Người Em Yêu Là Anh

Chương 9



Lâm Hoài Thư kể cho tôi nghe về những năm tháng sau khi chia xa.

Cậu nói với giọng nhàn nhạt.

Chậm rãi, giản đơn, có chọn lọc.

Dù là lời kể đã được lược bỏ bớt, tôi vẫn có thể cảm nhận được phần nào chua xót qua nét bình thản ấy.

Kể xong, cậu nhìn tôi:

“Tớ muốn nghe cậu kể.”

Nếu thế gian này chỉ có thể có một người khiến tôi dốc hết tâm can, thì người ấy nhất định là Lâm Hoài Thư.

Những ký ức đau khổ và nhơ nhuốc nhất đời tôi, cậu đều biết.

Khi tôi yếu đuối, sợ hãi nhất, cậu luôn ở đó.

Cậu từng thấy cả mặt tốt lẫn tệ của tôi.

Ở bên cậu, tôi không cần che giấu, không cần gồng mình.

Vì tôi biết, cậu chấp nhận được tất cả của tôi.

Tôi kể lại mọi chuyện sau khi được đưa về nhà.

Nói ra những oán trách và thất vọng đối với ba mẹ.

Thẳng thắn thừa nhận mối hận với anh trai, cùng sự ghen ghét và căm ghét dành cho Bạch Ninh Khê.

Tôi tựa trán lên vai Lâm Hoài Thư, giọng nghẹn ngào:

“Thật ra ký ức hồi bị lạc, tớ không nhớ rõ nữa.”

“Tớ chỉ nhớ là anh tớ khiến tớ bị lạc, nhưng anh ấy thì luôn khăng khăng là do tớ tự ý bỏ đi.”

“Nhiều năm nay, chủ đề này đã khiến tụi tớ cãi nhau không biết bao nhiêu lần nhưng chẳng bao giờ có kết quả.”

“Lớn lên rồi, tớ cảm thấy có lẽ anh ấy không nói dối. Khi đó cả hai còn nhỏ quá, trí nhớ con nít nhiều khi rất mơ hồ.”

“Tớ cũng không biết, rốt cuộc ai nói thật, hoặc có thể chẳng ai nói dối.”

“Hồi nhỏ tớ luôn thắc mắc vì sao ba mẹ không bênh vực tớ.”

“Sau này mới hiểu, chẳng có cha mẹ nào muốn vì một đứa con mà trừng phạt đứa còn lại. Họ chỉ muốn mọi chuyện kết thúc, chỉ mong nhà cửa êm ấm.”

“Đứa chịu ấm ức thì đành cam chịu.”

“Huống hồ… cùng lắm thì đánh anh tớ một trận, chẳng lẽ họ có thể g/i/ế/t bỏ anh ấy chỉ để bênh vực tớ sao?”

“Còn với Bạch Ninh Khê, tớ ghét cô ta thuần túy là vì tớ ghen ghét.”

“Khi tớ chịu khổ, cô ta lại hưởng hết mọi đãi ngộ đáng ra thuộc về tớ.

Tớ không cam lòng, tớ hận. Tuy cô ta chẳng làm gì sai với tớ, nhưng tớ vẫn cứ trút giận lên cô ta.”

Tôi ôm lấy Lâm Hoài Thư, người đang lặng lẽ lắng nghe.

Những oán hận tích tụ suốt bao năm bỗng dịu lại.

Chính hôm nay, khi nhìn thấy anh tôi và ba người kia ngồi cười nói vui vẻ cùng nhau,

Tôi bỗng thấy… thật vô nghĩa.

Bao năm qua, tất cả đều vô nghĩa.

Tôi luôn cố gắng giành giật một điều gì đó,

Muốn khiến tất cả bọn họ không được sống yên ổn.

Nhưng rốt cuộc chẳng thay đổi được gì.

Tôi cũng chưa từng vui vẻ.

Chỉ thấy mệt mỏi và mơ hồ đến tột cùng.

Lâm Hoài Thư nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, như đang dỗ một đứa trẻ.

Cậu nói:

“Cậu vẫn còn có tớ. Tớ mãi mãi chỉ đứng về phía cậu.”

“Xing Xing, cậu là lựa chọn đầu tiên và duy nhất của tớ.”

“Chỉ cần cậu cần, sau này làm gì tớ cũng đi cùng.”

“Nhưng tớ vẫn mong cậu sẽ hạnh phúc.”

Khoảnh khắc ấy, tôi ôm lấy Lâm Hoài Thư, nhìn ra bóng tối xa xa của màn đêm.

Tâm trí bỗng như nhẹ bẫng.

Trái tim vốn trống rỗng và bất an bấy lâu nay… cuối cùng cũng được lấp đầy.

18

Lâm Hoài Thư ở tại một khách sạn gần nhà tôi.

Tôi thường xuyên đến tìm cậu ấy.

Anh trai tôi nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi hoặc:

“Em… đang yêu à?”

Dạo gần đây, tính tình tôi thay đổi hẳn.

Không còn đối đầu gay gắt với anh nữa.

Hôm đó sau buổi tụ họp, tôi về nhà muộn, anh lặng lẽ nhìn tôi, cố gắng giải thích chuyện gặp Bạch Ninh Khê.

Tôi chỉ thản nhiên “ừ” một tiếng.

“Đó là tự do của anh.”

Anh tôi ngơ ngác nhìn tôi, gương mặt đầy kinh ngạc.

Tôi không còn tức giận cãi vã như trước.

Tính tình dịu đi nhiều, thỉnh thoảng nghe thấy tên Bạch Ninh Khê cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt.

Anh tôi thường nhìn tôi nhíu mày, muốn nói lại thôi.

Hôm nay anh hỏi tôi có đang yêu không, tôi lắc đầu, nói thật.

Tôi và Lâm Hoài Thư không phải là mối quan hệ yêu đương nam nữ.

“Còn em với Kỷ Trạch thì sao?”

Kỷ Trạch à?

Dạo gần đây tôi gần như không liên lạc với anh ta.

Anh ta có nhắn tin, tôi cũng chỉ đáp lại một cách đúng mực.

Gặp mặt thì chào một tiếng rồi đi, chẳng muốn trò chuyện nhiều.

Tôi không còn thích anh ta nữa.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy họ tụ tập cùng nhau hôm ấy, tôi đã dứt hẳn.

Một người không thể kiên định chọn tôi.

Một người không đặt cảm xúc của tôi lên hàng đầu.

Tôi không cần nữa.

Anh ta có ý với tôi, nhưng lại không sẵn sàng từ bỏ tình bạn với Bạch Ninh Khê — vậy thì để tôi thay anh ta lựa chọn.

Nghĩ kỹ lại, thực ra giữa tôi và anh ta chẳng là gì cả.

Chưa từng thổ lộ, cũng chưa từng ở bên nhau.

Nhiều nhất cũng chỉ là hàng xóm thân thiết.

Còn ly trà sữa ám muội đó… chẳng đại diện được điều gì.