Chung Linh Ngộ nắm tay Tống Thiền đi xuống bậc thang, giữa những tiếng hô ngưỡng mộ, ngạc nhiên, xì xào cảm thán.
Tưởng Hoan và Cao Tiệp cũng câm lặng trợn tròn mắt.
Hóa ra Tống Thiền thật sự không nói đùa, Chung Linh Ngộ thật sự là bạn trai của Tống Thiền!
Sau khi mua bánh bao thịt vịt, Tống Thiền cầm chiếc bánh bao nóng hổi trên tay, cắn từng miếng nhỏ, lúc nghĩ đến chuyện vừa rồi cô lại cười khúc kha khúc khích.
Chung Linh Ngộ nghe thấy thì nói: "Chuyện gì khiến em vui vẻ thế? Dáng vẻ cười trộm một mình trông rất đáng sợ đó."
Tống Thiền: "Không có gì, em chỉ cảm thấy muốn cười một chút thôi."
Chuyện này thật 'drama', giống như mấy tình huống xuất hiện trong phim thần tượng máu chó vậy, điều này khiến cho Tống Thiền cảm thấy vừa kỳ quặc vừa khôi hài.
Chung Linh Ngộ nghiêng đầu qua quan sát Tống Thiền: "Nhìn em kìa, cười híp cả mắt lại luôn rồi."
Anh nói xong thì vô cùng tự nhiên nắm lấy tay Tống Thiền.
Xung quanh không có người, Tống Thiền cũng yên tâm ngửa tay đan ngón tay vào với anh.
Sân trường tràn ngập hương hoa quế thơm ngát, những cánh hoa vàng trải rộng trên nền đá xanh. Bọn họ cùng nhau bước từng bước thong thả đi qua những cổng bầu hình hồ lô, đi từ khu vườn này đến khu vườn khác, trò chuyện câu được câu không.
"Chung Linh Ngộ, lần đầu tiên trước đây chúng ta gặp nhau là ở đâu?"
Chung Linh Ngộ từng nói, anh từng sống ở nước ngoài suốt một khoảng thời gian dài cho đến khi anh tốt nghiệp tiến sĩ thì mới về nước, vậy bọn họ chắc chắn không thể nào quen nhau khi học cấp ba được.
Chung Linh Ngộ nghe Tống Thiền nhắc đến lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, anh dường như đắm chìm trong một đoạn ký ức nào đó trong quá khứ, một lúc sau mới dứt ra được khi nói còn lưu lại một chút dư vị: ''Sau này anh sẽ kể cho em nghe.''
Tống Thiền có chút không vui: ''Tại sao ạ, em thật sự rất tò mò về anh và em ở một thời không gian khác sẽ thế nào mà. Anh không thể cất giấu cho một mình anh được, chuyện tốt thì phải chia sẻ chứ.''
Chung Linh Ngộ không trả lời, chỉ cười cười.
Tống Thiền đẩy cánh tay Chung Linh Ngộ ra: ''Anh biết rõ là em rất tò mò rồi mà còn cố ý không nói cho em biết.''
Khi Tống Thiền ngồi xuống chỗ ngồi có chỗ tựa lan can, Chung Linh Ngộ đi nhặt đầy một hũ hoa quế trở lại.
''Em có nhất thiết phải biết không? Không phải mọi thứ em đang trải qua lúc này đây thú vị hơn nhiều sao?''
''Đúng vậy, em đã gặp được một người du hành thời gian, mặc dù thân phận của người du hành thời gian này rất đặc thù, đúng là rất khác với những người khác. Nhưng việc này thì có liên quan gì đến việc anh giấu giếm không chịu nói cho em biết trước đây đã xảy ra chuyện gì?''
Chung Linh Ngộ không biết phải làm sao.
''Đến khi lọ nước đường hoa quế này làm xong, anh sẽ kể cho em nghe.''
Sắc mặt u ám của Tống Thiền lập tức sáng sủa trở lại: ''Anh phải giữ lời đấy!''
