Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa

Chương 37



Ba giờ sáng, Cố Nam Từ về đến căn hộ.

Ở bậc cửa đặt một đôi dép lê nữ, là đôi Lộc Chi Huyên từng mang khi đến nhà anh trước đây.

Anh ta ngồi xuống, đôi dép không thay đổi gì, vẫn đẹp như vậy, chỉ là khi ngón tay anh ta khẽ vuốt qua bề mặt, mới phát hiện trên đó đã phủ một lớp bụi mỏng.

Anh ta chợt nhớ lại lời Lộc Chi Huyên nói với mình trong lần cuối cùng gặp mặt.

"Cố Nam Từ, hãy nhìn về phía trước đi."

Nhưng làm sao nhìn về phía trước được đây?

Thời gian của anh ta dường như dừng lại ở ngày cô rời đi, sau đó tất cả những ngày đều trở thành thước phim câm đen trắng, không có âm thanh, cũng không có màu sắc.

Trong ngăn kéo phòng ngủ cất giấu một chiếc hộp nhung, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương chưa kịp tặng.

Anh ta vốn định sau bữa tiệc sinh nhật Lộc Uyển Dư sẽ cầu hôn Lộc Chi Huyên, nhưng tất cả đều bị anh ta tự mình phá hỏng rồi.

Cố Nam Từ lấy chiếc nhẫn ra, viên kim cương dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Thật mỉa mai làm sao, anh ta từng có được toàn bộ tình yêu của cô, lại tự tay đập nát nó.

Ngoài cửa sổ, phía đông dần hửng sáng.

Cố Nam Từ đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn thành phố dần dần tỉnh giấc, đột nhiên cảm thấy vô cùng cô độc.

Anh ta từng cho rằng quyền lực, tài sản có thể lấp đầy mọi trống rỗng, nhưng bây giờ mới hiểu ra, có những thứ đã mất đi là mất đi, dùng hết cả đời cũng không tìm lại được.

Màn hình điện thoại sáng lên, trợ lý gửi tin nhắn đến: "Cố tổng, cuộc họp sáng nay chín giờ bắt đầu, tài liệu đã chuẩn bị xong."

Cố Nam Từ không trả lời, chỉ đặt chiếc nhẫn kim cương vào ngăn kéo rồi xoay người bước vào phòng tắm.

Nước lạnh xối vào mặt, anh ta nhìn chằm chằm người trong gương, dưới mắt là quầng thâm đậm, khóe môi căng thành một đường thẳng, trông như một cái xác không hồn.

Anh ta khẽ kéo khóe môi, người trong gương cũng hiện ra một nụ cười khó coi hơn cả khóc.

Cứ như vậy đi.

Đã không buông bỏ được, vậy thì mang theo nỗi đau này sống tiếp.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Ít nhất chứng minh rằng, anh ta từng thật sự yêu.



Gió biển tháng năm mang theo hơi nước mặn chát, thổi tan sự phiền muộn nhàm chán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tiếng cười nói bên hồ bơi khu nghỉ dưỡng từ sáng đến giờ không ngớt.

Cố Nam Từ đứng dưới bóng cây cọ, trong tay nắm chặt một bản kế hoạch, sau khi xem xong, ánh mắt lại rơi xuống bãi cát gần đó.

Anh ta nhìn chằm chằm vào một gia đình ba người rồi dời mắt đi.

Lộc Chi Huyên đang cúi người buộc nơ áo bơi cho một bé gái, động tác dịu dàng đến chói mắt.

Bé gái khoảng ba bốn tuổi, tóc xoăn màu hạt dẻ buộc thành hai túm nhỏ, khi nhảy nhót đuôi tóc lượn lên một đường cong rực rỡ giống như Lộc Chi Huyên.

Mộ Đường một tay kéo ngón trỏ của bố, một tay nắm góc váy của mẹ, nhảy ngang trên mép nước như một chú cua nhỏ.

Khi sóng vỗ tới, con bé hét lên chạy trốn sau lưng Mộ Việt Triều, lại ôm lấy Lộc Chi Huyên hét to: "Mẹ bảo vệ con!"

Mộ Việt Triều cười kéo vợ vào lòng, thuận thế bế con gái lên vai.

Chiếc dép xăng đan của bé gái văng mất một chiếc, bàn chân trần quẹt lên áo sơ mi của bố, để lại hai vệt cát ướt sũng.

Lộc Chi Huyên cúi người nhặt dép, đuôi tóc lướt qua cánh tay chồng, gọi: "Việt Triều! Đây là chiếc áo sơ mi mới mua đấy."

Lời chưa nói xong, Mộ Đường đột nhiên cúi người nhét vào miệng cô một thứ gì đó.

Kẹo cứng vị muối biển tan ra trên đầu lưỡi, hòa quyện với hương thơm nhàn nhạt từ lòng bàn tay con gái.

"Kẹo dũng cảm cho mẹ!"

Bé gái ôm cổ bố tuyên bố: "Ăn xong sẽ không sợ sóng biển nữa!"

Bàn tay còn lại của Mộ Việt Triều tự nhiên ôm eo vợ, cúi đầu khẽ cọ lên đỉnh đầu cô, nói: "Nghe chưa? Con gái đều nhìn ra em sợ nước."

"Ai sợ chứ?"

Vành tai Lộc Chi Huyên hơi đỏ, nhưng mặc cho ngón tay chồng đan vào ngón tay mình.

Trong khoảng trống mười ngón tay đan vào nhau, bàn tay nhỏ của Mộ Đường đột nhiên nắm lấy ngón tay của họ, nói: "Con cũng muốn nắm!"

Hoàng hôn kéo dài bóng của ba người, cuối cùng hòa thành một khối màu ấm áp mờ ảo trên bãi cát.

Nước triều dâng lên, nuốt chửng những dấu chân nhỏ sâu cạn kia, nhưng lại không thể nuốt chửng tiếng cười như chuông bạc của Mộ Đường, hòa với gió biển bay rất xa.

Mộ Việt Triều đột nhiên cúi đầu, nụ hôn rơi xuống khóe môi Lộc Chi Huyên còn dính chút đường.

"Bố xấu hổ!" Mộ Đường che mắt, nhưng kẽ ngón tay lại mở rất to.

Khi sóng lại một lần nữa vỗ lên bãi cát, làm mấy con chim biển giật mình bay đi.

Lên bờ, trẻ con thích chạy khắp nơi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com