Chưa kịp nếm thêm một miếng nữa, màn hình điện thoại sáng lên.
Là tin nhắn của Chu Hoài gửi tới.
【Không phải đến để chúc mừng ly hôn sao? Sao em lại về sớm thế?】
【Tôi muốn lấy khu đất Đông Giang kia, em giúp tôi lén xem hồ sơ đấu thầu của tên què đó nhé.】
【Hay là hai người đừng ly hôn nữa, coi như vì tôi đi.】
Điện thoại của tôi để ngay cạnh sofa.
Màn hình khóa sáng trưng, tin nhắn hiện rõ mồn một.
Động tác của Giang Từ Yến lập tức cứng đờ.
Trong khoảnh khắc, đáy mắt anh đỏ ngầu.
Toàn thân anh run rẩy.
“Tối nay tất cả những gì em làm, đều là vì hắn ta sao?”
“Ôm anh, hôn anh, nói với người khác em là vợ anh.”
“Đều là vì hắn ta sao?”
Giang Từ Yến như sắp vỡ vụn.
Hàng mi khẽ run, trong đôi mắt đen chất chứa đầy đau đớn.
Mà tôi đang say đến mơ màng, căn bản không hiểu anh đang nói gì.
Chỉ cảm thấy dáng vẻ đôi mắt hoe lệ của anh đẹp đến nao lòng.
Nhìn được mà không chạm tới, tôi sốt ruột, khẽ hừ hừ vài tiếng.
“Cho dù em làm vì điều gì.”
Giang Từ Yến như đã hạ quyết tâm.
“Chỉ cần không ly hôn, em muốn gì cũng được.”
07
Tai tôi như có hệ thống lọc tự động, chỉ nghe được mỗi câu “Em muốn gì cũng được.”
“Em muốn hôn hôn.”
Nói xong, tôi nhướn người định hôn lên môi anh.
Thế nhưng Giang Từ Yến lại né tránh.
“Em không cần như vậy, tài liệu dự án khai phát Đông Giang, tôi sẽ đưa cho em ngay.”
Tôi: ?
Tôi cần cái đó làm gì?
Chưa kịp hỏi, tiếng chuông điện thoại phiền phức lại vang lên.
Là bạn tôi, người tham gia buổi tiệc tối nay gọi đến.
“Tuyết Ý, Chu Hoài đến rồi, còn mang hoa cho cậu nữa!”
“Cậu mau qua đây đi, chuyện vui ly hôn này nhất định phải ăn mừng cả đêm mới được.”
Dù tôi đã nhanh chóng cúp máy, nhưng Giang Từ Yến vẫn nghe rõ từng câu từng chữ.
Ánh sáng trong mắt anh dần dần tắt lịm.
“Anh đi nấu cho em một bát canh giải rượu, em uống xong thì để bác Trương đưa về.”
“Anh biết em uống say rồi nhận nhầm người, nụ hôn tối nay… anh hiểu được, sẽ không hiểu lầm đâu.”
Tôi lập tức nắm chặt lấy tay anh.
“Anh nỡ để em đi sao?”
Giang Từ Yến: “Chỉ cần không ly hôn, cái gì cũng được.”
Tôi: “…”
Kiếp trước tôi là một đứa mắt mù, nhưng Giang Từ Yến cũng là một thằng ngốc không biết mở miệng.
Tôi xóa WeChat của người kia ngay trước mặt anh.
Thật ra quan hệ của tôi và những người đó cũng chẳng thân thiết gì, họ đều là bạn của Chu Hoài.
“Giang Từ Yến, người em thích là anh.”
Trước khi kết hôn, mẹ tôi từng cho tôi xem ảnh của Giang Từ Yến.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Đẹp trai đến mức tôi lập tức gật đầu cái rụp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sợ cái ảnh mẹ tôi đưa đó là ảnh sống ảo, tôi còn lén lái xe đến tòa nhà Giang thị để rình xem.
