Da đầu Tống Thiền tê dại.
Trong vô thức, cô nhìn thấy trong mắt Chung Linh Ngộ có chút vẻ nguy hiểm.
"Bố của hai em ấy, trông giống con trai hơn, hay là giống con gái hơn vậy?"
Tống Thiền thề cô thật sự hỏi rất nghiêm túc, đây là cách đặt câu hỏi khéo léo nhất mà cô đã vắt hết óc ra để suy nghĩ.
Nhưng Chung Linh Ngộ nghe cô hỏi vậy thì bật cười thành tiếng.
"Tống Thiền, trên đời này làm gì có đạo lý bố phải trông giống con của chính mình không?"
"Tớ biết tớ biết mà, nhưng tớ chỉ là quá tò mò bố mẹ của hai em ấy trông như thế nào thôi." Tống Thiền khẽ đánh lên cánh tay Chung Linh Ngộ một cái, trách anh không chịu nghiêm túc, "Buổi sáng hôm nay lúc đi học, tớ nhìn thấy Chung Hinh Chung Thừa ở phía xa xa, thảo nào tất cả mọi người đều chạy lại nhìn các em ấy, bọn họ thật sự rất xinh đẹp. Sau đó tớ cảm thấy rất tò mò, không biết rốt cuộc bố mẹ phải có gen ưu việt đến mức nào mới có thể sinh ra hai người con xinh đẹp như vậy chứ."
Vì để nói ra mấy lời khách sáo mà Tống Thiền đã nhanh trí bịa ra một đống điều vô nghĩa, ổ cứng CPU của cô cũng sắp chạy hết công suất rồi.
Chung Linh Ngộ nghe Tống Thiền nói những lời này, anh cảm thấy thật sự có cố gắng thế nào cũng không thể thông suốt được.
"Bạn học Tống Thiền hình như có ấn tượng rất tốt với Chung Hinh và Chung Thừa nhỉ?"
"Tất nhiên rồi."
Tống Thiền chân thành gật đầu.
"Cậu không có cảm giác gì đặc biệt sao?"
Chung Linh Ngộ nheo mắt lại.
Tống Thiền: "Tớ..."
Tình thương của người làm mẹ? Điều này có thể nói ra không.
"Thì như cậu thấy đấy, gen người nhà họ Chung đều có ưu thế về ngoại hình."
"À ừm, bạn học Chung cũng rất đẹp trai mà."
Tống Thiền thuận tiện nở một nụ cười ngọt ngào.
Sau đó quả nhiên cô nhìn thấy biểu cảm của Chung Linh Ngộ chuyển sang trạng thái rất vui vẻ.
Nhưng một giây tiếp theo anh đã nói ra một câu rất dọa người.
"Vậy cậu tự mình đi gặp đi, cậu thấy thế nào?"
"Gặp... Ai?"
"Bố của Chung Hinh Chung Thừa đó. Không phải cậu rất tò mò bố của bọn họ trông như thế nào à? Cậu tự mình đi gặp không phải sẽ biết sao."
"Bạn học Chung, chuyện đó... Tớ không phải có ý này."
"Nói thật, chuyện vẻ bề ngoài là chuyện rất chủ quan, tớ không chắc tớ thấy hài lòng thì bạn học Tống Thiền cũng sẽ thấy hài lòng."
Tống Thiền đổ từng giọt mồ hồ to như hạt đậu nành.
Cô hài lòng cái gì chứ, đây đâu phải đi coi mắt đâu!
"Không được không được, tớ không tò mò nữa."
"Cậu không tò mò?"
Mặt Tống Thiền đã đỏ đến mức có thể nhỏ ra cả máu, cô ôm lấy đầu, bỗng muốn chui vào trong ngăn bàn quá đi mất.
"Bạn học Tống Thiền, nếu như cậu muốn biết, tớ có thể nói cho cậu nghe, chuyện này không có gì phải trốn tránh cả. Nếu đã nói rồi thì ngoại trừ ngoại hình, cậu không muốn biết nhân phẩm, tính cách, chỉ số thông minh, thực lực gia đình và tài năng cá nhân của người đó có những ưu điểm nào sao?"
