Điều hắn cần lúc này, không phải là loại bỏ Văn Cảnh, mà là cùng lúc kìm hãm cả Văn Cảnh và phụ thâm ta.
Vũ Văn Tuân nhìn ta cười: "Nàng thông minh như vậy, trẫm thật sự tò mò, tại sao nàng không tiếp tục giúp đỡ Văn Cảnh?"
"Văn Cảnh tâm địa độc ác, nếu thần thiếp không gặp may mắn, đã sớm mất mạng. Bệ hạ là bậc minh quân, dù trước đây hay bây giờ, cũng chưa từng làm hại thần thiếp. Hơn nữa, việc Văn Cảnh khỏi bệnh, suy cho cùng là thần thiếp đã thất tín với bệ hạ."
"Nàng cũng là người có lương tâm, trách nào năm xưa không rời bỏ Văn Cảnh khi hắn ngây ngốc. Nhưng nàng đã nhìn lầm Văn Cảnh, chẳng lẽ không sợ sẽ nhìn lầm cả trẫm sao?"
Vũ Văn Tuân dù gì cũng còn trẻ tuổi, lời nói mang theo chút ngông cuồng.
"Bệ hạ biết bí mật của thần thiếp, nhưng thần thiếp lại không biết gì về bệ hạ, bệ hạ không có lý do gì để g.i.ế.c thần thiếp cả."
Vũ Văn Tuân nhìn ta mỉm cười: "Vậy nàng muốn gì?"
"Tự do."
Đủ tiền bạc và tự do, ta sẽ không còn gì phải lo lắng nữa.
–------
Văn Cảnh tìm thấy Úc Xuân ở Ngự Hoa Viên, nơi này cách xa đại điện. Nàng đang ngồi xổm bên hồ, lấy nước hắt lên mặt để giữ cho mình tỉnh táo.
Những sợi tóc mai ướt sũng, giọt nước trượt dài trên gò má, rơi xuống vạt áo. Trông nàng như một tiên nữ giáng trần đang chải chuốt dung nhan.
Văn Cảnh từng trải qua cảm giác trúng xuân dược, hắn hiểu rõ sự khó chịu ấy. Lý trí căng như dây đàn, chỉ chực chờ đứt lìa.
Nhưng nữ nhân trước mắt, dù được ánh trăng vây quanh, vẫn giữ vẻ thanh cao, lạnh lùng. Tựa như đóa sen trong hồ, dù đã đến bước đường cùng, vẫn không chịu cúi đầu để người ta đùa bỡn.
Văn Cảnh vốn định dùng giọng điệu chế giễu, nhưng khi cất lời, hắn lại thở phào nhẹ nhõm:"Sao nàng lại tới đây? Đây là hậu cung, không được tùy tiện lui tới. Nếu quấy rầy đến quý nhân, ta không bảo vệ được nàng đâu."
"Nếu ta không đến đây, chút nữa chàng thật sự không bảo vệ được ta đâu."
Nàng ngẩng đầu, mỉm cười, vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Văn Cảnh cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹn, vừa chua xót, vừa mềm nhũn.
Nàng đơn độc trong cung, không có người thân thích. Uống phải rượu có xuân dược, vội vã rời đi, chưa kể đến việc Tạ Lam Chân đã giăng sẵn cạm bẫy, cho dù nàng có đụng phải người khác, cũng khó lòng thoát khỏi tai ương.
Văn Cảnh không rõ mình theo chân nàng đến đây là vì lo nàng sẽ liên lụy đến mình, hay là thực sự lo lắng cho an nguy của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Úc Xuân buông tay áo dài vừa xắn lên, che đi vết sẹo đáng sợ trên cánh tay.
"Về thôi, chúng ta ra ngoài đã lâu, e rằng sẽ khiến người khác nghi ngờ."
Nói rồi, nàng bước qua Văn Cảnh, hướng về phía đại điện. Nàng đi rất nhanh, nhanh đến mức không nhận ra ánh mắt Văn Cảnh khẽ rung động khi nhìn thấy vết sẹo.
...
Khi cả hai trở lại đại điện, họ thấy yến tiệc vốn đang náo nhiệt đã trở nên hỗn loạn.
Nhìn kỹ lại, Tạ Lam Chân và một tên lính ngự lâm quần áo xộc xệch đang quỳ giữa sân, các vị khách khứa bàn tán xôn xao, không ngừng thốt lên những lời như—
"Ô nhục chốn cung đình"
"Say rượu làm càn".
Úc Xuân dường như đoán ra điều gì đó, nàng nhìn Văn Cảnh với ánh mắt đầy ẩn ý.
"Vương gia đang làm gì vậy?"
Nàng biết rõ đây là việc do hắn gây ra, có chút bất ngờ.
"Chỉ là tiện tay giải quyết Tạ phủ, vương phi đừng suy nghĩ nhiều."
Giọng điệu của Văn Cảnh vẫn bình thản như thường, chỉ có hắn mới biết, khoảnh khắc vừa rồi khi tìm không thấy bóng dáng Úc Xuân, hắn đã lo lắng đến nhường nào.
Văn Cảnh không ngờ rằng, những sự việc xảy ra trong đêm nay cứ nối tiếp nhau. Lũ thích khách mai phục bên ngoài cổng cung, ám vệ không được phép tiến gần, khi họ đến được nơi thì Úc Xuân đã bị thương.
Nàng bị thương là do đỡ kiếm cho hắn.
Gương mặt vừa được nước hồ gột rửa trở nên lạnh lẽo, theo dòng m.á.u dần cạn, sắc mặt nàng trắng bệch như ánh trăng. Hắn vốn có thể né tránh, nhưng nàng lại lao đến che chắn, thân mình đẫm m.á.u ngã vào lòng hắn.
Ám vệ nhanh chóng xuất hiện, giao chiến với đám sát thủ. Vệ binh hoàng cung đến muộn, lại đuổi cả hai bên đi. Nhìn lại bức tường cung trong màn đêm tĩnh mịch, lòng người không khỏi kinh hãi.
Văn Cảnh chưa từng biết sợ hãi, dấn thân vào chốn quan trường, ngồi lên vị trí này, sống c.h.ế.t vốn chỉ là chuyện trong gang tấc. Nhưng bàn tay đang cố gắng cầm m.á.u cho nàng lúc này lại run rẩy không ngừng.