Có một lần, Chung Hinh thèm ăn, len lén tham dự một buổi tiệc rượu của tập đoàn với Chung Linh Ngộ. Lúc Chung Hinh về nhà, mang theo rất nhiều bánh ngọt cho Tống Thiền, lúc ấy Tống Thiền thuận miệng hỏi một câu, bà nội của Chung Hinh là người như thế nào.
Lúc đó Chung Hinh đã trả lời thế này: "Bà nội của con ý hả, bà rất bảo thủ và truyền thống, mỗi lần gặp bà con đều cảm thấy cực kỳ căng thẳng. Bà nội lúc nào cũng ưỡn cổ ngẩng cao đầu, dáng đứng rất thẳng, cổ áo sau, gáy và mắt cá chân ba điểm thẳng hàng. Sau đó bà nội đứng với tư thế đó dạy dỗ nói con gái không được thế này, con gái không được thế kia.
Giọng điệu và vẻ mặt lúc đó của Chung Hinh vẫn in đậm trong tâm trí Tống Thiền, khiến cô gần như ngạt thở, không thể mở miệng phát ra âm thanh nào.
Cô không kìm lòng được suy đoán lung tung, chẳng lẽ ở trong khoảng thời gian và không gian đó, cô vẫn đang phải chật vật đối mặt với vấn đề mẹ chồng nàng dâu khó khăn muôn thuở sao?
Mái chèo khuấy động những làn sóng trong vắt, tiếng nước gợn sóng nhẹ nhàng bao trùm xung quanh. Ngọn đèn dầu nhỏ trên mái hiên tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Tống Thiền vốn định nhìn phong cảnh hai bên bờ, nhưng cô lại bắt gặp bóng dáng của Quan Ý Nồng ngồi ở đầu mũi thuyền.
Bà đã thay chiếc váy đỏ ra, lúc này bà đang mặc một chiếc váy dệt kim màu vàng trắng, không đeo thêm bất kỳ phụ kiện trang sức gì, cực kỳ đơn giản nhưng đủ để tôn lên dáng người mảnh mai khiến Tống Thiền nhìn đến ngẩn người.
Bộ váy của bà rất đẹp, khí chất toát lên vẻ giỏi giang thành đạt. Một cô gái nên xinh đẹp và tinh tế như Quan Ý Nồng vậy.
Tống Thiền đang suy nghĩ nên dùng từ ngữ gì để miêu tả Quan Ý Nồng, nhã nhặn trầm tĩnh như khổng tước lông trắng, hay là xinh đẹp như loài bướm đuôi én đậu trên ngọn cây? Ánh mắt của Quan Ý Nồng vừa nhìn sang phía này, Tống Thiền vội vàng cúi đầu xuống, vẻ mặt khuất vào sau bóng đèn đánh cá, hốt hoảng ẩn mình.
Cao Tiệp và Tưởng Hoan đang vui vẻ ríu rít trò chuyện với Quan Ý Nồng.
Tống Thiền thì lại giấu mình cải trang thành một vai phụ nho nhỏ.
Nếu không phải có Chung Linh Ngộ sóng vai đi bên cạnh, có lẽ Tống Thiền cả đêm nay sẽ không mở miệng nói được câu nào.
"Sao lúc em ngủ dậy không nhắn tin cho anh?"
"Sao anh biết buổi chiều em đang ngủ?"
"Bạn cùng phòng anh nói cho anh biết, các cậu ấy nói trên đường đi gặp được bạn cùng phòng em, nghe bạn cùng phòng em nói thế. Anh nghĩ, nếu như em ngủ rồi, mà đúng lúc anh phải đi gặp mẹ nên không gọi điện gọi em dậy nữa."
"Em cũng nghe các cậu ấy nói anh đi xem biểu diễn, rồi còn nói buổi biểu diễn này hay lắm nên em cũng muốn đi xem."
"Chuyện này ở trong hội trường em đã kể cho anh rồi."
"À, đúng nhỉ."
"Có phải em cảm thấy hơi căng thẳng không?"
"... Vẫn ổn ạ."
"Vậy bây giờ em đã hiểu được cảm giác của anh hai lần đầu đến nhà em với nhà bà em chưa?"