"Chắc là rất giỏi đúng không?"
Chung Linh Ngộ nhún vai, đáp lại là vẻ mặt khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Tống Thiền không rõ như thế này là có hàm ý gì, nhưng cô cảm thấy con sâu tò mò trong cơ thể mình bắt đầu ngọ nguậy vặn vẹo.
"Bạn học Chung thật sự rất giỏi dụ dỗ người khác." Tống Thiền lầm bầm tố cáo, sau đó phát biểu nghi ngờ của mình, "Đừng nói là cậu biết chuyện gì đó, rồi cố ý làm như vậy nha."
Vẻ mặt Chung Linh Ngộ đầy vô tội, "Tớ biết chuyện gì cơ?"
Tống Thiền thật sự có chút nghi ngờ, nếu như theo lời Chung Hinh Chung Thừa bọn họ xuyên thời gian đến đây là thật, vậy thì Chung Linh Ngộ cũng là người biết rõ tình hình.
"Bạn học Tống Thiền, biểu cảm này của cậu là đang nghi ngờ sao?"
Tống Thiền thấy trên mặt bạn cùng bàn xuất hiện dấu hiệu bị tổn thương, cô bỗng chốc thả lỏng tinh thần, vội vàng an ủi anh.
"Không phải vậy đâu, tớ không có nghi ngờ cậu, thật đấy!"
Có lẽ đằng sau chuyện này còn có ẩn giấu điều gì khác.
Tống Thiền một lần nữa lại tự thuyết phục mình.
"Bạn học Tống Thiền, cậu còn chưa hiểu rõ về tớ, sao tớ có thể dễ dàng tức giận với cậu được?" Động tác vỗ về đầu Tống Thiền của Chung Linh Ngộ cực kỳ nhẹ nhàng từ tốn, "Chỉ là bạn học Tống Thiền tò mò chuyện nhà của tớ, khiến cho tớ rất ngạc nhiên, nên mới không nhịn được muốn trêu chọc cậu một chút."
Tò mò chuyện nhà người khác... Tại sao nghe lời này giống như đang nói cô đã vượt quá giới hạn thế nhỉ?
"Hình như tớ đã tò mò quá mức thật."
Tống Thiền tỉnh táo lại.
Dù sao cô phát hiện, so với việc tò mò về những lời nói của cặp sinh đôi kia, dường như cô để ý đến cảm xúc của Chung Linh Ngộ nhiều hơn, cô không hy vọng sẽ bị anh ghét đâu.
"Không sao đâu, cậu nguyện ý muốn gần gũi với tớ hơn, đây không phải là một chuyện rất đáng để vui vẻ sao?"
Chung Linh Ngộ chống cằm, lười biếng nhìn Tống Thiền.
Tống Thiền bị ánh mắt đầy ẩn tình của anh nhìn đến mặt đỏ bừng còn tim thì đập thình thịch.
Đồng thời trong lòng than thở.
Gần gũi...
Bạn học Chung đùng là vừa từ nước ngoài trở về, nên dùng từ không đúng rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Nhưng Tống Thiền cuối cùng vẫn không có dũng khí nhắc nhở Chung Linh Ngộ chuyện này, cô lấy một viên kẹo từ trong cặp sách ra, kẹo dâu nhân chocolate nhập khẩu là thứ tuyệt vời nhất trong lòng Tống Thiền.
"Bạn học Chung, mời cậu ăn kẹo nè."
Cùng với tiếng chuông bắt đầu buổi học vang lên, nhịp tim Tống Thiền cũng đang đập dồn dập như sấm rền, cô đặt viên kẹo được gói rất tinh xảo đến trước mặt Chung Linh Ngộ, sau đó cúi đầu nhanh chóng lật sách ra chuẩn bị bắt đầu tiết học.