Chỉ là sau khi kết hôn kaij xyar ra quá nhiều hiểu lầm.
Tôi nghĩ Giang Từ Yến ghét tôi, tự tôn không cho phép tôi cúi đầu, nên đành giả vờ như cũng chẳng hề để tâm đến anh.
Những mầm mống tình cảm ban đầu bị dập tắt ngay tức khắc.
Thế nhưng lời thật lòng của tôi, Giang Từ Yến lại căn bản không tin.
“Đủ rồi, Tuyết Ý.”
“Tin nhắn trò chuyện tôi đều đã nhìn thấy.”
Anh nhắm mắt lại, hàng mi đen như lông quạ khẽ run.
Không cách nào che giấu được nỗi đau.
“Anh biết em ghét anh.”
“Nhưng em luôn lừa dối anh, anh cũng sẽ rất đau lòng.”
Người ta nói nước mắt đàn ông là thuốc kích thích của phụ nữ.
Tôi cảm thấy bản thân lúc này đang tràn đầy sức mạnh.
Giang Từ Yến không muốn nói nhiều với tôi, anh bấu lấy cây trượng đen mạ vàng để vịn đứng dậy.
Tôi nhìn, chỉ thấy cái gậy khô khốc ấy cứ làm tôi bực mình.
Vì vậy tôi một tay túm lấy áo sơ mi của Giang Từ Yến, đồng thời nâng chân đá vào cây trượng.
Cú đá mềm như bông, không hề đẩy được, còn làm ngón chân tôi va vào cây trượng.
“Đau quá.”
Mặt tôi nhăn lại như khổ qua.
Quấy nhiễu không buông, tôi nói: “Anh và cây gậy vớ vẩn đó hợp sức bắt nạt em à!”
“Anh còn đòi đuổi em đi, ai có chồng mà lại đáng bị đối xử thế này chứ?”
Giang Từ Yến vẫn không động.
Tôi hí hửng nhìn anh, ánh mắt đầy uy hiếp.
Lúc lâu sau anh nói: “Bị thương chỗ nào? Để tôi bôi thuốc cho.”
Tôi cúi xuống nhìn kỹ, không có vết trầy nào, thậm chí không có lấy một vết hồng chứ đừng nói là trầy da.
Tôi: “……”
Dù sao thì tôi cũng không quan tâm lắm, liền chìa tay ôm lấy cổ Giang Từ Yến.
Nhìn gần hơn, tôi càng thấy Giang Từ Yến ở mọi góc độ đều hợp ý mình.
“Anh thật thơm.”
Tôi như kẻ lưu manh, dựa vào lòng anh mà ngửi ngửi.
Cảm giác một chỗ áp sát vào người tôi bắt đầu nóng ran bất thường.
Rồi…
Tôi vô tình ngã vào lòng anh và ngủ thiếp đi.
08
Sáng hôm sau tỉnh lại, tôi nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính.
Trên người mặc áo choàng lụa tơ tằm.
Giang Từ Yến đã không còn thấy bóng dáng.
Ở đầu giường đặt một tập tài liệu, còn có một chiếc USB.
Mở trang bìa ra, rõ ràng là hồ sơ đấu thầu dự án khai phát Đông Giang.
Tay tôi run lên.
Chẳng lẽ Giang Từ Yến cho rằng tất cả những gì tôi làm tối qua, đều là vì dự án này.
Tôi nén giận, gọi điện cho anh.
Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, nhưng giọng anh lại trở nên lạnh lùng.
Như thể Giang Từ Yến ngoan ngoãn, dễ hôn tối qua đã biến mất.
“Thứ em muốn, tôi đã để ở đầu giường rồi.”
“Anh nghĩ em muốn đưa cái này cho Chu Hoài sao?”
“Tùy em, đưa cho ai cũng được.”
“Được, anh cứ chờ đấy!”