Tống Thiền nhìn dáng vẻ thoải mái cười đùa của Chung Linh Ngộ thì cũng cong khóe môi cười, gật đầu một cái, trên mặt thoáng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Chung Linh Ngộ khẽ ôm bả vai Tống Thiền một cái, sau đó buông ra, Tống Thiền cảm nhận được anh muốn an ủi mình.
Cô ngước lên đón lấy ánh mắt của Chung Linh Ngộ, nhìn thấy trong đôi mắt anh lóe lên ý cười ấm áp: "Mẹ anh chọn món ngon lắm, em ăn thử đi."
Tống Thiền vui vẻ đồng ý.
Lúc này đây, cô cảm nhận được tâm trạng của Chung Linh Ngộ đang rất tốt.
Sự vui vẻ này được thể hiện một cách rất đơn giản và ngây thơ, khiến cho Tống Thiền thấy được một góc cạnh khác của Chung Linh Ngộ.
Không còn vẻ trầm ổn chín chắn như thường ngày, cũng không phải sự chu đáo tỉ mỉ về mọi mặt như anh vẫn thường thể hiện.
Hóa ra con người ta dù ở độ tuổi nào, khi ở trước mặt bố mẹ vẫn luôn chỉ là một đứa trẻ. Một người đã trả qua muôn ngàn thử thách của cuộc đời, một lần nữa quay đầu nhìn lại thấy được mẹ thuở còn trẻ, chuyện này đối với Chung Linh Ngộ mà nói đây là một cơ hội hiếm có, và anh cũng rất trân quý cơ hội này.
Tống Thiền nghĩ, nếu như cô là Chung Linh Ngộ, cô chắc sẽ vui mừng bật khóc nước mắt nước mũi tùm lum.
Nghĩ đến đây, Tống Thiền thở phào nhẹ nhõm.
Cô ở đây không phải là để đối phó với ai, mà là để đồng hành cùng Chung Linh Ngộ, cùng anh trải qua một hành trình tuyệt vời và chia sẻ với anh niềm vui này.
Cuộc hôn nhân của Quan Ý Nồng và Chung Kỳ Vân là một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, một bên xuất thân từ gia đình có truyền thống nghệ thuật dân gian, bên còn lại là từ gia đình doanh nhân có tên tuổi lịch sử cả trăm năm. Nhưng ẩn sau đó mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình.
Nhà hàng được Quan Ý Nồng chọn phản ánh cá tính của bà, trang nhã nhưng trông không quá đắt đỏ xa hoa, trong phạm vi nhà hàng có sân khấu kiểu Giang Nam được xây gần bờ sông. Một vài loại bánh ngọt, ba loại trà, vài điệu hát dân gian Tần xoang du dương nhẹ nhàng như dòng nước chảy róc rách qua tai. Chỉ cần tựa vào lan can ngắm những chiếc thuyền chèo ngang qua thôi cũng đủ khiến người ta phải thẫn thờ cả đêm.
Tống Thiền và những người bạn ăn no, ngồi bên dưới những chiếc đèn lồng xem màn trình diễn múa rối bóng ở bên dưới.
Quan Ý Nồng lấy cớ đi dặm lại lớp trang điểm, rồi đi xuống dưới tính tiền.
Chung Linh Ngộ biết ý của bà, đi theo xuống dưới.
"Không phải mẹ bảo hôm nay con mời sao?"
Quan Ý Nồng nhận lấy hóa đơn, mỉm cười liếc con trai một cái: "Mẹ đùa thôi, có mẹ ở đây rồi còn để con bỏ tiền ra làm gì." Bà nói xong, còn vỗ vai con trai, trêu chọc: "Con tiết kiệm một chút, sau này còn nhiều việc phải xài tiền, yêu đương với bạn gái cũng nên hào phóng một chút."
Chung Linh Ngộ: "Con không hào phóng sao?"
Gió chiều thổi lướt qua những cành liễu đung đưa nhè nhẹ, con đường tràn ngập đèn lồng yên tĩnh dễ chịu.
"Con hào phóng chỗ nào hả, thậm chí lúc gọi món con cũng không hỏi ý con gái nhà người ta thích ăn cái gì, chỉ gọi món mình thích, còn ra thể thống gì nữa."
