Người Đã Vô Tình, Vậy Thì Ta Dứt Tình

Chương 4



8

Thật ra chẳng có gì đáng để hối hận cả.

 

Tôi đặt vé chuyến bay sớm nhất đến cảng thành.



Bạn cùng phòng đại học của tôi đã sang đó học thạc sĩ ở Đại học Hồng Kông, kết hôn năm ngoái và định cư luôn ở đó.

 

Cô ấy từng nhiều lần mời tôi đến chơi, nhưng Kỳ Tu không đồng ý.



Anh ta ghen tuông, còn để lại dấu hôn trên cổ tôi.

 

"Đừng tưởng anh không biết, hắn cũng ở cảng thành."

 

Giờ thì tôi với Kỳ Tu đã dứt khoát chấm đứt, nhân cơ hội này đi thư giãn một chút.

 

Từ Bắc Kinh đến cảng thành, bay mất ba tiếng rưỡi.

 

Vừa đặt chân xuống sân bay, người đầu tiên tôi nhìn thấy không phải là bạn cùng phòng đã hứa hẹn đến đón tôi.



Mà là Thẩm Nghiễn Thu.

 

Anh ấy mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, vẻ ngoài ôn hòa, tự nhiên nhận lấy vali hành lý của tôi, khẽ cong môi.

 

"Đã lâu không gặp, Tiểu Ngôn."

 

9

Đúng là đã lâu không gặp.

 

Thẩm Nghiễn Thu hơn tôi một khóa, cùng trường nhưng khác ngành.

 

Điểm giao duy nhất giữa chúng tôi là cuộc tranh biện năm ấy.



Anh ấy là biện sĩ thứ tư của đội chính phương.

 

Kết thúc cuộc tranh biện, anh ấy chủ động đến tìm tôi xin WeChat.



Bạn cùng phòng của tôi khi đó cười híp mắt hỏi:

 

"Anh ấy muốn theo đuổi cậu à?"

 

Tôi chẳng nể nang mà phản bác lại ngay.

 

Đó là Thẩm Nghiễn Thu đấy.           



Một nam thần cao ngạo nổi danh, sao có thể bước xuống thần đàn chứ?

 

Quả nhiên, anh ấy chỉ thêm WeChat của tôi để cùng nhau thảo luận về đề tài tranh biện.



Còn khi đó, Kỳ Tu đang điên cuồng theo đuổi tôi, nên tôi và Thẩm Nghiễn Thu dần ít liên lạc.

 

Những năm sau tốt nghiệp, lại càng không có tin tức gì.

 

Tôi nhìn ra phía sau anh ấy.

 

"Thẩm học trưởng, sao lại là anh? Tiểu Viên đâu?"

 

"Cô ấy có thai rồi, sức khỏe không được tốt."

 

Thẩm Nghiễn Thu tự nhiên kéo vali giúp tôi, đi về phía trước.

 

"Cô ấy không yên tâm để em một mình, nhờ anh ra đón."

 

Nói rồi, anh ấy đột nhiên dừng bước.

 

Ánh mắt nhẹ nhàng đặt trên người tôi.

 

"Nhìn thấy anh, không vui sao?"

 

Tôi vội lắc đầu.

 

"Sao lại thế được."

 

Thẩm Nghiễn Thu bật cười.

 

"Tiểu Ngôn, nhưng anh thì rất vui."

 

——Vì có thể gặp lại em lần nữa.

 

10

Bạn cùng phòng của tôi - Tiểu Viên đang đợi chúng tôi tại khách sạn.



Cô ấy còn gọi thêm nhiều bạn học cũ đến tụ tập.



Sau ba vòng rượu, tôi đã say khướt, dựa vào vai Tiểu Viên.

 

Cô ấy nhấp một ngụm nước trái cây, khẽ hỏi tôi:

 

"Bao nhiêu năm rồi, gặp lại Thẩm Nghiễn Thu, có rung động không?"

 

Tôi lắc đầu.

 

"Cậu lại nói linh tinh rồi."

 

"Đó là Thẩm Nghiễn Thu đấy—"

 

Tiểu Viên cắt ngang tôi.

 

"Thẩm Nghiễn Thu thì sao? Anh ấy cũng chẳng phải thần thánh, anh ấy là một người đàn ông, thích một người phụ nữ chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?"

 

Tôi bật cười, lắc đầu bất đắc dĩ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Liên quan gì đến tớ chứ?"

