Người Đã Vô Tình, Vậy Thì Ta Dứt Tình

Chương 1



1

 

Sinh nhật tuổi 28, tôi trải qua một mình.

 

Cả ngày không thấy bóng dáng Kỳ Tu, chỉ đến hoàng hôn mới nhận được tin nhắn của anh ta:

 

"Ngôn Ngôn, anh đi công tác, mai sẽ về."

 

Trợ lý Tiểu Đường còn cố tình đặt giúp tôi một bó hoa:

 

"Chị Yên, Tổng giám đốc Kỳ đặc biệt gửi hoa tặng chị, gần đây công ty bận rộn với nhiều đơn hàng, chị đừng suy nghĩ nhiều."

 

Tôi chỉ ừ một tiếng.

 

Một mình ăn bánh sinh nhật.

 

Tôi biết Tiểu Đường đang dỗ dành tôi.

 

Kỳ Tu không bận, ít nhất là tôi đã thấy anh ta trên mạng xã hội.

 

Hôm qua, anh ta cùng Giang Dao bay sang Bắc Mỹ.

 

Nhảy bungee.

 

Trong bức ảnh, một tay Kỳ Tu nắm tay Giang Dao, cổ tay mảnh mai của cô ta lộ ra ánh vàng lấp lánh, tay còn lại kéo va li hành lý.

 

Trông chẳng khác nào một cặp tình nhân đang yêu say đắm.

 

Giang Dao vui vẻ đăng trạng thái:

 

"Chú mèo Đô-rê-Kỳ của em!"

 

Tôi cũng từng muốn cùng Kỳ Tu nhảy bungee, lặn biển, làm những chuyện giống như khi còn yêu nhau.

 

Nhưng suốt nhiều ngày qua, ngay cả mặt anh ta tôi cũng không thấy.

 

Nằm trên ghế sô pha, tôi trằn trọc không ngủ được.

 

Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng vằng vặc, bất giác tôi nhớ lại bài thơ Kỳ Tu từng đọc trước mặt tôi:

 

"Người có nỗi vui, buồn, ly, hợp;

 Trăng có khi tròn, khi khuyết, khi sáng, khi mờ."

 

Tôi thì thầm câu thơ ấy.

 

Nửa tỉnh nửa mê, Kỳ Tu trở về với mùi rượu nồng nặc.

 

Anh ta vươn tay nhéo nhẹ má tôi, những nụ hôn ướt át lướt từ trán xuống mắt, cuối cùng chạm đến khóe môi tôi.

 

Tôi quay đầu, đẩy anh ta ra.

 

"Ngôn Ngôn, sao lại ngủ ở đây?"

 

"Chợp mắt một lát." Tôi ngồi dậy, giữ khoảng cách với anh ta, lạnh nhạt hỏi: "Không phải anh đi công tác sao?"

 

"Sao lại về rồi?"

 

Kỳ Tu nhìn đồng hồ, nắm lấy tay tôi, đeo vào cổ tay tôi một chiếc vòng vàng.

 

"Hôm nay vẫn chưa qua, vậy là anh không muộn. Ngôn Ngôn, sinh nhật vui vẻ."

 

Anh ta còn hát một bài "Chúc mừng sinh nhật" lệch nhịp.

 

Tôi im lặng không đáp.

 

Kỳ Tu đứng dậy, bật hết đèn trong phòng khách.

 

"Ngôn Ngôn, em có thích không?"

 

Chiếc vòng vàng nặng trĩu nằm trên cổ tay tôi, thiết kế theo kiểu vòng Mosiubi, dưới ánh đèn vàng óng ánh rực rỡ.

 

Giống hệt chiếc trên cổ tay Giang Dao.

 

Kỳ Tu ngồi xuống bên tôi, khẽ cong môi:

 

"Vừa nhìn thấy, anh đã nghĩ nó rất hợp với em."

 

Đồ đắt tiền, ai mà không thích?

 

Nhưng trong lòng tôi bỗng dâng lên một nỗi chua xót khó tả.

 

Anh ta chưa từng dành cho tôi một tình yêu duy nhất.

 

Thứ tôi nhận được chỉ là một bản sao hờ hững.

