08
Hôm nay là ngày đại hôn của ta, Phó Thần đã sớm bố trí người canh giữ xung quanh Sở phủ.
Là để đề phòng Tần Trạch.
Ta biết, nhưng không ngăn cản.
Vương phủ Dự Vương.
“Một bái thiên địa!”
“Hai bái cao đường!”
“Phu thê giao bái!”
“Đưa vào động phòng!”
“Lễ thành!”
Vương phủ Dự Vương náo nhiệt vui mừng.
Trong tân phòng, khăn voan đỏ trước mắt ta bị vén lên, đập vào mắt là nụ cười rạng rỡ của Phó Thần.
“Nương tử?”
“Tướng công?”
Phó Thần ôm chặt lấy ta: “Nàng cuối cùng cũng là của ta rồi.”
“Hôm nay Tần Trạch tới quấy rối, ta đã đuổi hắn đi rồi.”
Hắn còn cẩn thận nhìn sắc mặt ta.
“Chàng làm rất tốt, hắn tới chỉ mang theo xúi quẩy.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.”
Phó Thần muốn dò xem ta có còn để tâm đến Tần Trạch không, tâm tư ấy ta cũng chẳng buồn vạch trần.
Quả thực, Tần Trạch và ta đã không còn liên quan gì nữa.
Phí tâm vì kẻ không liên quan, hắn không xứng.
“Nương tử, nàng yên tâm, sau này ta nhất định sẽ đối tốt với nàng, thật thật tốt.”
“Tướng công, thiếp cũng sẽ thật thật tốt với chàng.”
Ta còn lấy từ trong tay áo ra một khối ngọc bội dương chi bạch ngọc, Phó Thần kinh hỉ: “Tặng cho ta sao?”
“Ừm, thiếp tự tay khắc đấy.”
“Đa tạ nương tử, thật sự đẹp lắm.”
“Nương tử với ta quả nhiên tâm ý tương thông, ta cũng có thứ muốn tặng nàng.”
Ta kinh ngạc hỏi: “Là gì vậy?”
Phó Thần từ dưới gối lấy ra một chiếc hộp, bên trong là một cây trâm hoa đào bằng bạch ngọc.
“Cũng là ta tự tay khắc đấy.”
Ta và hắn, trong mắt trong lòng đều là đối phương, ta cũng không khỏi mong chờ cuộc sống phu thê sau này sẽ ngọt ngào thế nào.
Đêm động phòng hoa chúc.
Khi chúng ta chân thành đối đãi, Phó Thần mồ hôi đầm đìa, ngừng lại, giọng khàn khàn:
“Nương tử, nàng vẫn là…”
Hắn vốn tưởng Tần Trạch không kịp động phòng đã bị phái đến Giang Nam, sau khi trở về nhất định sẽ bù lại.
Không ngờ lại để hắn nhận được món quà kinh hỉ to lớn như vậy.
“Nương tử, ta yêu nàng…”
Nến long phụng bùng lên tia lửa, che đi tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng hắn.
Nến đỏ cháy suốt một đêm, giường chiếu cũng rung chuyển cả đêm.
Sáng hôm sau, khi ta tỉnh lại thì trời đã gần trưa, còn Phó Thần thì chẳng thấy đâu.
“Lục Châu, sao không gọi ta dậy?”
Nhất Phiến Băng Tâm
“Là quận vương căn dặn, bảo người cứ ngủ cho đến khi tỉnh, dâng trà là vào giờ ngọ, không vội đâu ạ. Người có thể ngủ thêm một lát nữa.”
Đúng lúc này, Phó Thần quay về, trong tay còn cầm thánh chỉ màu vàng rực.
“Nương tử, nàng tỉnh rồi à. Từ hôm nay trở đi, nàng chính là Chính Nhất phẩm Quận Vương phi.”
“Chàng vào cung rồi sao?”
“Đúng vậy, tẩu tẩu là Thế tử phi, nàng làm sao có thể kém hơn nàng ấy được.”
Hắn ngồi xuống mép giường, nắm lấy tay ta, trịnh trọng hứa:
“Nương tử của ta sau này không thể làm Vương phi của Dự Vương, nhưng nhất định sẽ là Vương phi của Thần Vương.”
“Chỉ cần yên ổn sống qua ngày là được rồi, thiếp không để tâm đến những hư danh ấy đâu.”
“Nàng không để tâm nhưng ta thì để tâm. Nàng đã gả cho ta, đương nhiên không thể để nàng chịu thiệt thòi.”
Ta biết hắn nói không phải lời sáo rỗng. Đêm qua qua đôi tay hắn ta đã cảm nhận được những vết sẹo đầy trên thân thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù là người luyện võ, cũng không đến nỗi để lại từng ấy vết thương.
Nghe nói hoàng thượng rất sủng ái hắn, giờ xem ra cũng không phải chỉ vì hắn là chất tử của người, mà rất có thể là vì hắn thay hoàng thượng xử lý một số việc không thể đưa ra ánh sáng.
Cho nên, cái gọi là “Thần Vương” mà hắn nói, không phải là lời hứa suông.
