Ngươi Cưới Góa Phụ, Ta Gả Chồng Khác.

Chương 10



“Tiểu thư, hắn thật sự quá trơ trẽn!”

 

“Không sao, bảo với gác cổng — từ nay về sau không được để hắn bước vào cửa phủ nửa bước.”

 

Có lẽ trong lòng Tần Trạch, dù ta đã hòa ly, ta vẫn là nữ nhân của hắn?

 

Thấy ta thân thiết với người khác, hắn liền không chịu nổi?

 

Đáng tiếc thay, ta đã quyết định thành thân với Phó Thần rồi.

 

Tuy bề ngoài Phó Thần có vẻ phóng túng bất cần, nhưng ta đã nhận ra hắn không chỉ võ công cao cường, tâm tư tỉ mỉ, mà điều quan trọng nhất là hắn dành cho ta một tấm chân tình không đổi dời.

 

Không thể vì từng gặp phải một kẻ cặn bã, mà phủ định hết thảy nam nhân trên đời.

 

Ta cho gọi Phó Thần đến:

 

“Ta đồng ý lấy ngài. Nhưng ta có một điều kiện.”

 

Phó Thần mừng rỡ như điên, muốn ôm ta nhưng lại có chút dè dặt.

 

“Điều kiện gì, nàng cứ nói.”

 

“Ta muốn ngài cả đời này không nạp thiếp, không nuôi ngoại thất. Làm được không?”

 

“Được.”

 

“Nếu sau này ngài vi phạm thì sao?”

 

“Nếu vi phạm, ta sẽ c.h.ế.t không tử tế.”

 

“Không cần phải thề sống thề chết. Chỉ là nếu ngày sau ngài trong lòng có người khác, thì xin hãy buông tay ta. Chúng ta chia ly trong hòa bình.”

 

Phó Thần giơ ba ngón tay lên thề:

 

“Không đâu. Cả đời này ta chỉ có mình nàng. Ta, Phó Thần, thề rằng: đời này chỉ yêu Sở Ninh Nguyệt, một đời một kiếp, một đôi người. Nếu trái lời thề, trời tru đất diệt!”

 

“Được rồi, ta tin người là được. Hôm khác hãy đến cửa cầu thân.”

 

“Không cần chờ hôm khác. Ngày mai ta tới!”

 

Ngày hôm sau, Phó Thần không chỉ dẫn bà mối đến, mà ngay cả Vương phi phủ Dự Vương cũng đích thân tới cửa.

 

“Đứa nhỏ ngoan. Sau này gả vào phủ, chúng ta là người một nhà, con phải giúp ta dạy dỗ cái thằng tiểu tử này cho tốt vào.”

 

Sau đó, Vương phi phủ Dự Vương tháo chiếc vòng ngọc trên tay mình xuống, đeo vào tay ta.

 

Xem như chính thức thừa nhận ta là con dâu tương lai.

 

“Thần nhi nhà ta rất tốt.”

 

Vương phi mỉm cười hài lòng, vỗ nhẹ tay ta.

 

Dù ai khen con mình thì cũng đều vui vẻ.

 

Con mình thì mình có thể nói nó nghịch ngợm, nhưng người khác, kể cả con dâu tương lai, thì không được.

 

Nụ cười của Vương phi vẫn chưa tắt, bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào.

 

“Cho ta vào! Sở Ninh Nguyệt! Nàng ra đây!”

 

Người nọ vừa la hét vừa xông thẳng vào.

 

“Tần Trạch, ngươi đến đây làm gì?”

 

“Ninh Nguyệt, ta sai rồi! Chúng ta đừng hoà ly nữa, được không?”

 

Tần Trạch râu ria xồm xoàm, tóc tai rối bù, trông vô cùng nhếch nhác.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phía sau hắn là Tình Tuyết, nàng ta áy náy cúi đầu nói với Vương phi:

 

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đại nhân, chúng ta đi thôi. Hôm nay là ngày tỷ tỷ hạ lễ mà.”

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Một tiếng “tỷ tỷ” kia, cố tình nhắc nhở Vương phi rằng ta từng có một quá khứ không trong sạch.

 

Ánh mắt nàng ta nhìn ta đầy trách cứ, như thể ta đã hoà ly rồi còn cố tình quyến rũ Tần Trạch vậy.

 

Mẫu thân sợ Vương phi Dự Vương phật ý, liền quát lên:

 

“Ngươi gọi loạn ai là tỷ tỷ? Ta chỉ có một đứa con gái, ngươi là từ đâu tới?”

