''Tống Thiền không ngờ cậu còn có một mặt hài hước như vậy.''

Bởi vì đài phát thanh không bật nữa nên bầu không khí bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh, những người khác cũng nghe thấy câu vừa rồi của Tống Thiền, cô cảm nhận vài ánh mắt không mấy thiện cảm đang liếc về phía mình.

Tống Thiền không biết nên trả lời Cao Tiệp thế nào, nhưng cô cũng không thể giải thích được.

Cao Tiệp nhanh chóng vứt chuyện này ra sau đầu, cô ấy nhìn về phía hội trưởng Chúc đứng bên dưới đài chủ tịch.

''Tớ cảm thấy cậu hẳn nên xem xét hội trưởng Chúc của chúng ta một chút, anh ấy hình như thích cậu đó.''

Tống Thiền: ''Cái quỷ gì thế...''

Khi bọn họ đang nói chuyện, hội trưởng Chúc đi tới nói: ''Tống Thiền, sáng sớm mà đã chạy bộ rồi, vất vả nhỉ?''

Cao Tiệp, Tưởng Hoan gật đầu: ''Rất vất vả.''

Tống Thiền không lên tiếng, cô nhớ đến câu vừa rồi của Cao Tiệp, gượng gạo cười một tiếng coi như đáp lại.

Hội trưởng Chúc còn nói: ''Lát nữa anh dẫn mấy đứa đi ăn sáng, bánh bao thịt vịt ở nhà ăn số hai ngon lắm.''

Cao Tiệp và Tưởng Hoan nghe thấy lời này thì rất hiểu chuyện nói: ''Không được, không được rồi, em và Tưởng Hoan còn có việc, đúng không Tống Thiền?''

Tống Thiền nhìn ra bọn họ đang cố ý rồi, Cao Tiệp và Tưởng Hoan đã không tin Chung Linh Ngộ là bạn trai của cô thì thôi, lại còn muốn kết đôi cô với hội trưởng Chúc này, Tống Thiền lập tức tỏ ý từ chối: ''Tớ cũng có việc rồi, việc áp phích tớ còn chưa liên lạc xong.''

Hội trưởng Chúc vừa nghe thấy vậy thì nói: ''Phòng ký túc xá của anh có một cậu bạn khoa thiết kế chuyên nghiệp, anh sẽ hỏi giúp em. Giờ chạy của các em đã kết thúc rồi nhỉ, đi ăn sáng trước đi.''

Tống Thiền toát mồ hôi lạnh, bữa ăn sáng đầy thị phi này cô nhất định phải ăn sao!

''Ăn sáng gì thế?''

Lớp một khoa tài chính đã chạy xong, Chung Linh Ngộ cầm khăn lông lau mồ hôi từ phía dưới đi lên.

Giọng điệu tự nhiên, giống như chào hỏi hằng ngày, nhưng đôi chân dài của anh mỗi lần bước là bước lên hai bậc, rõ ràng là đang muốn vọt tới tuyên thệ chủ quyền.

Hội trưởng Chúc quay đầu lại thấy Chung Linh Ngộ, phát hiện mình không quen người này, tại sao cậu ta lại làm như thân quen lắm vậy, thậm chí trong đôi mắt đen láy còn có sự lạnh lùng cùng nham hiểm.

Nhưng hội trưởng Chúc ngại ở đây có nhiều người, nên vẫn lễ phép trả lời: ''Tôi đang nói bánh bao thịt vịt ăn rất ngon.''

Chung Linh Ngộ: ''Ồ, món đó ở đâu vậy đàn anh?''

Hội trưởng Chúc: ''Nhà ăn số hai.''

''Cảm ơn đã chỉ đường.'' Chung Linh Ngộ nắm tay Tống Thiền: ''Vậy tôi và bạn gái sẽ nhận lời giới thiệu chân thành này của anh.''