Từ khóe mắt bên trái của Tống Thiền bắt được một tia nắng xuyên qua kẽ lá, dưới ánh sáng đó Chung Linh Ngộ giơ viên kẹp lên, đặt trước tầm mắt ngắm nghía, khóe miệng hình như đang cười.
Tia nắng lay động, lại có chút mơ hồ hòa thành một mảng, khiến lòng người rung động.
*
Lớp 10-7, trong bầu không khí học tập thư thái.
Từ buổi sáng đến giờ Tống Thanh giống như có gai ở sau lưng.
Cậu đọc được một đoạn văn, lại lặng lẽ quay đầu nhìn về phía sau, Chung Hinh Chung Thừa ngồi ở sau cậu đồng loạt ngước mắt lên, ánh mắt nghiêm nghị của bọn họ dọa Tống Thanh vội vã quay đầu lại, đọc to đoạn văn lên.
Kể từ khi buổi tự học buổi sáng bắt đầu cách đây hai mươi phút, cặp sinh đôi trai gái này đã thúc giục Tống Thanh học bài.
Tống Thanh trốn sau cuốn sách ăn đồ ăn vặt, Chung Hinh sẽ chọc đầu bút vào lưng cậu, khiến cậu đau đến mức nhe răng toét miệng.
Tống Thanh từng muốn lột xác nhóc con này ra, nhưng khi nhìn đến ánh mắt của cô nhóc, trái tim cậu chợt mềm nhũn.
Tại sao cậu lại có xúc động muốn chiều chuộng cô nhóc này thế nhỉ!
Ngay sau khi tiếng chuông báo kết thúc giờ tự học buổi sáng, Tống Thanh nhanh chóng đứng dậy định chuồn ra khỏi lớp. Mỗi khi giờ tự học buổi sáng kết thúc, cán sự các bộ môn sẽ đến thu vở bài tập, chỉ cần lúc đó người không ở đây, sẽ không ai lấy được vở bài tập của cậu.
Tống Thanh vừa mới bước ra khỏi chỗ ngồi, sau lưng đã vang lên một tiếng nhắc nhở nhẹ nhàng, "Bạn học Tống cậu chưa nộp bài tập, không thể đi được."
Ai có thể nói ra những lời này? Tất nhiên chỉ có Chung Thừa trông rất dọa người kia thôi.
Chốc lát sau cán sự môn khoa học đã đi đến trước mặt Tống Thanh, quyết liệt yêu cầu cậu giao cuốn vở bài tập trống không kia ra.
Đám anh em của Tống Thanh thấy vậy, lòng đầy căm phẫn định chạy đến cho Chung Thừa một bài học.
Tống Thanh ngăn cản anh em của mình, "Không sao đâu, để tớ cảnh cáo bằng miệng là được."
Sau khi đám người rời đi, Tống Thanh quay ngược cái ghế lại ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc chuẩn bị đàm phán với Chung Hinh Chung Thừa.
"Hai người các cậu có phải có hơi nhiệt tình quá rồi không?"
Chung Thừa: "Vậy sao? Thật ra thì tớ cũng thấy bản thân khá hoạt bát."
Tống Thanh thấy Chung Thừa nhoẻn miệng cười, cậu bỗng thấy sống lưng lạnh toát: "Hình như tớ không có ý khen ngợi cậu đâu."
"Tớ biết cậu muốn nói gì." Chung Hinh nhướng lông mày, nói với khí thế ngạo mạn, "Bất kể cậu có tin hay không, ở trong cái lớp này, không ai tốt với cậu hơn bọn tớ đâu."
"Cậu..."
"Tống Thanh bây giờ cậu phải cố gắng học tập thật giỏi, nếu không sau này cậu sẽ hối hận đấy."
"Tớ..."
"Không sao, khó khăn của cậu bọn tớ đều biết, sau này bài nào cậu không làm được, tớ và anh trai sẽ phụ trách giải thích cho cậu hiểu."
"Cậu ta..."
"Xin cậu hãy xem bọn tớ như người nhà của cậu vậy, được không?"
