Người Cũ Không Còn

Chương 2



Nói rồi, ta vội vàng kiễng chân, sờ soạng khắp người hắn. Bất ngờ, tay ta bị hắn hất mạnh ra. Lực hất tay rất mạnh, rõ ràng là hắn đang tỏ vẻ chán ghét.

 

"A Cảnh, ta làm chàng đau à?"

 

Ta lo lắng hỏi, vừa kịp nhìn thấy thoáng qua vẻ lạnh lùng trong đáy mắt hắn. Có lẽ Văn Cảnh chỉ đang giận dỗi vì ta không cùng hắn chơi đùa, hoặc có lẽ ta đã vô tình chạm vào vết thương của hắn.

 

Ta cố gắng tự an ủi mình như vậy. Văn Cảnh có lẽ đã nhận ra sự nghi ngờ của ta, hắn bắt đầu khóc lóc kêu đau. Ta đành gạt bỏ mọi nghi ngờ, đưa hắn xuống núi tìm thầy thuốc.

 

Đường lên núi đã khó đi, đường xuống núi còn hiểm trở hơn.

 

Lần này, Văn Cảnh một mình đi trước.

 

Khác hẳn với mọi khi, hắn không còn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, cẩn thận dò từng bước chân cho ta nữa.

 

Hắn cao lớn hơn ta nhiều, lúc đầu bờ vai rộng của hắn còn che khuất con đường phía trước.

 

Nhưng rồi, hắn càng lúc càng đi nhanh hơn, bỏ ta lại phía sau một khoảng cách xa xôi.

 

Ta nóng lòng muốn đuổi theo, không cẩn thận ngã nhào, tay và đầu gối đều trầy xước. Còn Văn Cảnh, hắn cứ thế đi thẳng, không hề ngoái đầu nhìn lại.

 

Khi ta kịp định thần, bát canh trên tay Văn Cảnh đã vỡ tan dưới chân từ lúc nào.

 

Ta không hề ngạc nhiên, Văn Cảnh bây giờ đúng là thích thể hiện cảm xúc bằng cách đập phá đồ đạc.

 

Hệt như lần hắn giận dỗi hất nguyên bát canh xuống chân ta. Canh nóng hổi thấm ướt cả giày tất, mặc cho ta gượng gạo cười trừ trước ánh mắt của mọi người.

 

Kể từ lần đó, ta không còn tự tay nấu canh cho hắn nữa, mọi việc đều giao cho nha hoàn.

 

Ta hiểu rõ, hắn đã không còn là Văn Cảnh của ngày xưa, người luôn miệng khen ngợi nương tử của mình là tuyệt nhất thiên hạ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Phu quân ta trước đây sẽ vui vẻ ăn hết tất cả những món ta nấu. Dù có những lúc ta lỡ tay để món ăn bị cháy khét, hắn vẫn sẽ gắp một miếng bỏ vào miệng, rồi cười hì hì nói: "Chỉ cần là nương tử nấu, A Cảnh đều thích cả."

 

Chỉ tiếc rằng, ta sẽ không bao giờ còn được gặp lại A Cảnh nữa rồi...

 

Sống mũi ta cay cay, vội vàng cúi đầu, cố nén lại giọt nước mắt chực trào. Bước qua những mảnh sứ vỡ dưới chân, tôi đưa tờ giấy hòa ly cho Văn Cảnh.

 

"Lúc đầu ta vào phủ là vì Vương gia bị thương, cần người có bát tự hợp mệnh để xung hỉ, nay Vương gia đã khỏi bệnh, ta cũng không còn lý do gì để ở lại Vương phủ nữa. Ta chỉ là một thứ nữ của Hầu phủ, trước đây là ta đã trèo cao."

 

Đáp lại ta là sự im lặng kéo dài, ta nghĩ Văn Cảnh chắc hẳn đang rất giận.

 

Giận vì ta đã dùng canh do nha hoàn nấu để qua mặt hắn suốt thời gian qua, giận vì ta chỉ là một thứ nữ nhỏ bé, mà lại dám đòi hòa ly trước hắn.

 

Cằm ta bị hắn siết chặt, ta bị ép phải nhìn thẳng vào mắt hắn. Ánh mắt ấy vừa quen thuộc, vừa xa lạ, lạnh lẽo đến thấu xương. 

 

Quen thuộc vì từ ngày hắn khôi phục trí nhớ, dù vẫn giả vờ ngây ngốc, ánh mắt hắn nhìn ta vẫn luôn lạnh giá. Xa lạ vì A Cảnh trước kia sẽ không bao giờ nhìn ta như thế.

 

"Nàng coi phủ Nhiếp Chính Vương của ta là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?"

 

Ánh mắt hắn sục sôi giận dữ, lực tay siết chặt hơn, khiến ta đau đến rơi nước mắt.

 

"Ngày xưa Vĩnh An Hầu gả nàng vào đây, chẳng phải là muốn nàng giám sát ta, xem ta có thật sự hóa ngốc hay không sao? Bây giờ thấy ta đã bình phục, nên sợ hãi?"

 

"Nếu ta thật sự báo tin cho Hầu phủ, với cách làm việc trước đây của Nhiếp Chính Vương, liệu ta có còn sống đến ngày hôm nay không?"

 

Ta cười, mặc cho nước mắt tuôn rơi. Văn Cảnh cho rằng ta có mục đích khác, nhưng chẳng phải hắn cũng đang lợi dụng ta để che mắt thiên hạ sao?

 

Bát tự tương hợp với Văn Cảnh chỉ là giả dối. Văn Cảnh nói đúng, phụ thân ta chỉ muốn có một người giám sát hắn, để đảm bảo rằng căn bệnh ngốc nghếch của hắn sẽ không bao giờ khỏi hẳn.

 

Còn ta, chỉ là một thứ nữ muốn mượn cơ hội này để thoát khỏi những tranh đấu chốn thâm cung.

 

Thật lòng, ta đã từng mong Văn Cảnh sẽ mãi mãi như thế, để ta có thể bình yên sống bên hắn trọn đời.