Người Duy Nhất Yêu Em

Chương 4



Cúp máy xong, tôi có chút chán nản.

 

Giang Từ Yến căn bản không tin tôi.

 

Nhưng không sao, dù sao trái tim anh đã thuộc về tôi rồi.

 

Chỉ cần tôi giữ anh bên cạnh, anh sẽ không nhịn được mà nhìn tôi bằng ánh mắt ướt át đó.

 

Vừa khao khát, vừa sợ bị tổn thương.

 

Kiếp trước tôi hoàn toàn không hề hay biết.

 

Nhưng bây giờ, mọi thứ vẫn còn kịp để bù đắp.

 

Tôi vội vàng thay đồ rồi lao xuống lầu.

 

……

 

Tôi lái xe thẳng đến nhà của Giang Từ Yến.

 

Căn trang viên này nằm bên cạnh khu danh thắng nổi tiếng nhất thành phố.

 

Bề ngoài trông có vẻ khiêm tốn, nhưng từng chi tiết đều toát lên sự xa hoa mà tiền bạc mang lại, cao cao tại thượng, không thể chạm tới.

 

Lão quản gia đã nhận được thông báo từ trước, đang đứng chờ ở cổng.

 

Ông lo lắng đi qua đi lại.

 

Nhìn mái tóc ông giờ vẫn còn đen nhánh, tôi nở nụ cười thật tươi.

 

“Tôi muốn đưa Giang Từ Yến đi.”

 

09

 

“Anh không đồng ý.”

 

Hai tiếng sau, Giang Từ Yến vội vã trở về.

 

Đón chờ anh là đống hành lý đã gần như được tôi thu dọn xong.

 

Tôi thậm chí chẳng buồn ngẩng đầu.

 

“Phản đối vô hiệu.”

 

Sau đó, tôi quay sang bàn bạc với quản gia: “Chiếc cà vạt này Giang Từ Yến đeo chắc chắn rất đẹp, tôi phải mang đi.”

 

Triệu bá nhận lấy, nhanh nhẹn bỏ vào vali.

 

“Bây giờ đi ngay thôi, nếu còn thiếu thứ gì, phu nhân cứ gọi cho tôi, tôi sẽ cho người mang đến.”

 

Nói xong, ông liền đẩy vali ra ngoài.

 

Trên mặt tràn đầy vẻ sốt ruột, hận không thể lập tức nhét Giang Từ Yến vào xe tôi.

 

Giang Từ Yến nhìn căn phòng ngủ bị tôi dọn trống một nửa.

 

Trên gương mặt anh thoáng hiện lên sự ngơ ngác.

 

“Em thích căn nhà này, nên muốn anh chuyển đi sao?”

 

“Không, em sẽ đưa anh đi cùng. Từ giờ, anh phải sống cùng em.”

 

Tôi vẽ ra tương lai tươi đẹp cho Giang Từ Yến.

 

“Khi anh chuyển đến, mỗi sáng mở mắt sẽ nhìn thấy em, em sẽ hôn anh chào buổi sáng, cùng anh ăn sáng.”

 

“Chúng ta sẽ nắm tay đi dạo, mỗi người đi làm, rồi cùng nhau về nhà.”

 

Tôi tưởng Giang Từ Yến sẽ vui lắm.

 

Nhưng anh im lặng, cúi mắt, mãi lâu mới lên tiếng.

 

“Em muốn gì?”

 

“Dự án Đông Giang đổi lấy việc không ly hôn — cuộc sống như vậy, em phải trả cái giá gì?”

 

Tôi sững lại.

 

Một nỗi thương nhẹ nhàng tràn lên trong tim.

 

Giang Từ Yến, anh chỉ cần sống tốt là đủ với em.

 

10

 

Sắp đến giờ khởi hành, tôi đứng dậy đi tìm Giang Từ Yến.

 

Đi đến chỗ rẽ ở hành lang, đột nhiên vang lên giọng của quản gia.

 

Ông lải nhải dặn dò.

 

“Thiếu gia, tôi cảm thấy phu nhân hình như khá thích cậu.”

 

“Cậu cũng phải nhiệt tình một chút chứ.”

 

Giang Từ Yến: “Cô ấy không thích tôi, chỉ là đang cần dùng đến tôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Cô ấy có người mình thích, là tôi dùng thủ đoạn không quang minh, cưỡng ép giữ cô ấy ở bên cạnh.”