"Đó là bởi vì con hiểu rất rõ sở thích của cô ấy."
"Vớ vẩn, con giống bố con đấy, tự cho mình là đúng."
Chung Linh Ngộ chỉ cười không nói gì.
Hai người đi một đoạn nữa đến dưới gốc cây hoa đào.
Quan Ý Nồng bỗng nói: "Chung Linh Ngộ, mẹ biết vì sao con lại thích cô bé đó."
Chung Linh Ngộ đã sống hai kiếp người rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nghe mẹ nói lời này, không khỏi tò mò: "Mẹ mới chỉ gặp cô ấy chưa được hai tiếng đồng hồ nữa, sao có thể hiểu hết cô ấy được chứ."
"Nhưng mẹ hiểu con, nhóc ạ."
"Xin hỏi, các hạ có cao kiến gì."
"Đúng là con bé không nói với mẹ được mấy câu, nhưng con biết đấy, mẹ làm giáo sư lâu năm có chút bệnh nghề nghiệp, có những lúc kể chuyện lại thích lải nhải không ngừng như một giảng viên đang giảng bài cho sinh viên trong giờ học. Khi mẹ chia sẻ một số vở Tần xoang, hí kịch, mẹ có thể thấy được đôi mắt cô bé sáng bừng lên, đó là một loại dã tâm theo đuổi cái đẹp cực độ. Tất nhiên, ở người con bé không mang hề có chút cảm giác của chủ nghĩa vị lợi, mẹ nhìn con bé mà suýt chút nữa không nhịn được thao thao bất tuyệt cả một ngày một đêm."
"Sự khao khát kiến thức của cô ấy khơi dậy mong muốn thể hiện của mẹ."
"Đúng rồi."
"Vậy Tống Thiền thì sao ạ, nếu đúng như mẹ nói, cô ấy sẽ không dễ dàng bày tỏ suy nghĩ của mình, trông có vẻ không có chủ kiến, hiền lành lại im lặng. Nhưng thật ra cô ấy có ý thức về mục tiêu rất mạnh mẽ, cũng biết vạch ra con đường để đạt được mục đích đó.."
"Mẹ không thể hiểu con bé sâu sắc như con, mẹ chỉ là cảm thấy nếu như con bé là học sinh của mẹ, mẹ sẽ sẵn lòng bồi dưỡng con bé."
"Dựa theo những gì chúng ta vừa nói, điều này có liên quan gì đến việc con thích cô ấy?"
"Mẹ thích, nên con cũng sẽ thích, không phải là chuyện rất bình thường sao?"
"?"
"Được rồi, mẹ đùa thôi."
"Mẹ có thể nghiêm túc một chút được không, con đang rất tò mò đấy..."
Quan Ý Nồng khẽ ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói: "Khoảng cách giữa hai mắt của con và con bé khá là gần."
"Cái gì ạ?"
"Dễ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên."
"Sao con lại mong chờ mẹ có thể nói được cái gì đó chứ, haiz."
"Chẳng lẽ không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên à? Mẹ còn lâu mới tin có ai có thể ở bên cạnh con lâu mà sinh ra cảm giác yêu thích với con đâu."
Chung Linh Ngộ nghĩ đến cái gì đó, chột dạ nhìn sang một bên: "Có lẽ mẹ nói có một chút đúng..."
Chung Linh Ngộ thật sự không có cách nào thảo luận vấn đề này với Quan Ý Nồng và đưa ra được một kết quả cuối cùng được.
Bởi vì chính bản thân anh cũng không biết, hoặc cũng có thể nói là anh đã quên mất.
Đối với anh, việc yêu Tống Thiền đã trở thành một loại thói quen.
Còn về việc anh đã yêu Tống Thiền như thế nào, anh phải lục lại tìm tòi trong ký ức để tìm ra câu trả lời.
Những ngày sau đó, Tống Thiền lần đầu tiên tham gia một cuộc thi nhỏ ở đại học, cô tự thành lập một nhóm gồm những người không mấy thân quen biết để hoàn thành việc quay phim tư liệu thực tế và biên tập theo phong cách học đường. Có lẽ vì có chút bối rối mà mấy ngày nay cô chỉ liên lạc với Chung Linh Ngộ trên QQ, chứ không gặp mặt trực tiếp.
