Trước khi thành thân, Tần Trạch quả thật đối xử với ta rất tốt.
Hai nhà sát vách, ta nói muốn ăn bánh đào ở ngõ Bách Hoa phía Tây thành, hắn có thể dậy từ tờ mờ sáng đi xếp hàng.
Ta nói muốn ăn mì gà xé sợi ở phía Đông thành, hắn sợ đi đường lâu mì bị nhũn mất ngon, liền mua riêng nước gà, thịt gà, và mì sợi, tự tay vào bếp nấu cho ta một tô nóng hổi.
Dù đã nhậm chức tại bộ Công, mỗi khi ta nói thèm món gì, nếu có thể thu xếp, hắn sẽ mua mang về sau khi tan nha môn.
Thật sự không thể rảnh tay, thì cũng sẽ sai tiểu đồng thân cận mang về cho ta.
Có thể nói, mười mấy năm thanh mai trúc mã, ta đã tận hưởng trọn vẹn mười mấy năm sủng ái của Tần Trạch.
Tất nhiên, ta đối với hắn cũng chẳng bạc bẽo. Bút mực giấy nghiên, y phục ngọc bội, ta cũng từng mua không ít cho hắn.
Tần Trạch, từng là lựa chọn tốt nhất của ta khi ấy.
Cứ như vậy, chúng ta thuận theo lẽ thường mà thành thân.
Ta không có chí lớn gì. Kiếp trước từng điều hành một công ty niêm yết, ngày nào cũng bận tối tăm mặt mũi, kiếp này có thể sống chậm lại, tận hưởng cuộc sống, ta đã rất mãn nguyện.
Nhất Phiến Băng Tâm
Gả cho Tần Trạch, sống cả đời bình an vui vẻ, giúp chồng dạy con, ta rất cam tâm tình nguyện.
Chỉ là, tất cả bắt đầu thay đổi kể từ khi Tình Tuyết xuất hiện.
Ta muốn ăn mì gà xé sợi, nhưng Tình Tuyết lại không chịu nổi mùi tanh của nước gà, thế là trong bếp không còn thấy nổi một cọng lông gà nào nữa.
Ta muốn ăn bánh đào ở Tây thành, nhưng Tình Tuyết lại thèm bánh chà là ở Nam thành, thế là hắn không hề do dự mà đi ngay đến Nam thành.
Nếu ta giận dỗi, làm nũng một chút, hắn liền nói ta đã trưởng thành, nên hiểu chuyện, rằng Tình Tuyết đang mang thai, ta phải nhường nàng ấy.
Mấy lần như vậy, ta cũng lười chẳng buồn so đo nữa.
Cảm xúc và ấm ức của ta, trong lòng Tần Trạch đã chẳng còn quan trọng.
Một nam nhân nếu đã nghiêng lòng, thì có kéo cũng không quay đầu lại được.
Ta đâu phải là không sống nổi nếu không có nam nhân.
Huống hồ lại là một kẻ vừa mù mắt vừa mù lòng — kẻ như thế, ta khinh chẳng thèm giữ.
Chỉ cách có nửa năm, Tần Trạch đã chẳng còn là thiếu niên năm xưa, kẻ từng đem ta chất đầy trong mắt trong tim.
Nửa năm trước, trong lúc bái đường, truyền đến tin dữ Giang Nam xảy ra lũ lớn.
Vừa vái xong trời đất, còn chưa kịp động phòng, hắn đã bị khẩn cấp điều đi Giang Nam.
Với thân phận Thị lang bộ Công, hắn không thể chối từ trọng trách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước khi đi, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nói: “Chờ ta trở về.”
Nửa năm sau, hắn quả thật đã trở về — nhưng phía sau lại mang theo Tình Tuyết.
Hiện giờ, trong lòng hắn có đê điều Giang Nam, có công vụ của bộ Công, có huynh đệ tình thâm, có ơn cứu mạng, có riêng mình Tình Tuyết — duy chỉ không còn ta.
Lời thề non hẹn biển trước khi thành thân, rốt cuộc cũng bị thời gian cuốn trôi sạch sẽ, sạch hơn cả con đường sau trận mưa quét.
Nực cười thay, thời gian đó chỉ vỏn vẹn có nửa năm.
Không biết ta nên than mình thất bại, hay là nên than Tình Tuyết thủ đoạn cao minh.
02
Nắng trưa thu rực rỡ, tâm tình ta cũng theo đó mà sáng sủa hơn không ít.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, không cần lắng nghe cũng biết là Tần Trạch.
Hắn mặc một bộ trường bào trắng pha lam, bước thẳng đến trước mặt ta: “Ninh Nguyệt, ngày lành để Tình Tuyết gả vào phủ đã định xong chưa? Khi nãy mẫu thân cũng vừa hỏi đến.”
Là chính thê quản lý việc nhà, hắn cho rằng đây là việc trong bổn phận của ta.
Ta ngồi thẳng trong ghế chủ vị, điềm tĩnh nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
“Ta đã nói rồi, chuyện này ta không quản.”
Sắc mặt Tần Trạch sa sầm, càng lúc càng lạnh.
“Ninh Nguyệt, ta biết chuyện này khiến nàng thấy tủi thân, nhưng ta phải cho Tình Tuyết một danh phận.”
“Tình Tuyết cô đơn góa bụa, lại thường bị lưu manh quấy nhiễu, Truyền Cẩn là ân nhân cứu mạng của ta, ta không thể làm ngơ.”
“Hơn nữa, Tình Tuyết chỉ cần có một danh phận thôi, nàng vẫn là chính thất, là chủ mẫu của Tần phủ, sẽ không ảnh hưởng đến nàng đâu.”
“Tình Tuyết sắp lâm bồn rồi, cưới vào phủ, tự có ta và mẫu thân chăm sóc, nàng không cần phải bận tâm.”
Hắn nói rất đường hoàng chính khí, như thể nếu ta không đồng ý thì là không hiểu chuyện, là kẻ bạc tình vong ân vậy.
Nghe đi, nghe đi, câu nào cũng không rời khỏi Tình Tuyết.
Từ sau khi ta quyết định hoà ly, hắn nói gì cũng chẳng còn khiến tâm ta gợn sóng.
“Tần Trạch, báo ân có trăm ngàn cách, đem thê tử của ân nhân lên giường để báo ân — ngươi là kẻ duy nhất trong thiên hạ đấy.”
Tần Trạch muốn phản bác, nhưng ta đã mở miệng lần nữa, chặn lại lời hắn.
“Ngươi cũng không cần nói những lời đường hoàng ấy làm gì. Hôm đó đẩy ngươi ra khỏi chỗ sập không chỉ có một mình Tống Truyền Cẩn, bao người khác cũng đã góp sức. Vậy sao không thấy ngươi đưa thê tử của bọn họ về phủ mà chăm sóc?”
“Sao chỉ có Tình Tuyết là đặc biệt vậy?”