Tôi và anh trai là song sinh long phụng.
Từ nhỏ đến lớn, quan hệ giữa hai đứa cực kỳ tệ.
Cãi nhau, đánh nhau là chuyện xảy ra như cơm bữa.
Còn cái gọi là yêu thương nhau , đúng là chuyện viển vông.
Hồi bé, tôi từng bị anh ta làm lạc mất suốt 5 năm.
Từ năm 5 tuổi đến năm 10 tuổi.
May mắn thay, tôi được một gia đình tốt bụng nhận nuôi.
Năm 10 tuổi thì ba mẹ tìm được tôi.
Trước mặt ba mẹ, tôi vạch trần chuyện anh cố tình làm tôi lạc.
Đổi lại là sự bênh vực của họ dành cho anh.
“Con nhớ nhầm rồi.”
“Anh con không phải người như thế.”
“Chuyện đó chỉ là t/a/i n/ạ/n thôi.”
“Không được trách anh nữa, biết chưa?”
Kể từ lúc đó, tôi bắt đầu hận anh mình.
Hận Giang Húc.
Lúc căm ghét nhất, tôi từng nguyền rủa anh ta đi cầu thang thì ngã c/h/ế/t, uống nước thì sặc c/h/ế/t, ăn cơm thì nghẹn c/h/ế/t, bị sét đánh c/h/ế/t…
Đủ loại ý nghĩ độc ác cứ quẩn quanh trong đầu tôi.
Năm năm tình thân bị cắt đứt không khiến ba mẹ yêu thương tôi hơn,
Mà ngược lại, họ trở nên xa cách một cách mơ hồ.
Họ cảm thấy tôi không còn ngoan ngoãn, dễ thương như ngày bé.
Cho rằng 5 năm mất tích đó khiến tôi bị dạy hư.
Thô tục, hẹp hòi.
Hay để bụng, so đo tính toán.
Tầm thường xấu tính.
Đó là những lời đánh giá mà họ nói sau lưng tôi.
Có lần, nửa đêm tôi không ngủ được, lén dậy tìm ba mẹ.
Vô tình nghe được cuộc trò chuyện trong phòng khách, đầu óc tôi như bị ai đó giáng cho một đòn thật mạnh.
Tôi cố kìm tiếng khóc, nước mắt chảy dài trong bóng tối.
Cũng thấy được cánh cửa phòng bên cạnh bị mở hé.
Anh tôi cũng nghe thấy rồi.
Qua làn nước mắt, tôi thấy gương mặt anh lộ rõ vẻ do dự, muốn tiến lại gần, nhưng rồi lại rụt chân quay về.
Cuối cùng, khi anh bước về phía tôi, tôi lập tức trốn về phòng mình.
Đóng cửa lại.
Từ đêm hôm đó, tôi bắt đầu học cách giả vờ ngoan ngoãn.
4
Tôi đi ăn tối cùng anh tôi và mọi người.
Trên bàn ăn, Kỷ Trạch rất quan tâm tôi.
Thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho tôi.
Anh tôi thì tâm trí lơ đãng, không biết đang nghĩ gì.
Có lẽ đang tìm cách đá tôi ra khỏi cuộc hẹn của họ.
Lương Thiến đang ăn, bỗng đặt đũa xuống rồi vẫy tay về phía cửa.
Tôi theo phản xạ quay đầu lại.
Khoảnh khắc nhìn thấy người bước vào, tim tôi trĩu xuống tận đáy.
Bạch Ninh Khê.
Người tôi ghét nhất.
Cô ta chính là người bị đưa về nhà thay thế tôi trong 5 năm tôi mất tích.
Hồi mới quay trở lại, tôi từng làm loạn lên chỉ để ép cô ta rời khỏi nhà tôi.
Việc tôi bài xích Bạch Ninh Khê, anh tôi biết rất rõ.
Thì ra bao năm qua, họ vẫn lén lút giữ liên lạc sau lưng tôi, thân thiết đến mức trở thành một nhóm nhỏ riêng biệt.
Tôi giận dữ nhìn về phía anh.
Anh đang nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng kèm theo chút giễu cợt:
“Anh đã bảo em đừng đến, là em cố chấp tới.”
Lời của anh lúc nào cũng sắc như d/a/o, nghe mà nhức nhối.
Kỷ Trạch nhíu mày khi nghe vậy, đá nhẹ chân anh tôi dưới bàn.
Giọng nghiêm lại: “A Húc!”
