Người Cũ Không Còn

Chương 3



 

Không bà mẫu nhiếc móc, không tẩu tử ganh ghét, cũng chẳng cần lo toan chuyện con cái.

 

A Cảnh dù ngốc nghếch, nhưng hắn có một tấm chân tình mà biết bao công tử quyền quý ở kinh thành cũng không thể nào có được.

 

Đối với ta, thế là quá đủ rồi.

 

Khi Văn Cảnh hồi phục, ta thậm chí còn nuôi hy vọng mong manh, rằng đây chỉ là một sự trùng hợp, A Cảnh của ta sẽ sớm quay trở lại.

 

Nhưng ta đã quên, ông trời đối với ta, lúc nào cũng tàn nhẫn.

 

Giống như thuở nhỏ ta mất mẫu thân, giờ đây nam nhân trước mặt cũng cướp mất A Cảnh của ta. Người trước mắt không phải là người trong lòng, trăng đáy nước không thể nào với tới.

 

Mẫu thân từng nói, nước mắt là thứ vô dụng nhất. Càng khóc lóc, người khác càng thấy rõ sự yếu đuối của mình.

 

Ta dùng tay áo lau khô nước mắt, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Việc của ta đã hoàn thành, Nhiếp Chính Vương cũng đã lợi dụng ta để đạt được mọi thứ mình muốn. Chi bằng chúng ta cứ thế mà đường ai nấy đi, từ nay về sau không ai nợ ai?"

 

Văn Cảnh nhìn ta rồi cười, nụ cười lạnh lẽo đến đáng sợ: "Ngươi không hề báo tin cho Hầu phủ, giờ còn muốn hòa ly với ta. Về lại Vĩnh An Hầu phủ, ngươi nghĩ mình sống được mấy ngày?"

 

Hắn nói không sai, nếu ta quay về Hầu phủ, phụ thân và đích mẫu chắc chắn sẽ không tha cho ta. Nhưng hắn cũng lầm rồi, ta không chỉ có con đường lui là Hầu phủ.

 

"Ta có tính toán riêng, không cần Vương gia bận tâm."

 

"Ta có đồng ý cho nàng hòa ly đâu."

 

Văn Cảnh thản nhiên phá tan kế hoạch của ta. Còn chưa kịp lên tiếng, ta đã nghe hắn nói với giọng điệu đầy hứng thú: "Ba năm nay, ta nhớ nàng rất ít khi về Hầu phủ. Hay là về đó ở vài ngày, thăm phụ mẫu?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta gật đầu, làm theo ý hắn. Trên mặt Văn Cảnh thoáng qua nét thất vọng, có lẽ hắn nghĩ ta sẽ sợ hãi.

 

Dù sao hắn cũng là Nhiếp Chính Vương chinh chiến triều đình bao năm, thủ đoạn g.i.ế.c người không dao, không một sơ hở.

 

Văn Cảnh nói hắn nhớ rất rõ mấy năm qua ta ít khi về nhà. Phải, hắn nhớ rất rõ mọi chuyện xảy ra trong những năm này. Hắn nhớ rõ tất cả những kỷ niệm của ta và A Cảnh, nhớ cả những khoảnh khắc ta cảm động trước tấm chân tình của A Cảnh.

 

Nhưng hắn vẫn chọn cách đối xử lạnh nhạt với ta, thậm chí muốn đẩy ta về Hầu phủ, để ta phải cúi đầu cầu xin hắn.

 

Hắn ghét bỏ ta, nhưng lại không muốn buông tay. Có lẽ, con người vốn dĩ luôn đầy mâu thuẫn. 

 

“Không biết sau khi từ phủ Vĩnh An Hầu trở về, liệu vương gia có bằng lòng buông tha cho ta không?"

 

Ta lặng lẽ nhìn nam nhân trước mặt, nước mắt âm thầm chảy dài trên gò má, khô khốc và ngứa rát, hệt như cuộc hôn nhân ngột ngạt của ta và Văn Cảnh lúc này.

 

"Nàng cũng biết rõ, phụ thân nàng và ta là kẻ thù trên triều đình. Nay ta đã khôi phục quyền lực, thiên hạ đều biết ta đã khỏi bệnh. Nếu giờ hưu thê, chẳng phải ta sẽ mang tiếng bạc bẽo, ruồng rẫy thê tử lúc hoạn nạn sao?"

 

Thật không ngờ, Nhiếp chính vương tàn nhẫn vô tình như hắn cũng có lúc bận tâm đến thanh danh của mình.

 

Ta không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng nói một câu "Thiếp xin phép về phòng thu dọn đồ đạc" rồi lặng lẽ rời đi.

 

Một bên là phu quân xem ta như quân cờ thí mạng, một bên là phụ thân sau khi tuyệt tình đoạn nghĩa lại lo sợ cho địa vị của ta.

 

Với ta mà nói, vương phủ và Vĩnh An Hầu phủ giờ đây chẳng khác gì nhau.

 

Sáng sớm hôm sau, Văn Cảnh đã vội vàng sai người đưa ta về phủ Vĩnh An Hầu. Nói là cho ta về thăm người thân, kỳ thực là đẩy ta vào chỗ chết.

 

Vừa xuống xe ngựa, đích mẫu và đích tỷ đã đứng đợi sẵn ở cổng.