"Ta cứ tưởng sau khi hầu hạ Nhiếp chính vương từ lúc ngốc nghếch đến khi khôi phục, nàng sẽ được hắn ta che chở như báu vật. Ai ngờ, hóa ra hắn cũng chẳng coi nàng ra gì. Đuổi nàng về đây, chắc hắn nghĩ cái Hầu phủ này sẽ chứa chấp loại bỏ đi như nàng?"
Đích tỷ thừa cơ được nước lấn tới, nhìn ta bằng ánh mắt khinh miệt.
"Úc Nhu An, còn không mau hành lễ với Vương phi?"
Đích mẫu nháy mắt ra hiệu, lời nói tuy có vẻ trách mắng nhưng giọng điệu lại rất đỗi bình thường.
"Trước kia ta chỉ thấy tỷ có chút nhan sắc, xem ra đám thiếp thất mà tỷ phu nạp vào gần đây không biết điều, khiến tỷ trở nên hồ đồ rồi."
"Ngươi..." Úc Nhu An tức giận, giơ tay định tát ta.
Ta nhanh chóng giữ chặt cổ tay nàng ta, lạnh lùng hỏi: "Tỷ chắc chắn muốn động tay động chân với ta ở đây sao? Ta có phải là kẻ bị ruồng bỏ hay không, còn chưa đến lượt tỷ buông lời châm chọc."
Ta ghé sát tai nàng ta, cười khẩy: "Nếu Nhiếp chính vương thật sự không đoái hoài gì đến ta, sao phải mất công phái người đưa ta về tận đây? Nếu tỷ dám động đến ta, thử xem, phủ Vĩnh An Hầu và phủ Thượng thư của gia phu tỷ, nơi nào sẽ gánh chịu cơn thịnh nộ trước?"
Úc Nhu An vốn là tiểu thư khuê các, tay yếu chân mềm, bị ta giữ chặt cổ tay liền mất hết sức phản kháng.
Sắc mặt đích mẫu sa sầm, vội vàng gượng gạo nở nụ cười: "Nhu An nó chỉ đùa với Vương phi thôi, Vương phi đừng để bụng."
Ta buông tay, Úc Nhu An sợ hãi xoa xoa cổ tay, lùi vội về phía sau.
"Trò đùa của tỷ chẳng buồn cười chút nào, lần sau nên cẩn trọng hơn. Ta đây chỉ là nói đùa. Nếu Vương gia mà nghe được những lời này, thì thật không hay chút nào."
Vài ba câu nói nhẹ nhàng, vẻ đắc ý trên mặt Úc Nhu An đã biến thành tái mét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Vào trong nhà uống trà, Hầu gia đã đợi Vương phi từ lâu rồi."
Đích mẫu vội vàng kéo Úc Nhu An ra sau lưng, rồi nhanh chóng dẫn ta vào phủ.
Phụ thân ta không dễ bị qua mặt như đích mẫu và đích tỷ. Muốn trở về Vĩnh An Hầu phủ, ta phải khiến ông ấy hoàn toàn tin tưởng mình.
Chỉ dùng nước mắt thôi thì chưa đủ.
Ta vén tay áo rộng, để lộ vết sẹo bỏng dữ tợn trên cánh tay. Đó là vết tích còn lại khi Văn Cảnh nhốt ta trong cửa hàng vải, không thể thoát thân trong đám cháy.
Sau này ta mới biết, cửa hàng đó chỉ cách phủ Tạ gia một con phố. Thiếu tướng Tạ gia vốn là bạn tốt của Văn Cảnh. Nhưng người đời biết đến phủ Tạ gia nhiều hơn qua tam tiểu thư Tạ Lam Chân, bởi kinh thành từng râm ran lời đồn: "Nhiếp chính vương Văn Cảnh bao năm không cưới, là vì đợi tam tiểu thư họ Tạ."
Ngay cả phụ thân ta cũng không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay ta.
"Nếu phụ thân vẫn nghi ngờ chuyện của con là khổ nhục kế, người có thể đến hỏi thăm về vụ cháy cửa hàng vải ở phố Đông thành Tây tháng trước."
Trận hỏa hoạn đó, suýt chút nữa đã cướp đi sinh mạng của ta. Khi được cứu ra, y phục ta rách nát, cánh tay phải bỏng nặng, không còn tấc da nào lành lặn. May mắn thay, người làm trong cửa hàng vải đã kịp thời phá cửa cứu ta ra ngoài.
Ta vì hít phải quá nhiều khói độc, hôn mê suốt ba ngày ba đêm. Ba ngày nay, nghe nói Văn Cảnh vì hoảng sợ sau vụ hỏa hoạn nên đã ở lại Tạ phủ, được Tạ thiếu tướng Tạ Từ và Tạ Lam Chân chăm sóc, chưa hề quay về vương phủ thăm ta lấy một lần.
Hoảng sợ, chỉ là cái cớ để hắn thừa cơ đục nước béo cò. Mục đích thực sự của Văn Cảnh là vế sau. Còn ta, sống c.h.ế.t thế nào hắn cũng chẳng bận tâm.
"Văn Cảnh này quả thật quá độc ác, đến cả thê tử mình cũng không tha."