Cô ranh mãnh được voi đòi tiên.
''Vậy trước tiên anh kể cho em nghe một chuyện khác đi.''
''Em muốn biết gì?"
''Công việc tương lai của em.''
Chung Linh Ngộ như có điều suy nghĩ: ''Khó nói chính xác được, nhưng em nấu rượu nho rất ngon.''
Tống Thiền có chút bất ngờ: ''Chẳng lẽ em sẽ là người làm vườn trồng cây ăn quả?''
Chung Linh Ngộ lắc đầu.
Tống Thiền: ''Hay là nhân viên ở một trang viên?''
Chung Linh Ngộ thán phục trước trí tưởng tượng của Tống Thiền: ''Loại nho đầu tiên mà anh và em cùng nhau trồng tên là yến chi ngọc.''
Tống Thiền: ''Muốn nếm thử vị của loại rượu đó quá đi.''
Chung Linh Ngộ trầm ngâm một lúc rồi nói: ''Hương vị của yến chi ngọc đúng là rất đặc biệt, không phải anh tự khen mình, nhưng không có loại nho nào trên thị trường có được vị ngon ngọt nổi bật như vậy.''
''Vậy anh có tiếc không?''
''Tiếc cái gì?''
''Có lẽ em sẽ không nấu rượu nho nữa. Cũng sẽ không có cái gì tên là yến chi ngọc nữa.''
Chung Linh Ngộ nhìn Tống Thiền, anh lắc đầu: ''Bất kỳ sống cuộc đời nào, anh đều hài lòng.''
Tống Thiền nhìn Chung Linh Ngộ, theo như anh nói, dường như thật sự khá hài lòng với cuộc sống hiện tại, cũng rất hưởng thụ giây phút này.
Vì để tìm được cô, Chung Linh Ngộ thật sự đã từ bỏ tất cả những thành quả anh đã đạt được trong quá khứ, để rồi mọi nỗ lực, cực khổ cố gắng trước đó của anh coi như bị xóa bỏ sao?
Đó là... Hơn hai mươi năm phấn đấu của anh.
Tống Thiền đi cùng Chung Linh Ngộ đến giảng đường của khoa tài chính, bọn họ đến nơi trước năm phút tiết học bắt đầu, dọc đường có rất nhiều học sinh dừng lại ở đây.
''Nếu như em nhớ không nhầm, lịch học của anh kín cả buổi chiều luôn nhỉ.''
Chung Linh Ngộ mệt mỏi gật đầu: ''Sau khi hết tiết em chờ anh, anh dẫn em ra ngoài ăn đồ ngon.''
Tống Thiền: ''Được, lát cùng nhau đi ăn.''
Chung Linh Ngộ đi vào cửa lớp, Tống Thiền quay lại khu ký túc xá.
Về đến ký túc xá, Tống Thiền mới vừa bước vào cửa, Tưởng Hoan và Cao Tiệp lập tức nhảy từ trên giường xuống, giống như hai con khỉ nhanh nhảu.
''Tống Thiền, Chung Linh Ngộ thật sự là bạn trai của cậu à?''
Tống Thiền: ''Ừa.''
''Các cậu quen biết từ khi nào thế, trong tháng đầu tiên đi học, tớ nhớ chúng ta như hình với bóng không tách rời mà. Cậu đúng là bậc thầy quản lý thời gian đấy nha, vừa ngoại giao xã hội vừa nói chuyện yêu đương.''
Tống Thiền uể oải chui và trong chăn: ''Tớ và anh ấy là bạn học chung cấp ba, ngồi cùng bàn.''
Hai từ này vừa hợp lại, như tạo nên cơn địa chấn nổ đùng, khiến cho não bộ của Cao Tiệp và Tưởng Hoan lập tức tự quay dựng một bộ phim điện ảnh thanh xuân vườn trường.
''Hu hu, tại sao đến giờ chúng tớ mới biết chuyện này.''
Cao Tiệp và Tưởng Hoan ôm đầu khóc lóc.