Khi cô đang sứt đầu mẻ trán, thức đêm đến ba giờ sáng, rồi sáng ngày hôm sau vội vàng nộp tác phẩm và dành một ngày biên tập phim trong ký túc xá, chưa kịp chợp mắt một lúc đã lại bị kéo đi ăn tối với hội sinh viên.
Hội sinh viên đã thuê lại toàn bộ "Nhã Đàm Cư", các thành viên trong nhóm không ngừng ca ngợi về nguồn tài chính dồi dào của chủ tịch hội sinh viên.
Các gọi là "Đàm Nhã Cư" là một ngôi nhà cổ nằm ven sông, mang phong cách kiến trúc cổ điển thu hút rất nhiều người thích sự nhã nhặn thanh cao đến uống trà và gặp gỡ khách hàng.
Các thành viên tụ tập cùng nhau uống rượu ăn xiên nướng, ca sĩ thường trú của Đường phố cổ trấn cũng được mời đến khuấy động bầu không khí. Vì để mọi người có khoảng thời gian vui vẻ, bọn họ đã thuê thêm phục vụ nhiều loại cocktail nhiều màu sắc và rất độc đáo, có thêm đủ loại bánh ngọt và đồ ăn nhẹ được nướng ngay tại chỗ.
Khi Tống Thiền ngơ ngác ngồi xuống, chủ tịch hội sinh viên đang phát biểu, mọi người đều im lặng, Tống Thiền nhìn chằm chằm về phía trước, thế nào mà lại nhìn thấy Chung Linh Ngộ.
Nói đến chuyện này, bọn họ thật sự là một cặp đôi rất thú vị, lần nào cũng bất ngờ gặp nhau trong bữa tiệc của người khác. Tống Thiền nghĩ đâu đâu, trong mắt bỗng tràn đầy ý cười.
Chung Linh Ngộ cũng cười theo.
Tối nay, sự tiếp xúc của Tống Thiền và Chung Linh Ngộ có lẽ chỉ là một cái liếc mắt ngắn ngủi này.
Tống Thiền ban đầu không có ý định uống rượu, nhưng cocktail được phục vụ có màu sắc sặc sỡ khiến người ta muốn thử xem mùi vị của nó thế nào.
Cô nếm thử mỗi loại một ít, chẳng mấy chốc tầm nhìn của cô đã trở nên mơ hồ, cô rời khỏi Cao Tiệp và Tưởng Hoan, một mình lang thang trong khu vườn nhỏ bên ngoài để tỉnh táo lại.
Lúc Tống Thiền đi đến vườn nho trong sân, cô vấp phải một hòn đá, và rồi có ai đó nắm lấy cánh tay cô từ phía sau.
"Em cẩn thận một chút."
Tống Thiền quay người lại, cô nhìn thấy Chung Linh Ngộ.
"Em còn tưởng anh đã đi đâu rồi cơ."
"Anh vẫn luôn ở phía sau phòng bao phân tích dữ liệu với mấy người bạn học, ngày mai phải nộp số liệu rồi."
"Hóa ra anh cũng rất bận, em cũng rất bận."
Tống Thiền tủi thân mím môi, không ai nói với cô liên đại học sẽ cực khổ như vậy.
"Có phải em say rồi không? Hay là anh đưa em về nhé."
"Chung Linh Ngộ, anh nhìn kìa, là nho đó."
Tống Thiền ngẩng đầu lên nhìn những chùm nho hòa vào với bầu trời đêm, chúng được treo trên giàn cao, quả to mọng nước trông rất ngọt ngào, được chiếu sáng bởi những ngọn đèn thủy tinh treo gần đó. Cô dường như đã ngửi thấy mùi thơm của rượu nho lên men.
Một lúc sau, Tống Thiền nhìn Chung Linh Ngộ, anh đang ngẩn người nhìn những chùm nho đó.
Cô nói: "Trước đây em phát hiện anh rất thích nho."
"Đúng vậy, anh rất thích nho, cũng như em thích nho vậy."
Chung Linh Ngộ nói lời này tựa như anh không trả lời câu hỏi của anh, mà giống như là đang tự lẩm bẩm với chính mình hơn.
