"Năm xưa, tin đồn Văn Cảnh nhất quyết không cưới ngươi lan truyền khắp kinh thành, thế nhưng hắn chưa bao giờ chính thức đính hôn với ngươi. hông thường, những lời đồn liên quan đến danh tiết của nữ nhi như vậy, Tạ gia phải tìm cách ngăn chặn ngay mới phải, đằng này lại mặc kệ cho tin đồn lan xa, chứng tỏ đó chẳng qua chỉ là thủ đoạn của Tạ gia ép hắn cưới ngươi mà thôi."
Tạ Lam Chân bị ta vạch trần nỗi đau, tức giận đến đỏ bừng mặt: "Thì sao chứ? Dù thế nào thì cái vị trí vương phi này cũng không đến lượt một thứ nữ như ngươi làm!"
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Ta nói với ngươi những điều này không phải là muốn tranh giành với ngươi."
Ta lấy chiếc vòng ngọc mua lần trước từ trong hộp trang sức ra, đeo vào cổ tay nàng ta.
"Ngươi... ngươi đang có ý đồ gì?" Khí thế của Tạ Lam Chân giảm đi đáng kể.
"Chỉ là muốn giúp ngươi một tay, để sau này ngươi vào phủ thì đừng gây khó dễ cho ta mà thôi."
Nàng ta rõ ràng không tin: "Vừa rồi ngươi còn nói Vương gia rất quan tâm đến ngươi cơ mà? Giờ ở đây giả vờ giả vịt làm gì?"
"Hắn quan tâm đến ta, chẳng qua là vì ta đã cùng hắn trải qua mấy năm hoạn nạn, một là để giữ chút tiếng thơm, hai là chưa muốn gây hấn với phụ thân ta mà thôi."
Ta vén tay áo lên, để lộ vết sẹo bỏng rát: "Với bộ dạng này của ta bây giờ, hắn còn muốn gần gũi ta sao?"
Tạ Lam Chân lùi lại hai bước, vẻ mặt ghê tởm quay đi. Ta vội vàng kéo tay áo xuống, giả bộ vẻ mặt khó xử.
Con cá cuối cùng cũng đã cắn câu. Tạ Lam Chân cuối cùng cũng đã tin. Mấy ngày nay, nàng ta thường xuyên lui tới vương phủ, hễ không gặp Văn Cảnh thì sẽ tìm đến ta.
Cái cớ cũng rất đơn giản, nói là đến học ta thêu thùa may vá.
Ngay cả Văn Cảnh cũng nhận ra sự khác thường, hỏi ta tại sao đột nhiên lại hòa thuận với Tạ Lam Chân như vậy.
Ta mỉm cười đáp: "Sau này nàng ta cũng sẽ vào vương phủ, hà cớ gì ta phải tự tạo thêm kẻ thù cho mình."
Văn Cảnh nhìn chằm chằm đôi giày trong tay ta, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Nhưng đôi giày này, không phải kiểu ta thích."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Vốn dĩ ta đâu có làm cho Vương gia."
Ta khâu xong mũi chỉ cuối cùng, đưa tay dụi dụi mắt. Mấy đêm liền thức khuya, hai mắt vừa khô khốc vừa đau rát.
"Ta không phải là tên ngốc đó." Văn Cảnh tưởng rằng ta không hiểu, liền nhắc lại lần nữa.
"Ta biết."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, có lẽ do mắt quá khó chịu, ta cũng không nhìn rõ bộ dạng của Văn Cảnh.
Mà cũng chẳng cần phải nhìn rõ làm gì. Hai người cứ thế im lặng, không biết bao lâu sau hắn mới rời đi.
Mấy ngày liền sau đó, Văn Cảnh không hề xuất hiện. Cho đến khi Tạ Lam Chân lại đến chơi, hắn sai người đến truyền lời, bảo ta xuống bếp, nấu những món mà A Cảnh thích ăn nhất.
Chính hắn cũng nói rồi, hắn không phải là A Cảnh, ta cũng chẳng muốn phí sức vô ích.
Ta chỉ đơn giản là nói lại cách nấu cho những người trong bếp, nhìn họ làm là xem như mình cũng "tự tay làm" rồi.
...
Không chỉ có Tạ Lam Chân, mà Tạ Từ cũng đến.
Văn Cảnh sai ta xuống bếp, ta bèn ở lì trong bếp luôn, đỡ phải làm hỏng "chuyện đại sự".
"Vương phi, Vương gia uống say rồi, đang muốn tìm người sang đó."
Để tránh gây nghi ngờ, ta đành gật đầu đi theo người hầu. Ai ngờ vừa đi được vài bước thì chạm mặt Tạ Từ, hắn giơ tay chặn ta lại.
"Vương phi mà đến đó, e là sẽ phá hỏng chuyện tốt của Vương gia. Đến lúc bị Vương gia trách phạt, đừng trách ta không nhắc nhở trước."
Tạ Từ vừa khách khí vừa uy hiếp. Ta tỏ vẻ khó xử nhìn người hầu: "Tạ tướng quân nói phải. Dù sao Tạ cô nương sau này cũng gả vào phủ, nàng ấy hầu hạ Vương gia cũng như nhau cả thôi."
Người hầu nhìn Tạ Từ rồi lại nhìn ta, không dám nói thêm gì nữa. Đợi người hầu đi khuất, ta khẽ gật đầu với Tạ Từ, coi như ngầm giao phó chuyện canh giữ cho bọn họ.