Ra khỏi bệnh viện, tôi vẫn còn cảm thấy hoang mang.
Trước đây khi còn bên Kỳ Tu, chúng tôi chưa từng phòng tránh.
Vì đã đính hôn, sớm muộn gì cũng kết hôn.
Tôi tin tưởng Kỳ Tu, cũng mong có thể cùng anh ấy xây dựng một mái ấm, nhưng lại chẳng có duyên với con cái.
Kỳ Tu từng gửi cho tôi những bài báo kiểu như:
"Phụ nữ sau 25 tuổi là không được rồi."
"Suy buồng trứng sớm, xem thử bạn có bị không."
Lúc tức giận, tôi cũng đã chất vấn anh ta.
Kỳ Tu day day thái dương, "Công việc bận quá, anh không để ý, là mẹ anh ép anh gửi cho em đấy, em cứ xem như không thấy đi."
"Hai người sống với nhau cũng tốt mà, Tiểu Ngôn."
Lúc đó, tôi thậm chí còn nghĩ rằng do cơ thể mình không tốt, khó có thai.
Vì vậy, sau khi đến Cảng Thành, tôi cũng không chủ động phòng tránh nữa.
Thẩm Nghiễn Thu nắm tay tôi.
Chúng tôi không bắt taxi.
Chỉ chậm rãi nắm tay nhau, bước đi trên đường.
"Tiểu Ngôn, đêm hôm em đến Cảng Thành ba tháng trước, anh đã mua chiếc nhẫn này, nhưng vẫn chưa có cơ hội trao đi."
Thẩm Nghiễn Thu đột ngột dừng lại.
Anh quỳ một gối xuống trước mặt tôi, đưa ra một chiếc nhẫn kim cương.
"Bây giờ, em có đồng ý trở thành bà Thẩm không?"
Dòng người trên phố đông đúc.
Tôi vô thức đưa tay ôm lấy bụng.
Bỗng nghe thấy một tiếng gầm giận dữ—
"Lạc Ngôn!"
Tôi nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy Kỳ Tu vội vã chạy đến, nắm chặt lấy tay tôi, mắt anh ta đỏ hoe.
"Đừng làm loạn nữa, theo anh về nhà!"
19
Tôi chưa từng "làm loạn".
Khi yêu anh ta, tôi dồn cả trái tim mình vào Kỳ Tu, sẵn sàng trao cả đời này cho anh ta.
Nhưng giờ đây, khi đã buông tay, nhìn lại chỉ thấy đáng thương.
"Kỳ tổng, chúng ta đã chia tay rồi."
"Anh chỉ nói trong lúc tức giận!" Kỳ Tu vội vàng lên tiếng.
"Chúng ta đã làm lễ đính hôn, chính thức thông báo với gia đình hai bên, chỉ là cãi nhau chia tay, chuyện này không tính!"
"Tiểu Ngôn, về bên anh đi."
"Kỳ Tu." Tôi gọi tên anh ta.
"Tôi rất rõ ràng, chúng ta không thể quay lại nữa."
Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt Kỳ Tu trở nên trắng bệch.
"Tiểu Ngôn, từ thời đại học đến khi tính chuyện kết hôn, chúng ta bên nhau sáu năm, có biết bao kỷ niệm đẹp, sao em không thể cho anh thêm một chút thời gian?"
"Anh chỉ nhất thời ham vui, với Giang Dao cũng chỉ là trò đùa, chưa từng thật lòng."
Ham vui ư?
Anh ta chẳng qua là tự tin quá mức, nghĩ rằng tôi sẽ mãi chờ đợi anh ta quay đầu.
Nhưng anh ta đã sai.
Trái tim khi tổn thương đủ, sẽ biết cách rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Kỳ Tu gọi tên tôi, giọng đầy tiếc nuối.
"Tiểu Ngôn, bây giờ anh đã hiểu, không ai có thể sánh được với em, em..."
Một tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau.
Thẩm Nghiễn Thu đứng dậy, bước về phía tôi cắt ngang lời Kỳ Tu, thân mật nắm lấy tay tôi.
"Chó hoang đúng là nhiều thật, không thể lơ là dù chỉ một giây."
"Chẳng phải đây là Kỳ tổng sao?"
Thẩm Nghiễn Thu siết chặt cổ tay Kỳ Tu, kéo tôi ra khỏi tay anh ta, tiến lên một bước, chắn tôi lại phía sau.
"Bà xã tôi không khỏe, đừng làm kinh động đến thai nhi."
20
Kỳ Tu cứng đờ tại chỗ.
Ánh mắt anh ta dừng lại trên bụng tôi.
Thời gian còn sớm, bụng tôi vẫn còn rất phẳng.
"Tiểu Ngôn, trò đùa này không buồn cười chút nào."
"Đây không phải là trò đùa."
Tôi nắm lấy tay Thẩm Nghiễn Thu, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến, kéo tôi về với thực tại.
"Đây đúng là con của chúng tôi."
Kỳ Tu ngây người nhìn Thẩm Nghiễn Thu.
"Con?"
Anh ta siết chặt cổ áo Thẩm Nghiễn Thu, giọng run rẩy.
"Anh dám động vào người phụ nữ của tôi?"
Thẩm Nghiễn Thu bật cười.
Anh gạt tay Kỳ Tu ra, ánh mắt đầy vẻ trêu tức.
"Kỳ tổng, anh và Tiểu Ngôn đã chia tay từ lâu rồi."
"Tôi thích cô ấy, theo đuổi cô ấy, anh không có tư cách để tức giận."
"Vì cô ấy, không còn là của anh nữa."
Kỳ Tu nhìn chằm chằm Thẩm Nghiễn Thu.
Toàn thân anh ta run lên.
Bỗng nhiên, tôi nhớ lại những chuyện cũ—
Lúc mới yêu nhau, Kỳ Tu có tính chiếm hữu cực kỳ mạnh mẽ.
Bất cứ người đàn ông nào xuất hiện bên cạnh tôi đều bị anh ta coi là mối đe dọa.
Trong số đó, người bị căm ghét nhất chính là Thẩm Nghiễn Thu.
"Hắn nhìn em bằng ánh mắt không trong sáng."
Kỳ Tu như một con sói đói, ép tôi phải hứa với anh ta.
"Không được gặp hắn nữa!"
Những lời từng là trò đùa ngày ấy, giờ đây hóa thành từng cái tát, đánh thẳng vào mặt anh ta.
"Tiểu Ngôn, Thẩm Nghiễn Thu đã có danh vọng, anh ta gặp biết bao phụ nữ, anh ta không thể cho em những gì em muốn."
"Em chẳng qua là đang hận anh mà thôi."
"Anh biết anh không nên hồ đồ như vậy, không nên dùng Giang Dao để chọc tức em, làm tổn thương em, không nên vì cô ta mà xa cách em. Là anh không kiềm chế được bản thân."
"Là anh, có lỗi với em."
Lời xin lỗi này, tôi đã đợi rất lâu.
Nhưng những người phụ bạc chân tình phải nuốt đủ vạn mũi kim, tổn thương thực sự đã xảy ra, đâu thể xóa bỏ chỉ bằng một câu "xin lỗi".