 

Nếu không có nữ nhân này, con gái bà cũng không phải chịu cảnh hoà ly.

 

Nhưng cũng nhờ có nàng ta, mới có thể nhìn rõ được bộ mặt thật của Tần Trạch.

 

Hôm nay không có Tình Tuyết, thì sau này cũng sẽ có Bạch Tuyết, Lý Tuyết, cả một đám Tuyết khác mà thôi.

 

Ta giúp mẫu thân hạ giận, chắn ở trước người bà:

 

“Đã là phu thê, hai vị còn đến phủ ta làm gì? Tần Trạch, giữa ta và ngươi đã hoà ly, nam nữ gả cưới không còn liên quan.”

 

Tần Trạch hất tay Tình Tuyết ra:

 

“Ta và Tình Tuyết thật sự không có gì cả, nàng ta chỉ là dựa vào thân phận bình thê, ta thật sự không thích nàng ấy, người ta yêu chỉ có một mình nàng thôi.”

 

Hắn không thấy được ánh mắt u ám của Tình Tuyết phía sau, càng không thấy được sự oán hận ngày một sâu trong mắt nàng ta khi nhìn ta.

 

“Ngươi yêu ai, nay đã không còn liên quan đến ta. Mời rời khỏi nơi này.”

 

Tần Trạch thấy ta nước đổ đầu vịt, bèn quay sang Vương phi:

 

“Vương phi, người không chê nàng từng là thê tử của ta sao?”

 

Mẫu thân tức giận đến mức bảo quản gia đuổi người.

 

“Ngươi dám nói ngươi không cần nàng? Là nàng không cần ngươi trước!”

 

“Ngươi không cần một nữ tử tốt như Ninh Nguyệt, nhận nhầm mắt cá thành trân châu, giờ còn mặt dày tới đây náo loạn sao?” – Phó Thần từ đầu vẫn im lặng, giờ mới bước ra, ánh mắt khinh thường nhìn kẻ đang bị lôi ra khỏi phủ mà chẳng còn chút thể diện nào.

 

Mắt cá là ai?

 

Rất rõ ràng, là chỉ Tình Tuyết.

 

Tần Trạch không thể tin nổi: “Điện hạ là hoàng thân quốc thích, vậy mà lại muốn một người nữ tử đã từng...”

 

Phó Thần chẳng khách sáo, tiến lên đá hắn hai cước, cho đến khi hắn phun m.á.u mới sai người ném hắn ra ngoài.

 

Vương phi Dự Vương cũng không ngăn cản con mình. Nữ nhân mà nhi tử bà xem trọng, tất nhiên là người tốt. Bà cũng hạ quyết tâm, từ nay về sau không qua lại gì với Tần phủ nữa.

 

“Ninh Nguyệt, con cứ yên tâm. Hôm nay ta đã tới đây, thì nhất định sẽ không để con phải chịu thiệt thòi khi gả vào Dự Vương phủ.”

 

“Đa tạ Vương phi.”

 

“Đứa nhỏ ngoan.”

 

Sau đó nghe nói, Tần lão phu nhân vào cung cáo trạng. Con trai bà bị đánh, bà không thể nuốt trôi cơn giận này.

 

Vào cung rồi, tất nhiên bị Hoàng thượng khiển trách. Người ta đang hạ sính hỏi cưới, Tần Trạch lại chạy đến quấy phá, hoàn toàn vô lý, còn dám vu oan trước.

 

Lão phu nhân mặt mũi xám xịt trở về, đối với Tình Tuyết cũng nảy sinh bất mãn. Lời nói quanh co, cố tình không nói rõ, khiến bà ta hiểu lầm, cuối cùng bị Hoàng thượng quở trách, trở thành trò cười cho thiên hạ.

 

Chuyện chê cười của Tần phủ sau đó cũng từng chuyện từng chuyện truyền đến tai ta.

 

Buồn cười nhất chính là chuyện Tình Tuyết lén bỏ thuốc cho Tần Trạch, bị hắn phát hiện. Tần Trạch nổi điên.

 

Tần Trạch bị Phó Thần đá đến phun máu, còn dầm mình trong nước lạnh, hắn phát bệnh nặng một trận.

 

Sau lại nghe nói, Tần Trạch muốn đuổi Tình Tuyết ra khỏi phủ. Nàng ta khóc lóc cầu xin, nói mình là bình thê, không chịu rời đi. Nhưng Tần Trạch chẳng thèm quan tâm lời nàng ta, cưỡng chế đuổi ra khỏi phủ.