Tống Thanh không nhịn được nữa, "Các cậu có thể nghe tớ nói hết câu không hả, mỗi lần tớ chỉ có thể nói được một từ! Các cậu như vậy là không tôn trọng người khác!"
Chung Thừa: "Nếu như cậu không thích làm bài tập, vậy chắc chắn là do đã làm bài tập không đúng chỗ. Tớ dẫn cậu đến nhà hàng ngồi làm bài tập, rồi cậu sẽ thấy ổn thôi."
Chung Hinh: "Với lại tớ có thể mời cậu ăn cơm, chỉ cần cậu làm đề đúng, cậu muốn ăn bao nhiêu có thể ăn bấy nhiêu."
Tống Thanh: "Từ nay về sau, các cậu giống như người nhà của tớ vậy!"
Chung Hinh liếc mắt với Chung Thừa một cái, giống như đang nói: Thấy chưa, em đã nói chinh phục cậu rất dễ mà.
Phải tranh thủ thời cơ mới được.
"Nếu quan hệ của chúng ta đã tốt như vậy, thỉnh thoảng bọn tớ có thể đến nhà cậu chơi không?"
Vẻ mặt Tống Thanh đầy ưu sầu: "Chuyện này…"
Chung Hinh nở nụ cười ngọt ngào, trong mắt tràn đầy mong đợi.
Chung Thừa: "Thỉnh thoảng bọn tớ sẽ đặt cả thùng tất cả các món của KFC mang theo đến đó."
Tống Thanh: "Chơi mệt các cậu có thể lên giường ngủ, tớ sẽ ngủ ở ghế sô pha."
Tống Thiền lòng đầy phơi phới chạy đến quầy bán đồ ăn vặt với thẻ trường của Chung Thừa trong túi.
Chung Thừa và Chung Hinh đều đang nhìn bóng lưng nhảy nhót điên khùng đầy hứng khởi của Tống Thanh.
"Anh nhìn bóng lưng của cậu xem, thật vui vẻ."
"Cậu có thể lúc nào cũng vui vẻ như vậy thì tốt biết mấy."
Nói cho cùng thì hai nhóc con được Tống Thanh cưng chiều từ bé đến lớn sao có thể không thương người cậu ngốc nghếch của mình cơ chứ? Từ hôm nay trở đi, bọn họ muốn thay đổi người cậu lúc này, để tương lại cậu sẽ không dẫm phải vết xe đổ trước đây nữa.
Tất nhiên đây mới chỉ là một trong những suy nghĩ của bọn họ, bây giờ chuyện của Tống Thiền cấp bách hơn.
"Em nói xem chúng ta thật sự có thể nhân cơ hội này để có được sự tín nhiệm của mẹ không? Anh lo lắng chúng ta bước vào cuộc sống của mẹ quá nhanh, sẽ khiến cho mẹ không kịp thích ứng."
Xưa nay Chung Thừa làm việc vẫn luôn cẩn thận chặt chẽ, nhưng lúc này lại tỏ ra có chút lo âu.
Chung Hinh: "Nếu không chúng ta có thể làm gì nữa? Chúng ta không thể sống thiếu mẹ được." Nói đến chuyện này, cô trở nên vô cùng yếu ớt, "Em chỉ muốn mẹ trở về bên cạnh chúng ta, trở lại bên cạnh bố thôi. Chung Thừa, em thật sự mong muốn từ nay trở đi có thể ở bên cạnh mẹ không rời nửa bước."
"Có lúc nào mà anh không hy vọng vậy đâu."
Chung Thừa nhìn bầu trời trong xanh trống trải, lầu bầu tự nhủ.
Sau bữa cơm trưa, hai người Tống Thanh và Tống Thiền không biết chuyện gì đang cảm thấy áy náy tự trách bản thân.
Tống Thanh tự trách bản thân đã bỏ ăn cơm trưa với Tống Thiền, vì đã ở lại ăn pizza với Chung Hinh Chung Thừa đặt ở bên ngoài.