Tống Thiền giải thích: ''Thì lúc đầu tớ đâu có ý định lừa gạt gì các cậu đâu, là các cậu không hỏi mà.''
Cao Tiệp: ''Không sao hết! Tưởng Hoan, ngày lành tháng tốt của chúng ta đến rồi!''
Tưởng Hoan quay đầu nhìn Tống Thiền: ''Làm ơn hãy nhờ bạn trai cậu giúp chúng tớ xem xét vài người anh em của cậu ấy đi. Tuyển chọn dựa theo vẻ ngoài mặn mà của cậu ấy thì càng tốt nhé.''
Tống Thiền: ''Mấy cát hạt từ bàn tính của cậu sắp bắn lên tới mặt tớ rồi đây nè.''
Mấy ngày gần đây Tống Thiền bị thiếu ngủ, thường xuyên vừa đặt đầu xuống gối là ngủ ngay.
Rõ ràng hôm nay cô đã đặt báo thức, nhưng không biết vì sao chuông báo thức không kêu, lúc cô tỉnh lại thì trời đã tối đen.
Tống Thiền chợt nhớ đến buổi hẹn của cô và Chung Linh Ngộ, vội vàng mở điện thoại lên nhìn, nhưng không hề thấy có tin nhắn gửi đến.
Kỳ lạ thật đấy.
Đúng lúc này Cao Tiệp và Tưởng Hoan đi vào trong phòng, hấp ta hấp tấp đi đến trước giường Tống Thiền.
''Tống Thiền, khoa nghệ thuật đang biểu diễn á!''
Tống Thiền: ''Tớ còn có chút việc, không đi xem với các cậu được.''
Cao Tiệp: ''Không phải, tớ vừa gặp bạn cùng phòng Chung Linh Ngộ, bọn họ đang trên đường đi xem biểu diễn, còn nói Chung Linh Ngộ đã đến đó rồi.''
Tống Thiền: ''Chờ một chút, sao các cậu biết bạn cùng phòng của Chung Linh Ngộ?''
Tưởng Hoan: ''Cậu đánh giá thấp kỹ năng xã hội của chúng tớ thì phải?''
Cao Tiệp: ''Đó không phải trọng điểm, trọng điểm ở đây là khoa nghệ thuật của chúng ta tuyển chọn đều là những tiểu hoa đán* tương lai, ai nấy đều vô cùng xinh đẹp, đừng trách tớ không nhắc nhở cậu nha Tống Thiền.''
*小花旦: Tiểu hoa đán là danh xưng được sử dụng cho tất cả các nữ diễn viên khi vừa bắt đầu gia nhập vào con đường diễn xuất.
Trong đầu Tống Thiền nghĩ, cô còn không hiểu con người của Chung Linh Ngộ sao, sự tin tưởng giữa người với người sao có thẻ dễ dàng biến mất như vậy?
Chuyện bé xé ra to.
Sau đó bọn họ nghe thấy Tống Thiền nói: ''Đi, lập tức xuất phát. Sân khấu được dựng ở đâu, tìm được vị trí chưa?''
Diện tích đại học A rất lớn, Tống Thiền và hai người bạn cùng phòng vừa đi vừa hỏi đường mất hơn một tiếng đồng hồ mới đến được hội trường nơi diễn ra buổi biểu diễn.
Sau khi đến nơi bọn họ mới nhận ra đây không phải một biểu diễn theo xu hướng lễ hội âm nhạc ồn ào, mà là một buổi biểu diễn nghệ thuật nghiêm trang tao nhã.
Mọi người ngồi trên ghế và theo dõi buổi biểu diễn một cách rất nghiêm túc trong im lặng.
Lúc Tống Thiền đến nơi, trên sân khấu đang diễn ra một vở nhạc kịch, những bước nhảy duyên dáng của các vũ công kết hợp với cốt truyện và hiệu ứng âm thanh kịch tính chạm đến lòng người khiến tiếng cảm động rơi nước mắt.