Rất nhiều cảnh tượng trong quá khứ chợt hiện lên trong đầu anh, anh nhớ rồi, nhớ mình đã từng yêu Tống Thiền như thế nào.
Giống như một đoàn tàu đi xuyên thời gian và không gian đang gầm rú đâm sầm vào anh, những hình ảnh cũ kỹ rơi ra rải rác khắp nơi, đoàn tàu đó đâm anh rơi xuống biển sâu, xung quanh không có lấy một tiếng động, vạn vật đều đang nín thở.
"Nhưng bây giờ em không thích nho lắm, cũng sẽ không trồng nho với anh nữa, vậy phải làm sao bây giờ?"
Chung Linh Ngộ cúi đầu nhìn Tống Thiền trước mặt, vẻ mặt anh khó hiểu.
"Tại sao cứ phải giống như trước đây, mới coi là tốt?"
"Em chỉ là cảm thấy điều đó hẳn rất quan trọng với anh."
Chung Linh Ngộ không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm Tống Thiền rồi anh lắc đầu một cái.
Tống Thiền cũng có chút bực bội gãi đầu: "Thật ra em cũng không biết tại sao, em chỉ muốn hỏi anh..."
"Vậy em thử hỏi nghe xem nào?"
"Bởi vì... Bởi vì lúc nào anh cũng thoải mái làm việc đó như một thói quen, mà em, em không giống như vậy, em không quen với những thói quen dường như đã ăn sâu vào máu của anh."
Tống Thiền có chút phiền lòng, não cô như đang sưng tấy, cô không thể suy nghĩ cặn kẽ để giải thích rõ ràng ý mình muốn nói.
Trong các cặp đôi đang yêu, nào có người bạn trai nào có được sự điềm tĩnh như anh, từng cái giơ tay nhấc chân của anh đều vô cùng thân mật, mà lại vô cùng thản nhiên như thế? Rõ ràng hai người bọn họ mới chỉ yêu đương, mà bầu không khí hòa hợp như thể đã tiến triển đến mức ổn định, giống như nước chảy nhỏ giọt thành dòng chảy dài vậy.
Tình yêu sâu sắc, cuộc sống bên nhau nhiều năm, con đường trở nên đơn giản.
"Thôi bỏ đi, em nói anh không hiểu được đâu, anh coi như em chưa nói gì đi."
Tống Thiền đành bỏ cuộc, dùng mu bàn tay xoa xoa giúp hai gò má hạ nhiệt, hơi rượu bốc lên, cả người cô vẫn mềm oặt như bị mắc kẹt trong mớ bông gòn.
"Làm sao em biết anh không hiểu lời em nói?"
Chung Linh Ngộ đã nói với cô như vậy.
"Anh hiểu sao? Anh hiểu thế nào?"
Tống Thiền đưa mắt nhìn qua, cô thấy đôi mắt đen láy lóe lên tia sáng của Chung Linh Ngộ, phản chiếu gương mặt của cô. Nhịp tim của Tống Thiền lập tức trở nên nhanh hơn, cô như rơi vào tình ý sâu đậm trong đôi mắt ấy.
Khi lòng bàn tay Chung Linh Ngộ áp lên gò má cô, Tống Thiền giật mình tê dại, dự cảm mãnh liệt khiến toàn thân cô căng thẳng, đại não ngừng hoạt động.
Dù có còn trẻ thiếu kinh nghiệm đến đâu thì cô vẫn có thể nhìn thấy dòng nước ngầm cuồn cuộn như mưa giông bão tố sắp nổi lên trên gương mặt Chung Linh Ngộ lúc này.
"Vậy em nghe thử câu trả lời của anh nhé."
Khi Tống Thiền lùi lại dựa vào giàn nho, Chung Linh Ngộ đã cúi xuống hôn cô.
Cả người Tống Thiền nóng như lửa đốt, cô giống như đột nhiên lên cơn sốt cao.
Cảm giác tê dại và nhiệt độ cao khiến cơ thể rơi vào trạng thái hỗn loạn, trái tim gần như tê liệt.
Cô rút lại lời mới nói, đây không phải nước chảy nhỏ giọt thành dòng chảy dài.
Mà là tình yêu cuồng nhiệt.