Người Em Yêu Là Anh

Chương 10



Ngày có điểm thi, tôi ra khỏi nhà từ sớm.

Tôi đến gặp Lâm Hoài Thư.

Chúng tôi đã hẹn sẽ cùng tra điểm.

Khoảnh khắc điểm số hiện ra, tôi và Lâm Hoài Thư nhìn nhau mỉm cười.

Ban đầu định sẽ cùng nhau ăn mừng một bữa tối.

Đang nghĩ nên ăn gì để kỷ niệm, thì tôi bị ba mẹ gọi điện giục về nhà.

Về đến nơi, tôi đứng ngay ngưỡng cửa, hơi sững người.

Ngoài người nhà tôi, còn có cả gia đình Kỷ Trạch.

Và Bạch Ninh Khê.

Ai nấy đều rạng rỡ, nhưng lúc thấy tôi xuất hiện, không khí lập tức im bặt một nhịp.

Cảm giác như tôi là kẻ lạ mặt chen ngang vào cuộc vui.

Ba mẹ gọi tôi tới, vội vàng hỏi:

“Tiểu Vãn, con tra điểm chưa?”

“Được bao nhiêu điểm rồi?”

Tôi hơi ngập ngừng.

Mẹ vội trấn an:

“Không sao đâu, thi không tốt cũng chẳng sao cả.”

Bạch Ninh Khê phụ họa:

“Đúng đó, Tiểu Vãn.”

Cô ta vui vẻ khoe:

“À, em với anh Trạch đều được hơn 580 điểm, tụi em định đăng ký cùng một trường.”

Anh trai tôi ghé lại hỏi:

“Bình thường điểm em rất ổn mà, thi đại học chắc cũng phải trên 600 chứ?”

Nghe anh tôi nói đến hơn 600 điểm, trong mắt Bạch Ninh Khê lóe lên một tia ghen tị.

Nhưng rồi lại nhanh chóng nở nụ cười:

“Lần trước em bảo muốn thi Thanh Bắc mà, có phải điểm không đủ nên ngại nói không?”

Tôi nhìn cô ta, khẽ mỉm cười.

“Tôi không phải thi không tốt, mà là không biết điểm.”

Tất cả đều tỏ vẻ khó hiểu, chỉ có Kỷ Trạch là người đầu tiên lên tiếng chúc mừng tôi.

Bạch Ninh Khê sa sầm mặt:

“Anh chúc mừng cô ấy làm gì?”

Kỷ Trạch cười nói:

“Điểm bị ẩn rồi, năm mươi người đứng đầu toàn tỉnh sẽ được bảo mật điểm số.”

“Tiểu Vãn, anh đợi em ở Thanh Bắc.”

Ánh mắt Bạch Ninh Khê luân chuyển giữa tôi và Kỷ Trạch, bất chợt hoe đỏ.

Ba mẹ tôi mừng đến phát khóc.

Không ngớt lời khen ngợi, khen tôi giỏi giang, biết phấn đấu.

Tôi nghe, nhưng không hề cảm thấy vui.

Họ quay sang an ủi Bạch Ninh Khê đang sắp bật khóc.

“Ninh Khê cũng rất giỏi mà!”

“Vào trường danh tiếng chỉ là bước đầu thôi, chặng đường phía sau còn dài, chưa chắc em đã kém hơn những sinh viên trường top.”

Tôi nhìn Bạch Ninh Khê ôm lấy mẹ tôi khóc nức nở, bỗng bật cười.

Ba tôi không hài lòng nhìn tôi:

“Thi tốt cũng không thể cười nhạo người khác, nhân phẩm quan trọng hơn điểm số.”

Tôi nhìn mọi người trong phòng, khó hiểu hỏi:

“Tôi chỉ là đang vui thôi mà, thi tốt không được vui sao?”

“Cô ấy khóc thì tôi không được cười à?”

“Tôi đâu có cười nhạo cô ấy.”

“Cô ấy khóc cũng là lỗi của tôi sao?”

Tôi bước đến trước mặt Bạch Ninh Khê.

Không hề báo trước, tát cho cô ta một cái.

Nhẹ giọng cười:

“Được rồi, bây giờ cô có thể khóc to rồi đấy.”

Rồi quay sang những người đang kinh ngạc trong phòng:

“Giờ thì tôi thừa nhận là lỗi của tôi rồi, bởi vì là tôi đánh cô ấy khóc.”

Bạch Ninh Khê ôm lấy má, mặt mày tái mét.

Mẹ tôi nhìn tôi, mắt đầy đau lòng và thất vọng:

“Tiểu Vãn, sao con có thể làm vậy?”

Kỷ Trạch cau mày, đi đến kéo tay tôi.

Muốn đưa tôi ra ngoài.

Tôi hất tay anh ta ra, tự mình xoay người rời khỏi nhà.

Bên ngoài, không khí thật trong lành.

“Giang Vãn!”

Anh trai tôi đuổi theo.

“Sao? Muốn bênh vực cô em gái tốt của anh à?”

Tôi mỉa mai.

Anh trai tôi thở dài, ánh mắt phức tạp.

“Không phải, anh chỉ lo cho em thôi.”

“Ninh Khê không nên như vậy, ba mẹ cũng không nên nói với em như thế.”

