Khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt Giang Từ Yến thoáng hoảng hốt.
“Sao em lại ở đây?”
“Bởi vì vợ chồng thì nên ngủ chung một phòng.”
Tôi nói thản nhiên, đầy lý lẽ.
“Anh phải thực hiện nghĩa vụ.”
Giang Từ Yến trầm mặc một lúc.
Khó khăn mở miệng hỏi.
“Em cúi đầu, nhìn xuống đi.”
Ánh mắt tôi hạ xuống.
Từ bờ vai rộng, eo thon, đôi chân dài của Giang Từ Yến, tôi nhìn qua một lượt.
Rồi gật gật đầu.
“Em rất hài lòng.”
“Em thấy anh bây giờ giống như một người bình thường, là vì anh đang mang chân giả.”
Giang Từ Yến nhăn mày, khó chịu và đau đớn.
Hốc mắt anh đỏ lên.
“Tuyết Ý, anh không biết vì sao em lại bốc đồng, đột nhiên muốn đối xử tốt với anh.”
“Nhưng khi em nhìn thấy vết sẹo, em sẽ sợ hãi.”
Tôi đau lòng ôm lấy anh.
“Không đâu, em thề với anh.”
Tôi không hiểu vì sao Giang Từ Yến lại mang bóng ma tâm lý nặng nề đến vậy.
Rõ ràng anh xuất sắc rực rỡ như thế.
Vậy mà chỉ vì vấn đề nhỏ này, lại tự ti đau khổ.
Tôi đẩy anh ngã xuống giường.
Rồi trở mình ngồi lên đùi anh.
“Em chẳng hề bận tâm, cho dù anh phải ngồi xe lăn em cũng không sợ.”
“Bởi vì…”
Tôi hạ thấp giọng, ghé sát tai Giang Từ Yến.
Một bên thổi nhẹ vào vành tai anh.
Một bên nói:
“Bởi vì em có thể tự mình động.”
Tôi ôm chặt Giang Từ Yến.
Như gà con mổ thóc, chậm rãi cắn mút anh.
Anh cũng dần dần bị khơi gợi, cả người nóng rực đến mức kinh khủng.
“Đợi đã.”
Giang Từ Yến như thể vừa đưa ra một quyết định to lớn.
Anh tháo chân giả xuống.
Trong ống quần rỗng, tôi thậm chí có thể nhìn thấy phần chân cụt từ giữa bắp chân.
Giọng anh run rẩy.
“Em đã thấy rồi sao?”
13
Giây phút này.
Giang Từ Yến nhắm chặt mắt, như đang chờ đợi sự phán xét của thần linh.
Sợ hãi, mong đợi…
Trên mu bàn tay nổi gân xanh, hàng mi run rẩy không ngừng.
Nếu như…
Nếu như Tuyết Ý cảm thấy ghê tởm thì cũng chẳng sao.
Dù sao trong đầu anh đã dự đoán kết quả tệ nhất này hàng trăm lần.
Có lẽ sẽ giống như em trai anh.
Bị đôi chân của anh dọa cho khóc thét, hét lên rằng anh là quái vật.
Thậm chí còn trực tiếp nôn ra.
Cho dù như vậy cũng không sao.
Trong lúc thấp thỏm bất an chờ đợi, Giang Từ Yến cảm nhận được làn ẩm ướt khi chất lỏng rơi xuống da.
Cùng với đó là cảm giác mềm mại.
Anh mở mắt, nhìn thấy cô gái trước mặt gương mặt đã lem nhoè vì nước mắt.
Khẽ khàng đặt một nụ hôn lên chân anh.
Trong mắt cô chỉ có sự thương xót.
“Giang Từ Yến, anh có đau không?”
Trái tim anh trong khoảnh khắc ấy rơi xuống thực tại.
……
Nụ hôn rơi trên chân anh như mở ra một công tắc nào đó.
Giang Từ Yến bỗng thay đổi hẳn phong cách.
Trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Anh cúi xuống, những nụ hôn nóng bỏng rơi nơi khóe mắt, bên môi.
Rồi men dần xuống dưới.
Tôi bị hôn đến mức choáng váng, đầu óc quay cuồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mở mắt ra, đúng lúc thấy Giang Từ Yến cởi phăng áo sơ mi.
Dưới ánh trăng tràn ngập, tôi nhìn thấy rõ ràng.
