Thẩm Nghiễn Thu từng hỏi tôi nhiều lần, bóng gió hay trực tiếp— "Ngày 31 có hẹn chưa?"
Tôi trằn trọc.
Vẫn chưa thể cho anh một câu trả lời.
Những ngày qua, tôi tận hưởng sự dịu dàng của anh với tư cách là người theo đuổi mình, nhưng lại không cho anh một thái độ rõ ràng.
Chỉ vì sợ tổn thương.
Tôi biết rõ tình yêu là một vùng biển ch ết không ánh sáng, bước vào đó, chín phần mười là đều tan nát.
Tôi thực sự không dám mạo hiểm nữa.
Nhưng cũng không nỡ rời xa hơi ấm hiếm hoi của thế gian này.
Khi ăn cơm cùng Tiểu Viên, cô ấy dò hỏi tiến triển giữa tôi và Thẩm Nghiễn Thu, rồi bực bội gõ nhẹ lên trán tôi.
"Chỉ là chia tay thôi mà!!!"
"Hơn nữa là chia tay với một tên cặn bã như Kỳ Tu! Chính hắn ta không chịu nổi cô đơn, phản bội cậu để đến với một cô gái trẻ đẹp hơn, chuyện này không liên quan gì đến cậu cả!"
"Người có phúc thì không nên bước vào gia đình không có phúc. Tiểu Ngôn, may mắn của cậu vẫn còn ở phía trước! Sao không thử dũng cảm một lần? Cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi, nhưng nhỡ đâu, Thẩm Nghiễn Thu chính là người đàn ông dành cho cậu thì sao?"
Dưới ánh mắt rực lửa của cô ấy.
Lần đầu tiên, tôi chủ động liên lạc với Thẩm Nghiễn Thu.
"Tiểu Viên và chồng cô ấy sẽ đón giao thừa cùng nhau."
"Vậy, anh có muốn ở bên em không?"
Lạch cạch.
Hẳn là tiếng bút rơi xuống bàn, giòn tan, vang dội.
Giọng Thẩm Nghiễn Thu mang theo ý cười:
"Vinh hạnh quá."
16
Tối ngày 31 tháng 12.
Thẩm Nghiễn Thu đã chuẩn bị cho tôi một màn pháo hoa rực rỡ.
Chúng tôi đứng bên cảng Victoria, cùng ngắm biển, ngắm cảnh đêm.
Vừa qua 0 giờ, anh quay sang chúc tôi.
"Tiểu Ngôn, chúc mừng năm mới."
Không biết từ đâu, anh lấy ra một chiếc hộp nhung, đẩy về phía tôi.
"Quà năm mới, xem thử có thích không?"
"Quá đắt rồi..."
Không phải lần đầu tiên Thẩm Nghiễn Thu tặng quà cho tôi.
Những món đồ đắt giá trước đây, tôi đều từ chối nhận.
Anh không nản lòng.
Cũng chẳng chịu nghe tôi khuyên bảo, cứ tìm đủ mọi cách để tặng quà.
"Tiểu Ngôn, em còn chưa xem qua mà."
Anh khẽ nhướng mày, mắt cong lên, "Không phải thứ gì quá giá trị đâu."
Anh mong đợi như vậy...
Tôi nhận lấy hộp quà, mở ra ngay trước mặt anh.
Đập vào mắt là một con dấu ngọc—
"Lạc Ngôn chi ấn."
Cầm trong tay, nặng trĩu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chợt nhớ lại khoảng thời gian trước, bàn tay Thẩm Nghiễn Thu xuất hiện không ít vết thương nhỏ li ti.
Những lúc anh vuốt lưng tôi, vừa ngứa vừa nhột.
Lúc đó, anh lừa tôi rằng do tập gym, bị thương khi tập máy.
Hóa ra, từ khi ấy, anh đã bắt đầu chuẩn bị món quà này.
"Thẩm Nghiễn Thu, có đáng không?"
"Vì là em, nên đáng giá."
Anh im lặng một lúc, đột ngột chuyển chủ đề.
"Tiểu Ngôn, năm nay, anh là người đầu tiên chúc Tết em đúng không?"
Tôi nói phải.
Thẩm Nghiễn Thu mỉm cười, "Em cũng thế."
"Hy vọng năm sau vẫn là anh, năm tới nữa cũng vậy, mãi mãi về sau, năm nào cũng là anh."
17
Đêm ấy, hiếm hoi tôi bị mất ngủ.
Thức trắng cả đêm, vẽ lại cảnh đêm pháo hoa.
Nhân tiện dùng con dấu mới đóng lên tranh.
Vẽ xong, tôi chụp lại gửi cho Thẩm Nghiễn Thu.
Cũng tiện tay đăng lên trang cá nhân.
Rồi ép bản thân đặt điện thoại xuống, đếm cừu để cố ngủ.
Tôi không biết rằng, cách xa hàng ngàn cây số, Kỳ Tu cũng chưa ngủ.
Anh ta vừa hay nhìn thấy bức tranh ấy.
Mở ảnh lên, phóng to, săm soi từng chi tiết một.
Con dấu kia—chưa từng thấy bao giờ.
Chỉ vì một trận cãi vã, cô liền bỏ đi không lời từ biệt, từ đó không có lấy một tin tức.
Thế mà ở Cảng Thành lại vui đến quên đường về sao?
Kỳ Tu tức giận đặt điện thoại xuống.
Nhưng ngay khi tiếng chuông điện thoại vang lên, anh ta lại lập tức cầm lên ngay.
Không phải Tiểu Ngôn.
Là Giang Dao.
"A Tu, trên bức tường tỏ tình của trường em, mọi người đều đồn đại em bị bao nuôi. Anh nói xem có phải cô ta làm không, chỉ có cô ta mới—"
Kỳ Tu mím môi, mất kiên nhẫn cắt ngang.
"Giang Dao, tôi đã nói rất rõ rồi."
"Chúng ta chỉ vui chơi mà thôi. Sau này đừng bôi nhọ vợ tôi, cũng đừng liên lạc với tôi nữa."
Anh ta cúp máy.
Không kìm được, lại mở trang cá nhân ra.
Lần này, trông thấy một cái tên mà anh ta vẫn luôn kiêng dè—
Thẩm Nghiễn Thu.
Kỳ Tu lập tức gọi điện cho Tiểu Đường.
"Tôi muốn đến Cảng Thành."
18
Có lẽ do thức khuya nên bị nhiễm lạnh.
Khi tôi tỉnh dậy, Thẩm Nghiễn Thu đã có mặt trong phòng.
Anh nói tôi hơi sốt, đã hầm một ít canh gà.
"Uống canh trước đã, nếu không đỡ thì phải đến bệnh viện kiểm tra."
Lớp váng mỡ vàng nhạt nổi trên bề mặt canh, không nêm quá nhiều gia vị, nhưng lại chứa đựng sự quan tâm chân thành.
Tôi đón lấy bát canh, múc một thìa đưa lên miệng nhưng chưa kịp uống, chỉ mới ngửi thấy mùi thôi đã cảm thấy buồn nôn.