“Giang Vãn, xin lỗi.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, im lặng rất lâu mới lên tiếng:

“Từ ‘xin lỗi’ ấy mà, đứng trước tổn thương thì chẳng có giá trị gì cả.”

“Nó chỉ có tác dụng khi người bị tổn thương sẵn lòng tha thứ.”

“Anh à, em không chấp nhận.”

20

Tôi và Lâm Hoài Thư cùng đăng ký vào một trường đại học.

Sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi gom hết tiền tiêu vặt tích góp bấy lâu, đột nhiên nổi hứng:

“Lâm Hoài Thư, chúng ta đi du lịch tốt nghiệp cùng nhau đi!”

Cậu ấy không do dự dù chỉ một giây, gật đầu nói:

“Được.”

Không biết anh trai tôi nghe tin từ đâu.

Ngày xuất phát, vừa thấy anh ta ở sân bay, sắc mặt tôi lập tức sa sầm.

“Anh đến đây làm gì?”

Anh tôi nhếch môi lạnh giọng:

“Nam nữ độc thân, tôi sẽ không để hai người đi du lịch riêng đâu!”

“Làm bộ làm tịch làm anh trai tốt cái gì, phiền c/h/ế/t được.”

“Tôi làm bộ? Tôi vốn là anh em đấy!”

Tôi và anh tôi cãi nhau ở sân bay, suýt nữa là động tay động chân.

Lâm Hoài Thư ôm lấy tôi, dịu giọng khuyên can.

Tôi mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Anh tôi nghiến răng ken két:

“Em xem tôi c/h/ế/t rồi chắc?”

“Dám ôm em gái tôi ngay trước mặt tôi.”

Lâm Hoài Thư không hề tỏ ra sợ hãi.

Đôi mắt đen tuyền tĩnh lặng mà sâu xa.

“Anh trai sẽ bảo vệ em gái, nhưng anh đã làm tốt chưa?”

Anh tôi bỗng lặng thinh.

Sắc mặt sa sút.

Sau đó, suốt chuyến đi, anh ấy như bị nhập hồn.

Hết mực quan tâm.

Hết lòng phục vụ.

Chỗ nào cũng tranh làm điều tốt với tôi.

Lâm Hoài Thư đối xử tốt với tôi một phần, anh ấy làm đến hai phần.

Tôi bị làm cho phát ngột, mắng:

“Anh không thấy mình ghê tởm à?”

Anh ấy cười toe:

“Tôi đối xử tốt với em gái mình, sao lại gọi là ghê tởm được chứ?”

Nửa đêm, tôi lặng lẽ ra khỏi phòng.

Lâm Hoài Thư đã đứng đợi sẵn bên ngoài.

Tôi nắm tay cậu ấy, kéo chạy ra khỏi khách sạn, đến bên bờ biển nghe tiếng sóng vỗ, ngắm sao trời.

Đêm biển mát lạnh.

Lâm Hoài Thư chu đáo mang theo một chiếc áo khoác cho tôi.

Chúng tôi ngồi bên nhau trên bãi cát, tựa nhẹ vào nhau, yên lặng.

“Anh tôi phiền thật đấy, ngày mai tụi mình đặt vé máy bay đến chỗ khác, bỏ rơi anh ta.”

“Được.”

Tôi bật cười, chân trần giẫm lên cát mịn.

“Thật ra, tôi thấy khá vui.”

“Tôi từng tưởng tượng mối quan hệ anh em sẽ là như thế này.”

“Trước năm năm tuổi, dù tôi và anh trai hay cãi vã, nhưng mỗi lần mất điện, tôi sợ khóc tìm mẹ, anh ấy sẽ dỗ dành tôi.”

“Khi bị mấy cậu con trai khác bắt nạt, anh ấy cũng sẽ bảo vệ tôi.”

“Dạo này tôi cứ mơ về ngày tôi bị lạc, hình ảnh vẫn rất mơ hồ.”

“Thứ tôi oán hận không phải là chuyện mình bị lạc, mà là họ lại tìm một người thay thế.”

“Tôi từng mong ba mẹ chỉ là ba mẹ của tôi và anh trai, anh ấy cũng là anh trai riêng của tôi, thế mà họ lại có Bạch Ninh Khê.”

“Tôi giận lắm, thật sự rất giận.”

“Tôi sẽ không tha thứ đâu, tổn thương là tổn thương, bù đắp là bù đắp, chúng không thể triệt tiêu lẫn nhau.”

Lâm Hoài Thư siết tay tôi chặt hơn.

Cậu ấy chẳng nói gì, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt cậu ấy, lòng tôi liền dịu lại.

Gió biển làm rối mái tóc cậu ấy.

Tôi khẽ vuốt theo đường nét khuôn mặt cậu ấy, nghĩ bụng dù cạo trọc đầu thì cậu ấy cũng sẽ đẹp trai chết đi được.

“Lâm Hoài Thư, tôi muốn làm chuyện xấu.”

Ánh mắt cậu ấy khẽ lay động.

Khi tôi vừa nghiêng đầu đến gần, Lâm Hoài Thư bất ngờ cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi tôi.

Nụ hôn ấy mang theo vị mát lành của gió biển.

Rất nhẹ.

Nhẹ đến mức khiến tim tôi ngứa ngáy.

Dòng điện nhẹ len lỏi khắp cơ thể.

Bướm tình đập cánh, gió lòng dậy sóng.