Cao Tiệp và Tưởng Hoan cũng giống như cô.
Dưới sự ảnh hưởng của nghệ thuật, bọn họ hoàn toàn quên mất mục đích khi đến đây.
"Tao nhã, thật sự rất tao nhã.''
''Cảm động ghê, thật sự quá cảm động!''
Đến khi buổi biểu diễn kết thúc, người xem lần lượt rời đi.
Lúc này Cao Tiệp mới nhớ đến chuyện chính.
Ngay sau đó cô ấy nhanh chóng tìm thấy đối tượng mục tiêu.
Tống Thiền khóc một hồi hai mắt sưng lên như hai quả đào, cô còn chưa thoát ra khỏi vở kịch vừa rồi thì đã bị Cao Tiệp và Tưởng Hoan kéo vào một góc sân khấu.
Có một góc hậu trường nhỏ được ngăn cách bằng vải nhung, trong khoảng trống vừa đủ có một người phụ nữ mặc đồ đỏ đứng trước đống quà và hoa, từ bên trong truyền ra giọng hai người đang nói chuyện, một trong đó là giọng của Chung Linh Ngộ, nhưng tiếng nhạc đã lấn át mất tiếng nói chuyện của hai người.
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy Chung Linh Ngộ bước tới và ôm lấy người phụ nữ mặc đồ đỏ.
Cao Tiệp và Tưởng Hoan lập tức chết sững như bị sét đánh, tự giác biết mình đã gây chuyện, mất hồn mất vía đi về phía Tống Thiền: ''Đi thôi, chúng ta đi thôi.''
''À à, bọn tớ thật sự không ngờ chuyện lại đến nhanh và dữ dội như vậy, nếu biết trước thế này bọn tớ sẽ không để cậu đi.''
Hai người muốn kéo Tống Thiền rời đi, nhưng chân Tống Thiền như ghim xuống đất chịu di chuyển.''
''Không, tớ cảm thấy cô ấy nhìn quen quen.''
Cao Tiệp và Tưởng Hoan trố mắt nhìn nhau, sợ Tống Thiền sẽ sụp đổ sau đó làm ra mấy chuyện như giật tóc nắm đầu, hai người lập tức hoảng sợ không biết phải làm sao.
Lúc mấy cô gái còn đang tay chân luống cuống đứng đó, thì lại thấy người phụ nữ mặc váy đỏ đó và Chung Linh Ngộ đã quay người lại chuẩn bị đi ra, đã thế hai người kia còn đang cười cười nói nói.
Mặc dù Tống Thiền vẫn chưa nhận ra người này là ai, nhưng cô cảm thấy mình cứ đứng ở đây, trông như đang nhìn lén bọn họ thì không được hay lắm.
Nhưng khi cô quyết định rời đi thì lựa chọn được đưa ra quá trễ, Chung Linh Ngộ đã thấy cô.
Trong mắt anh chỉ có vẻ ngạc nhiên: ''Tống Thiền, sao em cũng ở đây?''
Ngoài mặt Tống Thiền vẫn ra vẻ bình tĩnh: ''Em đến xem biểu diễn, lúc vở kịch kết thúc em thấy có người giống anh, định đến nhìn xem phải là anh không thì không ngờ thật sự anh cũng đang ở đây.''
Tống Thiền nói xong thì vô thức nhìn sang người phụ nữ mặc váy đỏ đứng bên cạnh, phát hiện ra người đó đang khoanh tay nhìn mình.
Tim Tống Thiền đập nhanh hơn, chỉ cảm thấy người phụ nữ này thật sự rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy nghẹt thở, nhất là khi cô ta không cười, vẻ đẹp lạnh lùng như bông hồng băng giá, đến cả một cô gái như cô cũng không thể rời mắt được.
Cao Tiệp và Tưởng Hoan cũng không dám nói lời nào, khí chất của người phụ nữ này rất ác liệt, khiến cho người khác không dám nói năng linh tinh trước mặt cô ta.