 

"Nhưng tối nay, ánh mắt anh ấy chưa từng rời khỏi cậu đấy."

 

"Tiểu Ngôn, cậu đã chia tay tên khốn họ Kỳ rồi, chẳng lẽ còn muốn thủ tiết vì anh ta sao?"

 

"Một người đàn ông tốt thế này, không thử một lần thì quá đáng tiếc!"

 

Tôi nhìn về phía Thẩm Nghiễn Thu.



Anh ấy cũng đang nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng như nước.



Trong đáy mắt anh, tôi thấy một bản thân nhỏ bé.

 

Tôi ngốc nghếch cười với anh ấy.

 

Thẩm Nghiễn Thu không nhịn được cười, đứng dậy.

 

"Tiểu Ngôn uống nhiều rồi."

 

"Để anh đưa em về nghỉ trước, hôm khác tụ họp với mọi người sau."

 

11

Tôi thực sự đã say.

 

Khi Thẩm Nghiễn Thu đưa tôi về đến khách sạn, tôi loay hoay mãi không cởi được dây an toàn.

 

"Anh giúp em nhé?" Anh ấy hỏi.

 

Tôi gật đầu.

 

Thế là Thẩm Nghiễn Thu cúi người sát lại, vươn tay về phía tôi.



Khoảng cách giữa gò má anh ấy và môi tôi chỉ còn một tấc.

 

Đây là một tư thế mang đầy sự chiếm hữu.

 

Trong mắt tôi như có những vì sao lấp lánh, bị ma xui quỷ khiến mà hôn lên má anh ấy.

 

Cạch.

 

Dây an toàn được cởi ra.

 

Nhưng ngay bên tai tôi là hơi thở của Thẩm Nghiễn Thu.



Dường như rất lâu sau, anh ấy mới bật cười khẽ.

 

"Tiểu Ngôn, không phải hôn như thế này đâu."

 

Giọng anh ấy thật khàn.

 

Đôi môi anh cũng khô khốc.

 

Anh ấy nâng mặt tôi lên, mạnh mẽ hôn sâu, trực tiếp cạy mở đôi môi tôi, môi lưỡi quấn lấy nhau, chặt chẽ không kẽ hở.

 

Tôi né tránh.

 

Anh ấy lại trêu chọc.

 

Khi tôi thở hổn hển đến mức gần như không kịp lấy hơi, anh ấy nhẹ nhàng truyền hơi thở sang tôi, rồi mới buông ra, giọng nói khẽ mang theo chút mệt mỏi.

 

"Tiểu Ngôn."

 

Khoảng cách giữa tôi và Thẩm Nghiễn Thu ngày càng thu hẹp.

 

Giờ phút này, tôi đã bị anh kéo vào lòng, ngồi trên đùi anh, môi răng quấn quýt.

 

Anh dạy tôi gọi tên anh.

 

"Thẩm Nghiễn Thu, Thẩm Nghiễn Thu…"

 

12

 

Ngày thứ mười ở Cảng Thành.

 

Tin tức từ Bắc Kinh mãi mới truyền đến, Tiểu Đường gọi điện cho tôi, hỏi:

 

"Chị Ngôn, khi nào chị về Bắc Kinh? Em đến đón chị."

 

Ở bên cạnh Kỳ Tu nhiều năm như vậy, Tiểu Đường đã chứng kiến bao lần hợp tan của tôi và anh ta.

 

Mỗi lần Kỳ Tu ngại mở lời làm lành, đều để Tiểu Đường đứng ra.

 

Anh ta cho tôi một bậc thang, tôi liền thuận theo mà bước xuống, rồi hai người lại quay về bên nhau.

 

Nhưng lần này không giống vậy.

 

Tình yêu vốn dĩ chật chội, chẳng bao giờ có chỗ cho người thứ ba.

 

"Không cần phiền cậu đâu, tôi chưa có ý định quay về."

 

Rầm.

 

Bên kia điện thoại vang lên tiếng đồ vật rơi vỡ, tôi đoán cuộc gọi này là do Kỳ Tu bảo Tiểu Đường gọi đến.

 

Quả nhiên, cậu ta ngập ngừng.

 

"Làm phiền cậu chuyển lời đến Kỳ Tu, anh ta đã dùng 50 triệu để cắt đứt tình cảm của chúng tôi, về sau đừng đến làm phiền tôi nữa."

 

Cuộc gọi kết thúc.