Thanh mai trúc mã xuất chinh trị thủy nửa năm, việc đầu tiên sau khi trở về lại là muốn cưới goá phụ của huynh đệ đã cứu mạng hắn làm bình thê.
Hắn nói, huynh đệ vì cứu hắn mà bỏ mạng, hắn phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc thê tử và gia quyến của người ấy.
Ta hào sảng, đích thân viết xuống thư hoà ly, thành toàn cho nghĩa cử báo ân của hắn.
01
“Phu nhân, mực đã mài xong rồi.”
Lục Châu cẩn thận trải giấy, đặt chặn giấy cho thẳng, rồi lùi ra nhường vị trí bên bàn thư.
Ta ngồi trên mỹ tháp cạnh cửa sổ, gió thu thổi nhè nhẹ, xua tan sự mơ hồ trong đáy mắt, lấy lại tỉnh táo, chậm rãi bước đến trước bàn.
Thư phòng này là nơi ta xử lý việc nhà, cũng là chỗ ta chép kinh cầu nguyện.
Ta vốn là thai xuyên đến thế giới này, ban đầu không tin vào quỷ thần hay Phật đạo, nhưng nhập gia tuỳ tục, cũng theo mẫu thân và bà bà đốt nhang lễ bái.
Ngày thành thân với Tần Trạch, hắn lập tức nhận lệnh nam hạ trị thủy. Nửa năm nay, mỗi khi lòng không yên, ta đều chép kinh cầu phúc cho hắn.
Thế mà hôm nay, chính tại chiếc bàn này, ta lại phải tự tay viết thư hoà ly, cắt đứt đoạn tình phu thê với Tần Trạch.
Vì là thai xuyên, cầm kỳ thư hoạ ta đều được dạy dỗ từ nhỏ. Một tay viết tiểu khải cài hoa, đến cả tiên sinh cũng từng không tiếc lời khen ngợi.
Từng nét bút ngang dọc rơi xuống trang tuyên chỉ trắng tinh, từng chữ từng câu đều là đang từng bước trục xuất Tần Trạch ra khỏi cuộc đời ta.
Quân đã vô tình, thiếp đây đoạn tuyệt!
Ta chưa từng là người chịu thiệt về mình, bất kể là kiếp trước hay kiếp này.
Viết liền một mạch đến hết, chờ mực khô.
Gọi Lục Châu cùng ra sân viện hóng gió, qua cổng viện, liền nhìn thấy một đôi kim đồng ngọc nữ đi ngang qua.
Tần Trạch là con trai độc nhất của Hộ quốc đại tướng quân Thái Tiêu. Đại tướng quân tử trận nơi sa trường khi hắn còn nhỏ, phu nhân của tướng quân vì thương con, từng khóc lóc trước mặt thánh thượng, sống c.h.ế.t không cho con trai học võ, đoạn tuyệt con đường ra chiến trường.
Đương kim hoàng đế cũng không nỡ, đợi hắn đến tuổi đội mũ liền phong cho chức Thị lang bộ Công.
Tần Trạch có diện mạo rất tuấn tú, giống y như Hộ quốc đại tướng quân năm xưa – mày kiếm mắt sáng, ngũ quan rõ ràng cương nghị, không giận mà uy, so với võ tướng xông pha nơi trận mạc cũng không hề kém cạnh.
Lại thêm mấy năm đọc sách, trên người có thêm khí chất nho nhã.
Một kẻ như Tần Trạch, quả thật rất dễ khiến người khác xiêu lòng.
Nữ tử trong kinh thành, không biết bao nhiêu người âm thầm mong được gả vào phủ hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiếc thay, người được gả cho Tần Trạch lại là ta, khiến bao nhiêu tâm ý si tình của họ đều trở thành uổng phí.
Người đi bên cạnh hắn tên là Tình Tuyết, chính là goá phụ của huynh đệ hắn.
Bụng Tình Tuyết đã tròn vo, nhìn qua cũng phải mang thai bảy tám tháng.
Hai người cúi đầu nói chuyện gì đó, một người mỉm cười e thẹn, một người ánh mắt dịu dàng tràn đầy yêu thương.
Tần Trạch chỉ do dự liếc mắt nhìn cánh cổng viện của ta một cái, rồi liền bị tiếng cười của Tình Tuyết thu hút sự chú ý.
“Đóng cổng lại đi.”
Ta cũng chẳng còn tâm trạng dạo bước nữa.
Tiếng đóng cửa khiến hai người bên ngoài chú ý, Tình Tuyết nhìn cánh cửa đã khép chặt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Còn Tần Trạch thì chẳng mấy để tâm, chỉ cho rằng ta đang giận dỗi nũng nịu mà thôi, qua vài hôm là sẽ nguôi.
Trở về phòng, ta lại chép thư hoà ly thêm hai bản nữa, rồi gọi Lục Châu và Lục Ý cùng thu dọn hành lý.
Nhất Phiến Băng Tâm
Chẳng mấy ngày nữa, ta sẽ rời khỏi nơi này.
Người đồng liêu đã khuất của Tần Trạch – Tống Truyền Cẩn, cũng làm việc ở bộ Công, ta cũng biết người này, quan hệ giữa hắn và Tần Trạch rất thân thiết.
Nghe nói lúc bọn họ đang kiểm tra tình hình đê điều, nơi họ đứng bất ngờ sụp xuống, Tống Truyền Cẩn cùng mấy đồng liêu khác đã đẩy mạnh Tần Trạch một cái, mới giúp hắn nhặt lại được một mạng.
Sau khi trở về, Tần Trạch hạ quyết tâm phải đối đãi tử tế với thân nhân của những người đã cứu mạng mình.
Thời gian gần đây hắn vẫn bận rộn lo liệu việc an trí và hỗ trợ những người mất đi chồng, con, phụ thân.
Riêng với gia quyến của Tống Truyền Cẩn, hắn lại càng ưu ái hơn, không chỉ vì nghĩa huynh đệ, mà còn bởi chính cú đẩy của Tống Truyền Cẩn đã cứu hắn vào thời khắc then chốt.
Tống Truyền Cẩn xuất thân hàn môn, gia cảnh không khá giả gì, Tình Tuyết còn đang mang thai, lại bị lưu manh đầu đường xó chợ quấy nhiễu, cuối cùng đến trước mặt Tần Trạch cầu cứu.
Vậy là mới có chuyện hắn muốn cưới Tình Tuyết làm bình thê.
Mấy tờ hoà ly thư sau khi mực đã khô, ta bảo Lục Châu cất kỹ hai tờ, để lại một tờ trên bàn, rồi lại lần nữa cầm bút, ký tên mình vào đó.
Lục Châu muốn nói lại thôi, gương mặt đầy lo lắng.
Ta hiểu nàng đang bận lòng điều gì.
Nam tử giữ chức vị cao, Tần Trạch lại có công đức của phụ thân để lại, cả đời hắn sẽ là quan lộ hanh thông, chuyện tam thê tứ thiếp là điều khó tránh khỏi.
Thế nhưng, ta là người xuyên đến từ hiện đại, làm sao có thể cam tâm chấp nhận điều đó?
Nếu ta không yêu hắn, tình cảm chưa chạm đến lòng, thì tự đóng cửa sống cuộc đời của mình, cũng chẳng phải là không thể.