Chung Linh Ngộ trả lời Tống Thiền: ''Vậy nên mắt em đỏ thế này là do coi vở kịch nào đó cảm động quá rồi khóc sao?''
Tống Thiền nắm chặt tay nói: ''Em, em không nhớ tên.''
Người phụ nữ váy đỏ chậc lưỡi một cái, trên gương mặt trắng như tuyết hiện lên vẻ tức giận, liếc nhìn Chung Linh Ngộ: ''Thằng nhóc con này, nói chuyện lâu như vậy rồi mà không định giới thiệu một chút sao, có ý gì đây?''
Cùng lúc đó, cuối cùng Chung Linh Ngộ cũng nắm bắt được vẻ mất tự nhiên của Tống Thiền, mới kịp nhận ra sự thiếu sót của mình: ''Xin lỗi, quên giới thiệu với mọi người, đây là mẹ của anh.''
Tống Thiền chỉ cảm thấy cả người cô bỗng hóa đá.
Cô không nên tới đây, thật sự.
Đột nhiên cô nhận ra trước đây mình quá đáng đến mức nào, chốc chốc dẫn Chung Linh Ngộ đi gặp Mạnh Miên, chốc chốc lại dẫn Chung Linh Ngộ đi gặp bà ngoại cô.
Áp lực khi gặp người lớn trong nhà, nặng nề quá đi mất!
Người đứng trước mặt cô là mẹ chồng tương lai của cô, là một vũ công đỉnh cao nên mẹ của Chung Linh Ngộ được mời đến dự buổi biểu diễn nghệ thuật này và làm giám khảo cũng như thầy hướng dẫn, thảo nào cô thấy mẹ anh nhìn trông quen như vậy, hóa ra trước đây cô từng đọc tin tức về bà trên các trang báo mạng, vậy mà lúc nãy không thể nào nhớ ra nổi, đến lúc đứng đối diện nhau rồi mới nhớ ra, thì đã không kịp để chạy nữa rồi.
Người tí hon trong lòng Tống Thiền ngửa mặt lên nhìn bầu trời một góc bốn mươi lăm độ, nước mắt chảy dài trên gương mặt.
Giọng của Cao Tiệp và Tưởng Hoan vang lên bên tai Tống Thiền, giọng điệu của bọn họ hoàn toàn khác với mấy phút trước, thậm chí còn có chút nịnh nọt.
''Dạ em chào cô Quan, cô nhìn trẻ quá, người nào không biết còn tưởng cô là chị của Chung Linh Ngộ luôn đấy ạ.''
''Đúng vậy, vừa rồi bọn em suýt chút nữa... À dạ bọn em bạn cùng phòng của bạn gái con trai cô.''
Ây, quan hệ bà con xa.
Tưởng Hoan nói xong thì quàng tay qua vai Tống Thiền, động tác này khiến cho Quan Ý Nồng lập tức hiểu ra ''bạn gái của con trai'' là ai, Quan Ý Nồng nheo mắt lại, trong đôi mắt xinh đẹp kia có ẩn ý khác thường.
Chung Linh Ngộ vốn đang định giới thiệu Tống Thiền, nhưng miệng của hai người bạn cùng phòng này quá nhanh.
Rốt cuộc cũng đến lượt anh có cơ hội nói chuyện: ''Đây là Tống Thiền, bạn gái của con.''
Tống Thiền: ''Em chào cô ạ.'' Hu hu.
Tống Thiền đau khổ, cô thật sự rất muốn tạm thời chia tay một ngày với Chung Linh Ngộ.
''Mấy cô gái nhỏ ngoan quá, Chung Linh Ngộ, mời bọn mẹ ăn cơm.''
Tưởng Hoan và Cao Tiệp: "Yeah!''
Chung Linh Ngộ: ''Vâng...''
Tống Thiền: Không ổn...
Chứng sợ xã hội nói cô biết lúc này nên trốn đi.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Thiền: Mẹ chồng của mình đẹp như hoa...