 

"Kỳ Tu, đẹp lắm."

 

Ngẩng đầu lên, tôi trông thấy trên cổ áo trắng tinh của Kỳ Tu vương một dấu son môi.

 

Giọng tôi nghèn nghẹn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Nhưng anh quên rồi sao, tôi bị dị ứng với vàng."

 

Sáu năm trước, lần đầu tiên hẹn hò với Kỳ Tu.

 

Cả phòng ký túc xá cùng nhau giúp tôi trang điểm, ăn diện.

 

Nhưng giữa buổi hẹn, cổ tôi nổi đầy mẩn đỏ, không lâu sau còn cảm thấy khó thở.

 

Bác sĩ kết luận tôi dị ứng với dây chuyền vàng.

 

Cuối cùng, Kỳ Tu nắm tay tôi ngồi trong phòng cấp cứu, nghiêm túc nói:

 

"Anh phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể lười biếng mua vàng, kẻo Ngôn Ngôn của anh lại chịu khổ."

 

Vậy mà sáu năm sau, anh ta đã quên sạch.

 

Tôi hỏi anh ta:

 

"Kỳ Tu, chúng ta còn kết hôn không?"

 

Anh ta trả lời:

 

"Có."

 

2

Kỳ Tu lại lừa tôi.

 

Anh ta cùng đám bạn ăn chơi ở quán bar, mà chủ quán lại là bạn thân từ nhỏ của tôi.

 

Cô ấy gửi cho tôi một đoạn video.

 

Chỉ vài giây ngắn ngủi, rõ ràng là quay lén.

 

Một cô gái trẻ khoác tay Kỳ Tu, cùng anh ta bước vào phòng VIP.

 

"Chuyện gì đây?!"

 

Bạn tôi gọi điện liên tục, bảo tôi nhất định phải đến quán bar ngay.

 

Khi tôi tới nơi, bên trong phòng đã tràn ngập men say.

 

Kỳ Tu đang chơi bật lửa, tạo ra tiếng "tách tách" trong không gian.

 

Điếu thuốc ngậm trên môi, anh ta lười biếng cất giọng:

 

"Cậu nói Lạc Ngôn à?"

 

"Sớm đã chán ngán rồi. Cô ta đã 28 tuổi, đôi khi ngủ bên cạnh tôi, tôi còn cảm thấy..."

 

"Có mùi người già."

 

Cả phòng cười ồ lên.

 

"Nói cũng đúng, cô ấy lớn hơn cậu ba tuổi, sao mà tươi trẻ bằng Dao Dao chứ?"

 

"Nhưng mà chị Yên nhìn đâu giống 28 tuổi!"

 

"Vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người nóng bỏng. Lần trước đi biển mặc bikini, không phải khiến bao người nhìn đến ngẩn ngơ sao?"

 

"Hơn nữa, hai người chẳng phải đã đính hôn rồi à?"

 

Bàn tay tôi siết chặt nắm đ.ấ.m trên tay nắm cửa, nhưng vẫn không đủ sức mở ra.

 

Dường như rất lâu sau, giọng Kỳ Tu mới chậm rãi vang lên:

 

"Chỉ là đính hôn thôi, ai thật sự cưới cô ta chứ?"

 

Lại là một trận cười vang.

 

Toàn thân tôi như mất hết sức lực, buông tay ra, lảo đảo rời khỏi quán bar.

 

Trên đường bắt taxi về nhà, tôi nhận được cuộc gọi từ Kỳ Tu.

 

Anh ta hỏi tôi đang ở đâu.

 

"Ở nhà." Tôi cố kìm nén tiếng nghẹn ngào.

 

Nhưng Kỳ Tu chẳng nghe ra.

 

Anh ta thở phào nhẹ nhõm:

 

"Anh đang tiếp khách. Tiểu Đường bảo thấy em ở ngoài, tên nhóc này... Em cứ nghỉ ngơi đi."

 

Giọng nói nũng nịu của Giang Dao vọng lại từ phía sau:

 

"A Tu ~~"

 

Dạ dày tôi đột nhiên quặn thắt.

 

Chưa bao giờ, tôi muốn rời khỏi anh ta như lúc này.