Người Cũ Không Còn

Chương 9



Ta vươn vai một cái thật thoải mái, rồi trở về phòng thu dọn đồ đạc. Lần này, ta nhất định không thể để mất đôi giày làm cho A Cảnh nữa.

 

–------

 

Ban đầu Văn Cảnh không hề nhận ra bát canh có vấn đề, hắn ta đã uống liền nửa bát. Bình thường, dù có thích đến mấy, hắn cũng chỉ nếm thử vài ngụm.

 

Giấu giếm cảm xúc, không để lộ hỉ nộ ái ố, đã trở thành thói quen của hắn. Ấy vậy mà hôm nay, hắn lại uống hết nửa bát canh.

 

Nếu không phải bụng dưới bỗng dưng nóng rực, có lẽ hắn còn chưa nhận ra điều gì bất thường. Chỉ trách, bát canh hôm nay lại vừa miệng hắn đến thế.

 

Văn Cảnh vốn ghét bỏ cái bộ dạng tàn phế của mình sau khi bị thương, ngốc nghếch như đứa trẻ lên ba, khiến hắn bao phen mất mặt trước người đời.

 

Hắn chưa từng thật lòng với ai, ấy vậy mà tên ngốc kia lại dành trọn tấm chân tình cho Úc Xuân.

 

Ngay cả hắn, cũng vô thức bị ảnh hưởng bởi những thói quen của tên ngốc đó. Tạ Lam Chân không ngừng tiến đến gắp thức ăn cho hắn. Nếu là trước kia, Văn Cảnh sẽ chẳng buồn đụng đũa. Nhưng cơn giận đang bốc lên ngùn ngụt, hắn ta liền nếm thử hết.

 

Cả bàn thức ăn, chỉ có món canh này là gợi lại ký ức năm xưa. Hóa ra nàng cố tình, chỉ tự tay nấu món canh này,

 

Thảo nào mấy ngày nay, nàng ta không hề so đo hiềm khích với Tạ Lam Chân...

 

Văn Cảnh mượn cớ say rượu đứng dậy, sai người đi gọi Úc Xuân đến. Cơn giận dữ và dục vọng đan xen khiến hắn vô cùng bực bội.

 

Tạ Lam Chân cũng theo vào lúc này, nàng ta nhìn hắn đầy vẻ nhu tình, rồi cúi xuống cởi dây lưng của hắn. Muốn ép hắn phải khuất phục.

 

Rốt cuộc, hắn đã quá xem thường Úc Xuân, cứ tưởng nàng chỉ là một thứ nữ con nhà bình thường. Nàng biết rõ hắn không có ý định cưới con gái Tạ gia, nhưng cũng biết hắn chưa thể động đến họ ngay lúc này.

 

Nàng càng biết rõ Tạ gia đang nóng lòng muốn gả con gái. Cuối cùng, hắn bị nàng xoay như chong chóng, mọi người đều trở thành quân cờ trong tay nàng.

 

Thật thú vị, thú vị đến nực cười.

 

Văn Cảnh bật cười tự giễu, cố gắng dùng chút lý trí còn sót lại để đẩy Tạ Lam Chân ra, rồi dùng trâm ngọc trên mũ đ.â.m mạnh vào cánh tay mình.

 

Máu tươi chảy ra khiến Tạ Lam Chân hoảng hốt kêu lên, rồi chạm phải ánh mắt đầy sát khí của Văn Cảnh.

 

"Cút!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nghe tiếng gầm đầy phẫn nộ của hắn, Tạ Lam Chân biết kế hoạch đã thất bại, đành vội vàng bỏ chạy.

 

Cơn đau khiến Văn Cảnh hoàn toàn tỉnh táo. Bọn hạ nhân nghe tiếng ồn ào vội vàng chạy vào, nhìn cánh tay đầm đìa m.á.u tươi của hắn, ai nấy đều cúi gằm mặt, sợ rằng mình sẽ trở thành bao cát để hắn trút giận.

 

"Vương phi đâu?"

 

"Vương phi nói không dám làm phiền nhã hứng của Vương gia, chắc giờ đang nghỉ ngơi trong phòng ạ."

 

Nghỉ ngơi trong phòng?

 

Lại ngồi đó làm đôi giày ngốc nghếch kia sao?

 

Văn Cảnh không kịp lo vết thương trên tay, vội vàng bước ra khỏi cửa, tiến thẳng về phía Úc Xuân viện.

 

Thực ra, từ khi Văn Cảnh khỏi bệnh, hắn chỉ đến Úc Xuân viện đúng ba lần.

 

Lần đầu tiên là sau khi Úc Xuân về Hầu phủ, hắn đến để kiểm tra xem trong những năm qua, nàng đã dò la được bao nhiêu chuyện về mình.

 

Nhưng đập vào mắt hắn, lại toàn là những dấu vết chứng minh sự tồn tại của tên ngốc kia.

 

Những bộ y phục nàng may cho hắn, con diều giấy hắn tặng nàng…

 

Lần thứ hai là khi hay tin Úc Xuân gần đây thân thiết với Tạ Lam Chân, hắn bắt gặp nàng lại đang ngồi may giày.

 

Đôi giày đó giống hệt đôi hắn từng sai người vứt bỏ. Rõ ràng không phải là may cho hắn.

 

Lần thứ ba, Văn Cảnh đứng trước cửa phòng, nhìn căn phòng trống trơn mà bật cười. Tiếng cười lạnh lẽo giận dữ khiến bọn hạ nhân không dám ngẩng đầu lên.

 

Hắn đáng lẽ phải nghĩ ra từ sớm rồi, nàng cố tình hạ độc hắn, tất cả chỉ là để tìm cơ hội trốn thoát.

 

"Người đâu?"

 

"Người đâu!"

 

Bọn hạ nhân đồng loạt quỳ rạp xuống đất, không dám hé răng. Văn Cảnh bước vào phòng, mở tung tất cả các ngăn tủ, lục soát tỉ mỉ từng ngóc ngách.

 

Nàng chẳng mang theo thứ gì, ít nhất là đồ đạc trong vương phủ. Chắc hẳn nàng đã mang theo số vàng bạc châu báu từ Hầu phủ và cả đôi giày kia...