Chỉ còn lại âm thanh tút tút tút vang lên, Tiểu Đường cắn răng đưa điện thoại cho Kỳ Tu.
"Tổng giám đốc Kỳ, lần này chị Ngôn thực sự tức giận rồi."
"Hay là anh tự gọi điện cho chị ấy, dỗ dành một chút, con gái mà..."
Kỳ Tu nhìn chằm chằm vào gương mặt phản chiếu trên màn hình đen, đột nhiên bật cười lạnh.
"Dỗ cô ta?"
"Cô ta đã 28 tuổi rồi, còn tưởng mình là con gái nhỏ cần người dỗ sao? Từ nay về sau, không được phép tìm cô ta nữa!"
Anh ta lạnh lùng buông lời, cuối cùng tức giận đẩy đống tài liệu trước mặt, đập cửa đi lên sân thượng.
Bầu trời Bắc Kinh âm u.
Gió thu mang theo chút tiêu điều, nhưng không thể xua tan cơn giận trong lòng Kỳ Tu.
Chỉ là ngủ với một cô gái thôi mà…
Có cần phải như vậy không?
Lạc Ngôn rõ ràng có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bọn họ vẫn sẽ kết hôn, anh ta vẫn sẽ đóng tròn vai một người chồng, không để những người phụ nữ bên ngoài vượt mặt cô.
Nhưng cô lại cứ cố chấp không chịu nghĩ thông suốt.
Mười ngày rồi, một chút tin tức cũng không có.
Kỳ Tu châm một điếu thuốc.
Nhưng rồi lại dập tắt nó dưới chân.
Lạc Ngôn, cô tốt nhất là nên giữ lời.
Đừng có khóc lóc cầu xin tôi quay lại.
13
Thẩm Nghiễn Thu bắt đầu hẹn tôi thường xuyên hơn.
Thời tiết đẹp, anh rủ tôi đi ngắm biển.
Trời u ám, anh dẫn tôi đi khám phá những quán cà phê nổi tiếng trên mạng.
Thời tiết xấu, anh mang nguyên liệu đến tận nhà nấu ăn.
Tôi không phải cô gái ngây thơ, đơn thuần.
Ngược lại, ở bên Kỳ Tu sáu năm, tôi cũng từng trải qua không ít chuyện lãng mạn.
Khi anh ta khó khăn, chúng tôi từng chạy xe điện quanh Hàng Châu hóng gió, từng dạo bước bên Tây Hồ.
Sau này, chúng tôi cùng nhau đến Tuyết Cốc, Tuyết Hương, đến Á Bố Lệ trượt tuyết…
Nhưng dù có thích đến đâu, tình yêu cũng sẽ bị những tháng ngày bình thường bào mòn.
Cuối cùng chỉ còn lại một mớ hỗn độn.
"Anh Thẩm, không cần phiền anh nữa." Tôi từ chối lời mời đi nghe hòa nhạc, "Anh cũng có công việc phải bận rộn mà."
Thẩm Nghiễn Thu mỉm cười.
"Công ty còn có người khác, thiếu anh vài ngày cũng không có vấn đề gì lớn." Anh ấy tiến gần tôi, "Tiểu Ngôn, giữa chúng ta thiếu mất sáu năm."
"Anh muốn bù đắp những ký ức đó."
Tiểu Viên từng nói với tôi:
Những năm qua, Thẩm Nghiễn Thu phát triển rất tốt, cùng người khác khởi nghiệp, công ty chỉ trong vài năm đã niêm yết, trở thành doanh nhân thành đạt tại Cảng Thành.
Vậy tại sao anh ấy lại làm những điều này vì tôi?
"Thẩm Nghiễn Thu, em vừa mới kết thúc một mối quan hệ, em không muốn lại như trước đây, đặt cả trái tim mình lên một người đàn ông khác, ngày ngày nghĩ xem anh ấy đang làm gì? Bao giờ mới trả lời tin nhắn? Anh ấy… còn yêu em không?"
"Những thứ anh muốn, có lẽ cả đời này em cũng không thể cho anh được."
Thẩm Nghiễn Thu kéo tôi vào lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh cúi đầu hôn xuống.
Ngăn chặn những lời tôi chưa kịp nói ra—Anh không cần lãng phí tâm tư lên em đâu.
"Cô gái ồn ào quá."
"Tiểu Ngôn, anh 29 tuổi rồi, lớn hơn em một tuổi, anh rất rõ mình đang làm gì."
"Từ khoảnh khắc biết em sẽ đến Cảng Thành, điều anh mong muốn, chỉ có em."
Tất cả những cuộc trùng phùng sau bao năm xa cách, thực ra đều đã được sắp đặt từ lâu.
Thẩm Nghiễn Thu ôm chặt tôi, cằm tựa vào hõm vai tôi.
"Tiểu Ngôn, anh không ép em phải quyết định ngay."
"Nhưng anh hy vọng, có thể trở thành lựa chọn đầu tiên của em."
"Giờ, anh có thể mời cô gái xinh đẹp này đi nghe một buổi hòa nhạc không?"
14
Thẩm Nghiễn Thu thực sự rất chu đáo.
Nghe nói mấy năm nay tôi chuyển nghề làm họa sĩ minh họa, anh liền sưu tầm rất nhiều tác phẩm của các bậc thầy để tôi học hỏi.
Khi tôi bận vẽ tranh, anh chỉ lặng lẽ ôm laptop, ngồi bên cạnh làm việc.
Đôi khi, Thẩm Nghiễn Thu cũng trêu đùa tôi.
"Nếu không có cảm hứng, em có thể dùng anh làm người mẫu."
Lúc nói câu này, anh mặc một chiếc áo khoác cao cấp, đôi chân dài tùy tiện gác xuống đất.
Chỉ một chiếc cúc áo của anh cũng đủ để tôi thuê mười người mẫu rồi.
"Thôi khỏi."
"Ngài Thẩm cao quý, tiệm nhỏ của em không đủ khả năng mời anh đâu."