Lồng n.g.ự.c gầy gò nhưng rắn chắc.
Cùng đường nét cơ bụng thoắt ẩn thoắt hiện.
Tôi không nhịn được mà đưa tay ra.
Cảm giác đúng như tôi tưởng tượng, mịn màng, ấm áp.
“Đừng.”
Giọng Giang Từ Yến có chút dồn dập.
Tôi là kiểu người ngoan ngoãn nghe lời sao?
Ngay lập tức đặt tay lên hông anh, sờ hai cái.
Giây tiếp theo, Giang Từ Yến giữ chặt lấy tay tôi, đan xen qua kẽ ngón, mười ngón tay đan chặt.
Anh cúi mắt nhìn tôi, trong đáy mắt toàn là tình triều nóng bỏng.
“Tuyết Ý, Tuyết Ý…”
Anh gọi đi gọi lại tên tôi.
Âm thanh dịu dàng.
Nhưng động tác lại quá mạnh mẽ, khiến tôi có chút không chịu nổi.
“Giang… Giang Từ Yến, buông ra, em muốn về phòng mình, em không chơi nữa.”
“Sao thể lực anh lại tốt như vậy…”
“Em thật sự… không chịu nổi nữa rồi.”
14
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy với đôi môi bị hôn đến mức sưng tấy.
Cả người mất hết sức lực.
“Em tỉnh rồi.”
Giang Từ Yến nằm sấp bên mép giường nhìn tôi.
Anh cúi lại muốn tiếp tục hôn.
Làm tôi hoảng quá vội rúc vào chăn.
“Còn dám lại tới là em giận đấy!”
Người đàn ông này một khi bộc lộ dục vọng thật đáng sợ.
Tôi hoàn toàn không thể chống lại.
Kể từ ngày đó.
Giang Từ Yến như muốn dính lấy tôi 24 tiếng một ngày, cứ như một món đồ treo hình người khổng lồ cao 1,87 m.
Họp thì dùng video.
Tất cả tài liệu đều để trợ lý chuyển đến biệt thự.
Tôi thực sự chịu không nổi nữa.
Tôi khuyên anh hãy về công ty.
Giang Từ Yến hiện rõ vẻ buồn bã.
Hàng mi rủ xuống, trông vừa ấm ức vừa tủi.
“Em không muốn lúc nào cũng gặp anh sao?”
Tôi: “……”
Tôi tự nhắc bản thân rằng anh chỉ đang đóng vai tội nghiệp.
“Hay là để anh đi cùng em tới công ty?”
Chỉ cần thoát khỏi môi trường ở nhà này.
Tôi sẽ không lại lơ là mà bị bế thẳng lên giường nữa chứ!
……
Trong thang máy.
Tôi che kín bằng khẩu trang và mũ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bên cạnh có hai cô gái trẻ đang trò chuyện.
“Trong quà tặng Trung Thu quả nhiên có sản phẩm mà Tuyết Ý làm đại ngôn!”
“Tôi đã nói mà!!! Tôi đã nói trong văn phòng nhất định có đồng fandom, lén dùng quyền hạn mua hàng để ủng hộ!”
“Nhưng tôi đã đi hỏi, văn phòng nói những thứ này là phòng tổng giám đốc thêm vào.”
“Phòng tổng giám đốc? Chẳng lẽ là chị thư ký nào cũng thích Tuyết Ý sao, có mắt nhìn đấy!”
“……”
Nghe cuộc trò chuyện của họ, tôi chợt nhớ ra một việc.
Trước đây quản lý từng nói với tôi, trong fan club của tôi có một nhân vật thần bí.
Toàn bộ cấu trúc hội viên fan club đều do người đó tự tay xây dựng.
Các thành viên chủ lực trong đội đều có năng lực chuyên nghiệp.
Người khác đều từng lộ diện.
Chỉ có “đại fan” bí ẩn này.
Chưa từng công khai tham gia bất kỳ hoạt động offline nào, cũng không trò chuyện trực tuyến.
Chỉ bỏ tiền, bỏ công.
Trong lòng tôi thoáng hiện lên một tia nghi ngờ.
Người đó… có phải là Giang Từ Yến không?
Tôi vừa định gọi cho quản lý hỏi thử tình hình.
Thì điện thoại cô ấy đã gọi đến.
Tiếng chuông đột nhiên vang lên, nghe có chút chói tai.
“Tuyết Ý, em bị người ta chụp rồi!”