Tống Thiền tự trách bản thân đã bỏ ăn cơm trưa với Tống Thanh, vì cô đã đi ăn chung với Chung Linh Ngộ.
Chung Linh Ngộ biết Tống Thiền là một người tốt bụng và hiền lành, cô rất dễ vì những chuyện nhỏ nhặt như hạt mè mà sinh ra cảm giác áy náy.
Từ lâu anh đã thành thạo việc xoa dịu cảm xúc của Tống Thiền.
"Bạn học Tống Thiền, hình như không thấy em trai Tống Thanh của cậu đâu nhỉ."
"Chắc bây giờ em ấy đang ăn cơm với bạn của mình rồi."
"Thật ra ba người chúng ta có thể ăn cơm chung."
"Tất nhiên là được, nếu như cậu muốn!"
Quả nhiên ánh mắt của Tống Thiền sáng rực lên, Chung Linh Ngộ dịu dàng đáp lại cô.
Khi Tống Thiền biết được ấn tượng của Chung Linh Ngộ với Tống Thanh hình như khá tốt, cô lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trong vô thức, Tống Thiền đã đến một nơi trước đây chưa từng đến.
"Nhà ăn ở phía sau, bạn học Chung à."
"Cậu không biết chỗ này cũng là nhà ăn sao?"
Chung Linh Ngộ vừa nói, vừa đẩy cánh cửa kính ra cho Tống Thiền, không khí mát lạnh từ máy điều hòa phả vào mặt.
"Tớ đâu có thấy ai đến đây ăn đâu." Tống Thiền có chút bối rối, "Có khi nào nhà ăn ở đây đắt hơn nhà ăn ở phía dưới không?"
Lúc này, một dì múc đồ ăn ở bên trong cười giải thích: “Giá cả như nhau.”
Khi Tống Thiền đến bên ô cửa sổ lấy đồ ăn, cô phát hiện thức ăn ở đây được chế biến tinh xảo hơn rất nhiều, hàm lượng thịt trong đồ ăn đầy đặn chưa từng có, tay dì chia đồ ăn cũng không run rồi cho ít.
Đến khi Tống Thiền ngồi ăn cơm, cô vẫn cảm thấy kỳ lạ, cô nhìn chỗ ngồi xung quanh trống không lẩm bẩm, "Nếu đây là nhà ăn mới, tại sao mọi người không tới đây ăn nhỉ?"
Chung Linh Ngộ cố làm ra vẻ nghi ngờ: "Tớ cũng không biết, có lẽ nơi này quá xa, mọi người không tìm được.”
Dì trong nhà ăn trả lời trong lòng: Rõ ràng đây là một cái căn tin nhỏ đặc biệt dành cho cháu đó.
Nhưng Tống Thiền hiển nhiên không có một chút nghi ngờ, cô cảm thấy lời của Chung Linh Ngộ rất có lý.
Lúc cô đang gật đầu đồng ý thì nghe thấy tiếng cửa thủy tinh bị đẩy ra.
Một nam sinh bưng một đĩa đồ ăn đang bốc hơi, tỏ ra cực kỳ ngạc nhiên mừng rỡ: "Không ngờ bên này cũng có phát đồ ăn!"
Ở đâu ra cái túi màu mè thế này?
À, là cái túi màu mè tên Lương Trạc.
Sắc mặt Chung Linh Ngộ tối sầm lại, cái túi màu mè kia nhìn về phía này, Lương Trạc không hề nhận ra bầu không khí gượng gạo xung quanh, vui vẻ đi về phía Chung Linh Ngộ và Tống Thiền.
"Tớ có thể ngồi đây với các cậu không?"
"Hay là cậu đừng ngồi ở chỗ này nhỉ."
Chung Linh Ngộ mỉm cười.
--------------------
Công việc thường ngày của Chung Linh Ngộ:
Lo liệu cho vợ yêu, dạy dỗ con gái, kiềm chế bản thân, đè bẹp tình địch, đút no cái thùng cơm là em vợ, làm hài lòng bố mẹ vợ vui vẻ ... (mệt mỏi và tê liệt).