Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa

Chương 38



Ở đây tính riêng tư cao, ngược lại cũng không cần lo lắng con bé chạy lạc.

Bé Mộ Đường đột nhiên chạy qua, vừa vặn chạm vào ánh mắt của Cố Nam Từ.

"Chào chú!" Con bé chân trần lạch bạch chạy tới, ngẩng mặt nhìn anh, hỏi: "Chú cũng đến chơi nước sao?"

Các khớp ngón tay Cố Nam Từ vô thức co lại, mép bản kế hoạch bị nắm đến nhàu nát.

Anh ngồi xuống, tầm mắt ngang với bé gái, nói: "Chú đến làm việc."

"Làm việc chán quá ạ." Bé gái nhăn mũi, đột nhiên vươn tay sờ sờ chiếc khuy măng sét của anh, nói: "Cái lấp lánh này, giống cái của bố con!"

Chiếc khuy măng sét nhãn hiệu này vẫn là Lộc Chi Huyên mua cho anh ta.

Anh ta vẫn luôn đeo.

"Niệm Niệm!" Giọng Lộc Chi Huyên từ xa đến gần.

Toàn thân Cố Nam Từ cứng đờ, trong tầm mắt hiện ra trước tiên là một đôi dép xăng đan màu be, đi lên là cổ chân thon thả, rồi anh ta nhìn thấy một khuôn mặt ngày đêm nhung nhớ.

Năm năm rồi, cô gần như không thay đổi.

Chỉ là khóe mắt thêm vài nếp nhăn khi cười, tóc dài cắt đến vai, bị gió biển thổi hơi bay lên.

"Xin lỗi, con bé hơi nghịch ngợm."

Lộc Chi Huyên kéo con gái đến bên cạnh, ánh mắt lướt qua Cố Nam Từ thì dừng lại một chút, gật đầu một cách lịch sự và xa cách, nói: "Cố tổng."

Cách xưng hô này như một mũi khoan băng, đ.â.m thẳng vào lồng n.g.ự.c Cố Nam Từ.

Anh ta há miệng, lại chỉ phát ra âm tiết khô khốc: "Lâu rồi không gặp."

Bé gái đột nhiên kéo kéo vạt áo mẹ.

"Mẹ ơi, mắt chú này đỏ rồi."

Gió biển đột nhiên trở nên sắc bén, thổi vào khóe mắt Cố Nam Từ đau rát.

Anh vội vàng cúi đầu, lại nghe thấy Lộc Chi

Huyên khẽ nói với con gái: "Đi giúp bố lấy kem chống nắng được không? Ngoan."

Đợi bé gái chạy xa, không khí đặc quánh như keo.

"Con bé tên là Mộ Đường," Lộc Chi Huyên nhìn bóng lưng con gái, khóe môi vô thức nhếch lên, "chữ Đường trong Hải Đường."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Cố Nam Từ nhớ lại nhiều năm trước.

Anh cùng Lộc Chi Huyên đi Tô Châu công tác, hoa hải đường trong viên lâm nở rất đẹp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cô kiễng chân với lấy cành hoa, quay đầu cười với anh, hỏi: "Sau này nếu sinh con gái, thì gọi là Đường Đường được không?"

Lúc đó anh đã trả lời thế nào?

"Tùy em."

Bây giờ cô thật sự có con gái, nhưng họ lại mang họ của người khác.

"Đứa bé rất đáng yêu," Cố Nam Từ nghe thấy giọng mình đầy máy móc, sự cay đắng trào lên lòng, "giống cô."

Lộc Chi Huyên mỉm cười, khóe mắt cong cong, nói: "Việt Triều luôn nói con bé giống em, nhưng tính cách thực ra lại giống anh ấy hơn."

Giọng điệu thân mật đó là sự thân mật không kẽ hở chỉ có thể hình thành sau nhiều năm tích lũy, người khác không thể vượt qua, cũng không thể bước vào trong đó.

Cố Nam Từ nhìn thấy dưới chiếc ô che nắng không xa, Mộ Việt Triều đang cúi người bôi kem chống nắng cho con gái, bé gái khúc khích cười chui vào lòng anh.

"Chi Huyên," Cố Nam Từ đột nhiên mở lời, "nếu như lúc đó..."

Lời anh muốn nói chưa kịp thốt ra, nhưng cô biết anh muốn nói gì.

"Không có nếu như," Lộc Chi Huyên ngắt lời anh, ánh mắt bình tĩnh như mặt biển dưới ánh trăng, "Cố Nam Từ, chúng ta đều nên nhìn về phía trước."

Thời gian đều đang đi về phía trước.

Người làm sao còn có thể ở lại chỗ cũ chứ?

Từ xa truyền đến tiếng gọi trong trẻo của Mộ Đường: "Mẹ ơi! Bố nói có thể đi nhặt vỏ sò rồi!"

"Đến đây!" Lộc Chi Huyên đáp một tiếng, trước khi quay người đi còn nhìn Cố Nam Từ lần cuối, nói: "Chúc anh dự án thuận lợi, cũng chúc anh hạnh phúc."

Bóng dáng cô đi về phía hai người kia dần dần mờ nhạt.

Cố Nam Từ đứng tại chỗ, lòng bàn tay truyền đến cơn đau nhói.

Lúc hoàng hôn thủy triều dâng, Cố Nam Từ một mình đứng trên mỏm đá.

Sóng biển hết lần này đến lần khác vỗ lên, rồi lại rút xuống, giống hệt như những nỗi nhớ dâng lên rồi lại bị buộc phải nuốt xuống của anh trong năm năm qua.

Điện thoại trong túi rung lên, trợ lý gửi tin nhắn đến: "Tổng Giám đốc Cố, lễ ký kết hợp đồng dự án Đông Nam Á định vào thứ hai tuần tới."

Anh nhìn về phía chân trời nơi biển và trời giao nhau, tia ráng chiều cuối cùng, đột nhiên nhớ đến thần sắc của Mộ Đường khi nãy ngẩng mặt nói chuyện với anh.

Vừa giống Lộc Chi Huyên, lại vừa không giống.

Nước triều tràn qua giày da, Cố Nam Từ cuối cùng cũng xoay người rời đi.

Ba đôi dấu chân xếp cạnh nhau trên bãi cát nhanh chóng bị sóng nuốt chửng, còn dấu chân anh để lại, dù rất ít ỏi, cuối cùng cũng sẽ bị nước biển xóa phẳng.

Giống như có những người, định mệnh chỉ là thủy triều trong sinh mệnh, đến đi không do người.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com