Câu nói của Kỳ Tu: "Chỉ là đính hôn thôi, ai thật sự cưới cô ta chứ?" cứ văng vẳng trong đầu tôi.
Anh ta cầu hôn tôi vào ngày tôi tốt nghiệp.
Giấu tôi suốt mấy tháng trời, đến lúc tôi mặc lễ phục tốt nghiệp, rảo bước chụp ảnh khắp nơi, anh ta bất ngờ xuất hiện, đưa tôi một bó hoa.
Kỳ Tu quỳ một chân trước mặt tôi.
"Ngôn Ngôn, mọi người đều nói tình yêu thời đại học sẽ chia tay sau khi tốt nghiệp. Nhưng anh không tin điều đó."
"Anh muốn bên em mãi mãi. Muốn mỗi sáng mở mắt ra là thấy em đầu tiên, muốn mỗi tối trước khi ngủ đều nói chúc em ngủ ngon, muốn từng khoảnh khắc đều có em kề bên."
"Anh muốn có một gia đình với em. Một ngôi nhà có ba, có mẹ và có em bé."
Lời lẽ trẻ con biết bao...
Nhưng đó lại là điều tôi khao khát nhất.
Cha mẹ mất sớm, tôi lớn lên trong cảnh ăn nhờ ở đậu, hết nhà dì rồi lại nhà chú, hôm sau có khi lại bị đưa sang nhà cậu.
Tôi khao khát một mái ấm.
Một gia đình bình dị, có bếp lửa hồng, có những tháng ngày yên ổn.
Đám đông xung quanh cổ vũ ầm ĩ: "Đồng ý đi! Đồng ý đi!"
Tôi đưa tay về phía Kỳ Tu.
Cứ thế, lao đầu vào giấc mộng tình yêu anh ta dệt nên.
Chúng tôi đính hôn.
Nhưng mãi chẳng có ngày cưới.
Lúc đầu là vì Kỳ Tu chưa đủ tuổi kết hôn, anh ta nắm tay tôi bảo muốn đăng ký vào ngày sinh nhật mình.
Sau đó, cuối cùng anh ta cũng đủ tuổi.
Nhưng khi đó, anh ta đang trong giai đoạn khởi nghiệp, bận rộn đến mức chạy đôn chạy đáo giữa trường học và công ty, chỉ trong vài tháng đã gầy rộc đi.
Thậm chí còn quên cả sinh nhật, mãi đến khi tôi nhắc nhở mới sực nhớ ra.
"Kết hôn phải chọn một ngày ý nghĩa. Hơn nữa, giờ anh chụp ảnh cưới xấu lắm."
Kỳ Tu vùi mặt vào cổ tôi, thì thầm:
"Ngôn Ngôn, đợi anh thêm chút nữa."
Năm ấy, tôi 25 tuổi, thanh xuân rực rỡ.
Có không ít đồng nghiệp bày tỏ tình cảm với tôi.
Một lần, Kỳ Tu trông thấy có người đón tôi tan làm.
Tối đó, anh ta uống rất nhiều rượu.
Rồi điên cuồng chiếm đoạt tôi trong đêm, giọng trầm khàn:
"Họ đều tốt hơn anh, nhưng anh sẽ cho em những gì tốt nhất."
Kể từ khi đó, Kỳ Tu quyết tâm lập nghiệp.
Hai năm bận rộn nhất cũng trôi qua, công ty dần ổn định.
Nhưng anh ta chưa bao giờ nhắc đến chuyện cưới xin nữa.
Vì hóa ra, anh ta đã chê tôi già nua, bên cạnh đã sớm có một cô gái trẻ trung rực rỡ hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Các cô gái ấy... chỉ mới 18 tuổi.
4
Kỳ Tu về nhà vào sáng sớm.
Anh ta mang cho tôi một hộp xíu mại hấp, có lẽ vừa mới ra lò, hương thơm nghi ngút tỏa ra.
"Ngôn Ngôn, món em thích nhất của tiệm Ngô Ký đây."
Vừa nói, anh ta vừa tiến lại gần, theo thói quen định hôn chào buổi sáng.
Tôi đưa tay chặn lại.
Kỳ Tu sững sờ trong chốc lát, rồi khẽ cúi đầu ngửi mình.
Cả người toàn mùi rượu, xen lẫn chút hương chanh thoang thoảng.
"Hôm qua tan muộn quá, anh sợ làm em thức giấc nên ngủ luôn ở khách sạn."
"Anh đi tắm đây, em ăn trước đi."
Tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng ra.
Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn dòng xe cộ tấp nập và những con người hối hả phía dưới, bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Sáu năm bên Kỳ Tu, có biết bao kỷ niệm đẹp.
Cãi vã cũng có, giận dỗi cũng không ít, thậm chí đã từng chia tay rồi lại quay về bên nhau.
Suy cho cùng, vì tôi vẫn còn yêu anh ta.
Yêu thì có thể chịu đựng, có thể nhường nhịn.
Nhưng, tôi cũng chỉ là một người bình thường. Nếu quá mệt mỏi, tôi cũng sẽ buông tay.
Vậy nên, khi Kỳ Tu vừa bước ra từ phòng tắm với làn hơi nước vương trên tóc, tôi nói với anh ta về chuyện chia tay.
"Ngôn Ngôn, em đang nói linh tinh gì thế?"
Kỳ Tu không để tâm, hàng lông mày khẽ nhướn lên, giọng điệu vẫn dửng dưng:
"Dạo này anh bận quá, không có thời gian dành cho em. Em vẫn luôn muốn đi Bắc Cực ngắm cực quang đúng không?"
"Chờ hai tháng nữa anh bớt bận, chúng ta sẽ đi."
Tôi bình thản nhìn anh ta:
"Em không nói linh tinh."
"Kỳ Tu, người ta vẫn nói tình yêu sau bảy năm sẽ trở nên nhạt nhòa. Chúng ta cũng sắp chạm đến cột mốc ấy rồi. Thay vì tiếp tục chịu đựng và làm khổ nhau, chi bằng buông tay sớm, giữ lại chút thể diện cuối cùng cho cả hai."
Cuối cùng, sự hờ hững trên mặt Kỳ Tu cũng biến mất.
Anh ta cau mày gọi tôi: "Ngôn Ngôn…"
Nhưng tiếng chuông điện thoại chói tai cắt ngang lời anh ta.
Kỳ Tu cầm điện thoại đi ra ban công, chẳng bao lâu sau đã quay vào, nói:
"Bạn anh không khỏe, anh đi xem sao."
Anh ta vội vàng cầm chìa khóa rời đi.
Gió mùa thu ở Bắc Thành rất lớn, vậy mà anh ta còn quên cả thay đồ ngủ.
Thật đúng là quan tâm quá nên rối loạn rồi.
Tôi mở WeChat, quả nhiên thấy ảnh tự sướng của Giang Dao, trông cô ta tiều tụy bệnh tật, bên cạnh còn kèm theo chiếc nhiệt kế hiển thị 39.2°C.