Tôi kìm nén nỗi bức bối trong lòng, nhìn nghiêng gương mặt Kỷ Trạch, trong tim vừa chua xót lại vừa ấm áp.
Chỉ có cậu ấy là đứng về phía tôi.
Bạch Ninh Khê tươi cười đi tới.
“Đợi lâu chưa?”
Ánh mắt cô ta khựng lại khi thấy tôi,
Nét cười trên môi chợt chững lại.
Biểu cảm thoáng dè dặt, bất ngờ gọi tên tôi: “Tiểu Vãn?”
“Em cũng ở đây à?”
Có thể là do tôi định kiến.
Cũng có thể do tôi quá nhạy cảm.
Nhưng câu nói ấy khiến tôi hơi khó chịu.
Tôi cảm thấy ẩn ý trong lời cô ta là — tôi không nên xuất hiện ở đây.
Trước giờ tôi luôn lạnh nhạt với cô ta.
Nhưng trước mặt người ngoài, nhất là khi có Kỷ Trạch ở đây, tôi vẫn luôn cố tỏ ra dễ chịu.
Tôi gượng cười,
Khẽ gật đầu, rồi xem như cho qua.
Bạch Ninh Khê nhìn quanh chỗ ngồi, lộ vẻ khó xử:
“Em ngồi đâu được nhỉ?”
Kỷ Trạch lên tiếng: “Bên cạnh anh còn chỗ, em ngồi đây đi.”
Đây là bàn sáu người.
Tôi và Kỷ Trạch ngồi cùng một bên.
Anh tôi và Lương Thiến ngồi phía đối diện.
Bạch Ninh Khê hoàn toàn có thể ngồi phía bên kia, cùng hàng với anh tôi, nhưng lời mời của Kỷ Trạch khiến tôi vô thức cụp môi xuống.
“Thật tuyệt, toàn là món em thích.”
Bạch Ninh Khê vui vẻ ngồi xuống bên tay trái của Kỷ Trạch, nhìn bàn đồ ăn mà hớn hở ra mặt.
Cô ta ăn từng miếng một, khẩu vị rất tốt.
“Thi xong rồi, mọi người thấy sao? Có tự tin không?”
“Chúng ta đã hẹn sẽ vào cùng một trường đại học rồi đó, đừng quên lời hứa nhé.”
Vừa ăn vừa nói chuyện, Bạch Ninh Khê khơi mào câu chuyện.
Anh tôi cười nhẹ: “Yên tâm, không vấn đề.”
Lương Thiến cũng phụ họa: “Tớ nghĩ tớ làm được.”
Kỷ Trạch cười dịu dàng: “Mọi người đi chung hết rồi, chỉ còn mình tớ cô đơn một trường.”
“Đó là đang khoe khoang đúng không, học thần!”
“Quá đáng ghê! Cấm mầm non Thanh Hoa Bắc Đại trò chuyện với bọn mình!”
Họ ríu rít cười nói.
Bàn về những câu chuyện, những kỷ niệm mà tôi hoàn toàn không biết đến.
Sự thân thiết và ăn ý giữa họ giống như một bức tường vô hình, giam tôi ở bên ngoài.
Tôi lặng lẽ ăn cơm.
Càng ăn càng thấy nhạt miệng.
Một nửa số món ăn trên bàn là do Kỷ Trạch gọi.
Thì ra đều là những món mà Bạch Ninh Khê thích.
Tai tôi vang đầy tiếng cười đùa rôm rả, ánh mắt dừng lại trên chiếc tách trà trước mặt.
Vừa để giảm ngán, vừa vì thói quen,
Tôi gọi trà.
Còn họ thì đều gọi nước ngọt.
Chỉ có tôi là khác biệt.
Giây phút ấy, nhìn lớp dầu mỏng lơ lửng trên mặt nước trà, tôi bỗng thấy buồn nôn.
Thì ra Giang Húc, Kỷ Trạch và Bạch Ninh Khê, ba người họ thân đến thế.
Đến cả Lương Thiến và Bạch Ninh Khê cũng như bạn bè lâu năm.
Còn tôi — ngay cả bạn gái của anh trai cũng chẳng thân, hôm nay mới gặp lần đầu.
Còn là vì tôi bắt gặp nên họ mới buộc phải giới thiệu.
Cuộc tụ họp của bốn người họ, tôi chỉ là kẻ chen chân vào làm người thứ năm.
Rõ ràng tôi là em gái ruột của anh ấy.
Rõ ràng tôi là người quen biết Kỷ Trạch trước.
Vậy mà cuối cùng, tôi lại trở thành người thừa.