 

Quản gia im lặng một lúc.

 

“Dù sao thì không ly hôn là chuyện tốt, dọn về sống cùng nhau lại càng là chuyện tốt.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Luôn sẽ có cơ hội.”

 

Giang Từ Yến cười tự giễu: “Không ai sẽ yêu tôi.”

 

“Trước đây tôi làm việc gì cũng đạt đến mức tốt nhất, mà ngay cả một lời khen của cha mẹ cũng không nhận được.”

 

“Huống hồ bây giờ… tôi là một kẻ tàn tật.”

 

“Sau khi sống cùng nhau, đợi đến lúc cô ấy nhìn thấy đôi chân của tôi, nói không chừng sẽ càng chán ghét tôi hơn.”

 

Trên mặt quản gia thoáng hiện sự xót xa, còn chưa kịp nói ra điều gì.

 

Giang Từ Yến đã ngắt lời.

 

“Sắp đến sinh nhật Giang Niệm rồi, ngài giúp tôi chọn một món quà gửi qua đó đi, không cần để ý đến giá cả.”

 

“Tôi đi trước đây.”

 

……

 

Trong khoang sau chiếc Bentley.

 

Tôi nhìn Giang Từ Yến qua bóng phản chiếu trên cửa sổ xe.

 

Trong đầu vẫn vang vọng cuộc đối thoại vừa nghe được.

 

Giang Niệm.

 

Cái tên này tôi đã nghe qua.

 

Là em trai của Giang Từ Yến.

 

Chu Hoài từng dùng giọng mỉa mai nhắc tới.

 

Nói rằng Giang Từ Yến chỉ là người lót đường, cuối cùng mọi thứ của nhà họ Giang chắc chắn sẽ thuộc về cậu em trai.

 

Bầu trời ngoài cửa sổ phủ ánh neon lướt qua đôi mày đôi mắt tuấn mỹ của Giang Từ Yến.

 

Anh không biểu lộ cảm xúc, cúi đầu xem tài liệu.

 

Như thể cảnh tượng tôi vô ý bắt gặp chỉ là ảo giác trong đầu mình.

 

Những đứa trẻ không biết khóc nhõng nhẽo, lớn lên sẽ tự lừa bản thân, nói rằng mình chẳng muốn gì cả.

 

Tôi nghiêng người lại, tựa vào vai Giang Từ Yến.

 

Như xoa dịu một chú chó con, nhẹ nhàng vuốt phần sau đầu anh.

 

Tôi đoán Giang Từ Yến hiếm khi có tiếp xúc thân thể với người khác, nên khi tiếp cận một chút là toàn thân anh căng cứng.

 

Tôi không vừa ý đ.ấ.m nhẹ vào anh.

 

“Thư giãn đi, em buồn ngủ rồi.”

 

“Đây là cái giá phải trả, sống cùng em thì phải làm gối người sống cho em.”

 

Giang Từ Yến im lặng, nhưng ngoan ngoãn thả lỏng cơ bắp.

 

Tôi tìm một chỗ nằm thoải mái, hít hà mùi hương gỗ trầm nhẹ nhàng trên người anh.

 

Cơn buồn ngủ bất chợt ập đến.

 

Trong cơn mơ mơ màng màng, tôi bỗng nghe thấy Giang Từ Yến khẽ thì thầm:

 

“Đây là phần thưởng.”

 

11

 

Xe dừng lại trước cửa biệt thự.

 

Tôi đi trước Giang Từ Yến, hứng khởi vẽ ra viễn cảnh tương lai.

 

“Phòng thay đồ có thể dọn ra một ít chỗ, quần áo của anh cũng để trong phòng ngủ chính…”

 

Giang Từ Yến yên lặng lắng nghe.

 

Khóe môi anh hơi nhếch lên, trong đôi mắt cụp xuống ẩn giấu niềm mong đợi, rõ ràng tâm trạng rất tốt.

 

Đúng lúc này, một bóng người từ chỗ khuất ngoài cửa bước ra.

 

“Sao giờ em mới về? Gọi điện cũng không chịu bắt máy.”

 

Trên gương mặt Chu Hoài treo nụ cười bất cần.

 

Khi nói chuyện với tôi, giọng điệu quen thuộc, chứa đầy sự thân mật.

 

Anh ta hờ hững chào Giang Từ Yến một câu.

 

“Tôi mượn Tuyết Ý đi nói mấy câu, anh không để bụng chứ?”