Ta nghiêm túc nhìn vào mắt hắn:
“Phó Thần, chàng đã là phu quân của thiếp, thiếp không hy vọng chàng sau này còn làm những chuyện nguy hiểm nữa.”
Phó Thần như cảm thấy ta đã nhìn thấu điều gì đó, hơi có chút chột dạ:
“Ta biết rồi.”
Hôm nay hắn đã vào cung bẩm với hoàng thượng, nói là muốn ở nhà bồi nương tử, sinh hài tử, để hoàng thượng chọn người khác đi làm việc. Chỉ cần trên mặt giữ cho hắn một cái chức là được rồi.
Hoàng thượng cũng đã đồng ý.
Chỉ là, nương tử nhà hắn thông minh quá mức rồi... hì hì hì… nhưng dù gì thì nay nàng cũng đã là nương tử của hắn rồi mà.
Người bên phủ Vương phi cũng đã đến lấy khăn trinh tiết, mà nụ cười trên khóe môi họ vẫn chưa hề phai nhạt.
Ba tháng sau.
Phó Thần đi cùng ta đến Kim Ngọc Các thị sát việc kinh doanh. Trong tiệm có vài vị khách đang chọn mua trang sức và bàn tán chuyện nhà họ Tần.
Nghe nói Tần phủ đã đuổi Tình Tuyết ra ngoài. Ban đầu Tần phủ còn phái người âm thầm bảo vệ nàng ta, nhưng sau đó Tần Trạch vô tình phát hiện ra, mấy tên lưu manh từng quấy rối Tình Tuyết đều là do nàng ta bỏ tiền thuê để diễn kịch, nhằm thuận lợi gả vào Tần phủ.
Tần Trạch tức giận, lập tức rút hết người về. Không còn sự bảo vệ của Tần phủ, mấy tên vô lại kia thấy nàng ta là một quả phụ trẻ tuổi xinh đẹp thì nảy sinh tà tâm, liền kéo nàng ta đi.
Ngoài ra, Tần Trạch cũng không đến bộ Công nữa, suốt ngày chìm đắm trong rượu chè. Thượng thư bộ Công dâng sớ lên Hoàng thượng, cuối cùng hắn bị bãi chức.
Lão phu nhân nhà họ Tần tức đến mức sinh bệnh.
Phó Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, ta cũng đáp lại. Những chuyện ấy, nay đều không còn liên quan gì đến ta nữa.
Trên đường hồi phủ, ta nghe thấy có chủ tiệm đang lớn tiếng đuổi ăn mày.
Ta vén màn xe ngựa nhìn ra, thấy một người đầu tóc rối bù, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy lớp vải trên người hắn vốn là hàng thượng phẩm.
“Uống rượu ba ngày liền, còn không trả tiền, đánh hắn ra ngoài cho ta!”
Mặt hắn chợt xoay lại, ta liền nhận ra đó là Tần Trạch.
Bốn mắt nhìn nhau, Tần Trạch cũng đã nhìn thấy ta.
“Ninh Nguyệt, Ninh Nguyệt, là ta đây mà.”
Hắn còn trực tiếp quỳ xuống bên cạnh xe ngựa: “Ta cầu xin nàng, quay về có được không? Chúng ta đừng hòa ly nữa, được không? Đều là tiện nhân Tình Tuyết kia lừa ta, ta bị nàng ta lừa rồi…”
“Nàng quay về đi, chúng ta lại như xưa, được không?”
Trên mặt hắn, nước mắt hối hận lăn dài.
Ta chỉ nói một câu:
“Đã biết ngày nay, cớ gì ban đầu còn làm?”
Phu xe quất ngựa, hất văng Tần Trạch đang ngăn đường ra.
Ba ngày sau, Phó Thần từ bên ngoài trở về:
“Hắn c.h.ế.t rồi.”
“Ai cơ?”
“Tần Trạch.”
“Chết thế nào?”
“Thái y nói do uống rượu quá độ.”
“Ồ.”
Phó Thần thấy ta cúi đầu, liền dè dặt hỏi:
“Nương tử?”
Hắn tưởng ta vì Tần Trạch mà thương tâm.
Ta xoa bụng mình, nhẹ giọng nói:
“Thiếp không buồn, hắn sống hay c.h.ế.t đều không còn liên quan gì đến thiếp nữa.”
Ta nắm lấy tay Phó Thần:
“Nhưng hiện tại có một chuyện có liên quan đến chàng.”
“Chuyện gì?”
“Nơi này… đã có cốt nhục của chàng rồi.”
Phó Thần lập tức vui mừng đến mức như nhảy dựng lên:
“Thật sao? Nguyệt nhi, nàng mang thai rồi à?”
“Tốt quá! Thật sự là quá tốt rồi!”
Phó Thần ôm chặt lấy ta, vui mừng xoay vòng vòng.
Dáng vẻ lúc này của hắn hệt như một thiếu niên, khiến ta càng thêm yên lòng.
Cùng hắn nắm tay đi hết cuộc đời này, cũng thật tốt đẹp!
(End)